Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 15



Lúc hai người làm xong cơm trưa, ông nội Đoàn Duệ Thanh cũng từ trên núi trở về nhà.

Ông nội Đoàn tên là Đoàn Quảng Đức, tính tình nóng nảy như cha Đoàn Duệ Thanh, thậm chí còn có phần cố chấp hơn.

Khi về nhà nhìn thấy Đoàn Duệ Thanh ông có chút giật mình, nhưng lập tức phục hồi tinh thần lại liền truy hỏi hắn tại sao lại không đến trường.

Đoàn Duệ Thanh kiên nhẫn giải thích với ông một phen, Đoàn Quảng Đức tính tình thô bạo liền một cước đạp tới, Đoàn Duệ Thanh lui về phía sau miễn cưỡng tránh được, bị kinh hách một chút. Đoàn Dao Nhàn thấy tình hình không ổn, lập tức tiến lên giữ chặt cha mình, một bên nháy mắt với Đoàn Duệ Thanh, một bên khuyên nhủ: “Cha, người bình tĩnh một chút, tính cách Duệ Thanh người không phải không biết, hắn há có thể làm chuyện xằng bậy chứ?”

“Còn chưa đủ loạn sao?” Đoàn Quảng Đức tức giận hất tay nàng ra, trừng mắt quát: “Không biết lo học cho tốt, chạy về đây làm cái gì, nó cho rằng làm như vậy tốt lắm sao? Không biết phải trái!”

Đoàn Dao Nhàn không thích cha mình cùng mấy anh em nàng ao ước giàu sang, đem cuộc sống trong thành phố coi là phú quý, bọn họ cho rằng người quét rác trong thành phố còn có mặt mũi, trồng trọt ở nông thôn lại là thấp hèn. Trồng trọt thì làm sao, đó là truyền thống từ xưa đến nay của ông cha ta a.

Nàng bĩu môi, nhịn không được nói thầm hai câu “Là do cha cổ hủ cả đời không chịu phân biệt phải trái thôi.”

“Thì thầm cái gì đó? Ngươi càng ngày càng xem không được, cháu trai không hiểu chuyện ngươi còn đi theo ủng hộ nó.”

Đoàn Dao Nhàn bị y rống đến mất kiên nhẫn, tức giận nói: “Duệ Thanh không hiểu chuyện? Con thấy không hiểu chuyện căn bản là cha cùng anh ba, vì một chuyện nhỏ mà nói nhiều năm như vậy.”

“Ngươi! Ngươi nói hưu nói vượn cái gì!” Đoàn Dao Nhàn rõ ràng đã chạm vào điều tối kỵ Đoàn Quảng Đức không muốn người khác đề cập đến, phản ứng chính là giơ tay tát nàng một cái “Ta xem ngươi sống được rồi, lão tử nuôi ngươi bao nhiêu năm nay, đồ vong ân phụ nghĩa, mau cút đi!”

“A…” Đoàn Dao Nhàn không kịp trở tay bất ngờ bị tát, hai má lập tức sưng đỏ.

Đoàn Duệ Thanh hoảng sợ, vội vàng tiến lên chắn giữa hai người, lo lắng hỏi: “Cô, người không sao chứ?”

Đoàn Dao Nhàn miễn cưỡng lắc đầu, không lên tiếng.

Đoàn Duệ Thanh đứng giữa hai người, nhìn ông nội lại nhìn cô, không biết nên làm gì, hắn cũng không nghĩ sự tình sẽ trở nên như vậy.

Đoàn Quảng Đức hừ một tiếng, xoay người đi vào buồng trong, không để ý đến hai người.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, Đoàn Dao Nhàn trầm mặc đứng lên chạy ra khỏi nhà.

Đoàn Duệ Thanh thấy cô không rên một tiếng chạy đi, có chút bị dọa, cũng chạy theo.

Đoàn Dao Nhàn không phải không biết ý tứ của cha mình, nàng biết đối với người hơn hai mươi rồi còn chưa kết hôn như mình, làm cho người cha ưa sĩ diện ở trong thôn không có mặt mũi.

Chuyện kết hôn này, nàng trong lòng cũng có tính toán, nàng có thể đợi, chính là có vài người không có biện pháp đợi.

Cha muốn đem nàng gả cho một hộ giàu có, khiến ông nở mày nở mặt, nhưng nàng không đồng ý, không muốn vì cái “thể diện” đó mà sống cả đời với người nàng không yêu, chuyện gì nàng cũng có thể tùy y an bài, duy chỉ có việc kết hôn là không được.

Thời điểm Đoàn Duệ Thanh tìm được tiểu cô, thấy nàng đang ngồi dưới mái hiên ở mặt sau núi, nơi đó tầm nhìn rộng rãi, có thể thấy được đường lớn dưới chân núi, sông nhỏ, cả ngọn núi bên kia.

Nàng đang ngồi trên thảm cỏ, ánh mắt nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.

“Tiểu cô.” Đoàn Duệ Thanh kêu nàng một tiếng, ngồi xuống cạnh nàng.

Sau đó, cả hai người đều im lặng không nói gì.

Đầu mùa đông, đập vào mắt là những cao nguyên hoàng thổ(*) bên ngoài, sườn núi hoang vu chồng lên nhau, một mảnh khô vàng hiu quạnh, ngay cả gió thổi đến cũng mang một tia hàn khí.

Hoàng thổ  là tên gọi của các trầm tíchđất bùn đọng lại từ các trận bão trên cao nguyên trong quá khứ. Đất của cao nguyên Hoàng Thổ dễ bị xói mòn do bị ảnh hưởng của gió và nước; trên thực tế, đất đai ở vùng này được gọi là “đất bị xói mòn nhiều nhất trên Trái Đất”.[1] Cao nguyên Hoàng Thổ chiếm phần lớn các tỉnh Sơn Tây và Thiểm Tây, cũng như nhiều phần của Cam TúcNinh Hạ, và Nội Mông.

“Duệ Thanh.” Hai người ngồi yên trong chốc lát, Đoàn Dao Nhàn đột nhiên nói.

“Dạ?” Đoàn Duệ Thanh trả lời.

Đoàn Dao Nhàn do dự một chút, nói với Đoàn Duệ Thanh: “Dương Huy muốn ta đi cùng anh ấy.”

“Vậy người…”

“Ta cự tuyệt.” Đoàn Dao Nhàn quay đầu mỉm cười với hắn “Cha dù sao cũng đã lớn tuổi, ngươi cũng biết, nhà bên vợ của anh cả, anh hai đều không được, có mẹ ngươi tính tình tốt nhất, nhưng cha của ngươi lại cùng ông nội ngươi không hợp, có thể chân chính chiếu cố y cũng chỉ có ta, ta làm sao dám tùy tiện rời đi.”

Ở những năm này, thanh niên ở nông thôn cũng bắt đầu hướng ra thành thị. Phồn hoa đô thị đối với bọn họ mà nói là một lối thoát, có thể thay đổi vận mệnh bản thân, nhưng cũng có nhiều người đối mặt với thế giới bên ngoài cảm thấy xa lạ nên không dám dễ dàng bước ra bên ngoài.

Đoàn Duệ Thanh hạ mắt, suy nghĩ trong chốc lát mới nói “Tiểu cô, người đừng đi, nói anh Dương cũng đừng đi.”

Do cô của Đoàn Duệ Thanh chỉ hơn anh có vài tuổi thôi, mà thanh mai trúc mã của nàng cũng vậy, nhưng do vai vế nên anh phải gọi Đoàn Dao Nhàn là cô, nhưng Dương Huy còn trẻ nên chỉ kêu là anh thôi.

“Ta đương nhiên không đi, nhưng cũng không có cách ngăn cản Dương Huy, ta không thể luôn kéo hắn đi theo bên người a.” Đoàn Dao Nhàn cười cười, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút thương cảm.

“Hai người lưu lại, chúng ta hợp tác.” Đoàn Duệ Thanh như đã hạ quyết tâm nói.

“Hợp tác?” Đoàn Dao Nhàn nghi hoặc nhìn hắn.

“Phải.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười gật đầu với nàng “Tiểu cô, con nói thật, kỳ thật hiện tại mua bán nguyên liệu nấu ăn, cũng chỉ là bước nhỏ lúc đầu thôi, cái con chân chính muốn làm chính là buôn bán lá trà, con nhớ rõ mùa xuân hằng năm người đều sẽ lên núi hái trà, đem vào trong thành phố bán đi? Giá cả hẳn là không tồi?”

Đoàn Dao Nhàn giật mình nhìn hắn trong chốc lát, mới chậm rãi gật đầu, nói: “Đúng vậy, hằng năm bán lá trà cũng được không ít tiền, nhưng nhà chúng ta cũng không chuyên về trà mà, những cây trà đều là loại có sẵn ở đây, số lượng không nhiều lắm, có thể bán cũng khá ít.”

“Lá trà của chúng ta kỳ thật cũng khá có tiếng, hiện tại cũng phải hơn mười tệ một cân đi? Con cam đoan, mười năm sau, hằng năm lấy được một đợt lá tốt bán giá cả có thể đạt đến năm, sáu mươi tệ một cân, thậm chí còn nhiều hơn.” Đoàn Duệ Thanh muốn tiểu cô nhà mình tin tưởng, cũng không dám nói nhiều khiến nàng sinh nghi, đành phải đem giá cả áp xuống không ít, kỳ thật hai mươi năm sau, lá trà ở đây đã được người khác phát hiện đưa ra thị trường lớn, có đôi khi có thể bán đến chín mươi tệ mộn cân.

Đương nhiên, để tăng được đến giá này, cũng không phải không có nguyên do, ước chừng là bởi vì hoàn cảnh địa lý cùng với địa chất ở đây khá tốt, nguyên liệu thực vật ở đây không chỉ có lá trà, còn có gạo cùng một số loại rau dưa khác, đều hàm chứa nguyên tố khoáng vật phong phú, sau khi có người phát hiện ra giá trị của nó, được đưa ra buôn bán, đều rất được ưa chuộng.

Đoàn Dao Nhàn sau khi nghe hắn nói, há miệng nửa ngày cũng không khép lại, lúc lâu sau mới hỏi lại: “Nhưng làm sao ngươi biết giá cả sẽ tăng? Nếu như nó không tăng thì sao?”

Đoàn Duệ Thanh biết hiện tại có giải thích sao với nàng cũng vô dụng, liền nói: “Tiểu cô, làm bất cứ chuyện gì cũng cần có sự mạo hiểm, muốn có thành quả lớn, đều phải trả giá lớn, con hiện tại cũng không có biện pháp giải thích rõ cho cô hiểu, chỉ có thể nói cho cô biết chúng ta sinh hoạt trên núi như thế này, mỗi thứ ở đây đều rất quý, những thứ này là bảo vật thiên nhiên lưu lại cho chúng ta, chỉ cần chúng ta có mắt nhìn, sẽ đem lại kinh hỉ không ít với giá trị của chúng.”

Đoàn Dao Nhàn có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới cháu trai nhu thuận nghe lời cũng có thể nói được những lời này, trước đây nàng vẫn nghĩ nam hài không thể quản giáo quá mức nghiêm khắc, nếu không sẽ đạp đổ những khờ dại cũng như sức sống tuổi trẻ của chúng, Đoàn Duệ Thanh bây giờ tràn ngập nhiệt tình với tương lai như vậy là rất tốt.

“Ngươi..thật là..còn làm ta tưởng ngươi thật sự biết rõ.” Nói thật ra, Đoàn Dao Nhàn bị hắn nói có chút động tâm.

Hơn hai mươi năm cũng chỉ một kiểu sinh hoạt không thay đổi, nàng ngẫu nhiên cũng sẽ đối với tương lai cảm thấy mờ mịt, chẳng lẽ nhân sinh của mình cũng chỉ đáng buồn như vậy, một chút mục đích sống cũng không có?

Đoàn Dao Nhàn là tức giận chạy đi, Đoàn Duệ Thanh đi theo nàng cũng không dám một mình trở về đành phải cùng nàng, hai người cứ như vậy ngồi trên đất nói chuyện phiếm, mãi đến khi Dương Huy chạy đến tìm mới thôi.

“Tiểu Dao, Duệ Thanh.” Dương Huy chạy đến đứng trước mặt hai người, gật đầu với Đoàn Duệ Thanh xong, liền nhìn chằm chằm Đoàn Dao Nhàn.

“Anh Dương.” Đoàn Duệ Thanh vội từ mặt đất đứng lên, mỉm cười gật đầu chào Dương Huy.

Đoàn Dao Nhàn thì vẫn cứ ngồi dưới đất, nghe thấy tiếng y, chỉ lười biếng nâng mắt nhìn một cái.

Dương Huy là một người nông dân chính gốc, vóc dáng tương đối cường tráng, mặt mũi ngăm đen do phơi nắng nhiều, ngũ quan tuy không đến mức anh tuấn, nhưng cũng rất dễ nhìn.

Y thấy Đoàn Dao Nhàn không để ý đến mình, cũng không sinh khí, đi đến đem người đang ngồi trên đất kéo lên, một bên nói: “Trời lạnh như vậy, sao lại cùng Duệ Thanh ngồi trên đất?”

Đoàn Dao Nhàn trầm mặc nhìn y phủi sạch cỏ khô bám trên người mình, an tĩnh tự hỏi hồi lâu mới nói: “Dương Huy, em có việc muốn cùng anh thương lượng.”

“Chuyện gì?” Dương Huy nghi hoặc nhìn nàng.

Đoàn Dao Nhàn nhìn ánh mắt y, hỏi: “Anh nghĩ muốn sống cùng em ngày qua ngày sao?”

Muốn, thế nào lại không, y nằm mơ đều muốn. Dương Huy nhìn ánh mắt nàng, nói không nên lời, chỉ có thể tiến lên nắm lấy tay nàng, gắt gao, như là cả đời cũng không nguyện ý buông ra.

Đoàn Dao Nhàn lớn lên cùng anh, hiểu rõ con người anh, như thế nào không nhìn ra tâm ý của người mình yêu.

Đoàn Dao Nhàn cũng nhịn không được đỏ mặt, cũng không đẩy tay y ra, thấp giọng nói: “Anh không nói lời nào xem như đã đáp ứng, đã như vậy, về sau liền nghe theo em, em đi một bước anh cũng phải theo một bước.”

Dương Huy nghe nàng nói liên tục gật đầu, hốc mắt thậm chí còn kích động đến ươn ướt, ôn nhu nhìn nàng.

Đoàn Dao Nhàn thấy y như vậy, cũng quyết tâm, quay đầu nói với cháu trai nhà mình: “Duệ Thanh, chúng ta hợp tác đi, mặc kệ về sau sẽ như thế nào, thành công cũng được thất bại cũng thế, chúng ta sẽ đồng thời gánh vác, cùng lắm thì bắt đầu lại mọi thứ.”

“Được.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười gật đầu, sau đó bổ sung “Chúng ta nhất định sẽ không thất bại, tiểu cô, tin tưởng ta.” Ánh mắt của hắn vẫn ôn hòa, lại tràn ngập tự tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.