Vài
giây sau, Nhất Diệp Tri Thu phát hiện mình đã ở trên micro. Bây giờ trên micro
tổng cộng có ba người có thể tự do nói chuyện, một là Đao Kiến Tiếu, một là
Moly, và người thứ ba là anh.
Trên
YY cả ngàn người, tất cả mọi chú ý đều dồn vào “Nhất Diệp Tri Thu” bỗng dưng xuất
hiện. Có vài người có ấn tượng với cái tên này. Dẫu sao những lời bốc phét
ngông cuồng của cô nhóc này cũng từng một thời nổi tiếng trong giới. Đương
nhiên cũng có một bộ phận không biết đó là ai, chỉ tò mò không ngờ đứa fan bình
thường kia lại có thể xuất hiện trong nhạc hội của Moly để “tỉnh tò” với Đao Kiến
Tiếu.
Trừ
cô nàng A ra, không ai biết đến Nhất Diệp Tri Thu muốn nói gì.
Trong
giây phút ấy, mọi người đều không hẹn mà cùng nín thở đợi chờ, hòng muốn nghe
cho thật kĩ cái người Nhất Diệp Tri Thu này sẽ nói ra những câu kinh thiên động
địa gì.
Nhưng
vang lên bên tai mọi người, lại chỉ là những tạp âm chói tai vô cùng.
Moly:
“Ơ… bạn này, chiếc micro của bạn hình như có chút vấn đề rồi, hơn nữa mạng bên
bạn có vẻ không tốt lắm. Chúng tôi không nghe rõ được bạn nói gì. Bạn có thể chỉnh
lại micro tí xíu được không?”
Mọi
người chỉ thấp thoáng nghe được những từ đại loại như “xin lỗi”, “rất có lỗi”,
tuy nhiên cụ thể như thế nào thì không nghe rõ. Xem tình hình có vẻ người tên
Nhất Diệp Tri Thu này muốn ngỏ lời xin lỗi với Đao Kiến Tiếu. Nhưng rốt cuộc là
vì chuyện gì, có lẽ trừ Đao Kiến Tiếu, người có “ấn tượng sâu sắc” với Nhất Diệp
Tri Thu ra, thì chẳng ai có thể nghe hiểu cả.
Hình
như Lục Tri Thu không nghe lời khuyên của Moly, vẫn ở đó tự lẩm bẩm chuyện của
mình. Có lẽ đó là do một chút oán hận anh dành cho Moly chăng. Nếu như lời
khuyên chỉnh micro ấy do Đao Kiến Tiếu thốt ra, nói không chừng Lục Tri Thu còn
dừng lại mà làm theo, nhưng người nói lại là Moly. Anh ghen tị, ghen tị việc
Moly thân thiết với Đao Kiến Tiếu và hơn nữa còn sở hữu một giọng nói tuyệt vời.
Vả
lại Lục Tri Thu không dám chắc rằng, nếu như anh dừng lại, liệu bản thân có còn
dũng khí để nói tiếp nữa hay không. Dẫu sao… sự can đảm trong anh chỉ có một
nhúm tí xíu mà thôi. Anh chưa hề phủ nhận mình là một kẻ nhút nhát. Anh nhút
nhát đến nỗi trong cuộc sống không dám mở miệng nói chuyện, nhút nhát đến nỗi
lén la lén lút nhìn trộm mọi chuyện xung quanh của Tiêu Giản Đào, nhút nhát đến
nỗi anh không dám nói thẳng thân phận của mình cho đối phương nghe.
Và
đây, là lần đầu anh gom hết tất cả dũng khí, dùng giọng nói run rẩy của mình
nói chuyện trước bao người như thế. Anh tin rằng chỉ cần khẽ dừng lại thôi, thì
tất cả dũng khí ấy sẽ tan biến, và anh sẽ không thể nào nói ra một câu trọn vẹn
nữa.
Cùng
với giọng nói càng lúc càng nhỏ đi, dũng khí của Nhất Diệp Tri Thu cũng dần dần
bị vén sạch. Nhưng đúng ngay lúc ấy, tín hiệu mạng khùng khùng bỗng dưng tốt trở
lại, mấy từ cuối cùng của Nhất Diệp Tri Thu vang lên rõ rệt bên tai mọi người.
“…
Xin lỗi, và, Đao Kiến Tiếu… tôi thích cậu.”
Giọng
nói ấy là non nớt như con trẻ và vô cùng đáng yêu.
Không
ai ngờ rằng cô nhóc tên Nhất Diệp Tri Thu thường ngày bắng nhắng, tỏ ra “trẻ
trâu” trong nhóm fan của Đao Kiến Tiếu lại sở hữu một chất giọng shota cực kì
hiếm hoi trong giới.
Cái
giọng trẻ con có chút hồi hộp xen lẫn dịu dàng và thoáng ngại ngùng ấy khiến
bao nhiêu fan girl máu mũi phun trào vì mức độ siêu dễ thương của nó. Các cô vừa
đập bàn vừa chửi rủa “Chết tiệt sao con nhóc này lại mặt dày đến thế” vừa không
kiềm chế được ngất ngây trước tiếng nói cực kì dễ thương đó. Thậm chí khi nghe
câu tỏ tình này, vô số các mô tuýt tình yêu liền rần rần nảy ra trong đầu không
ít tác giả đang khoác clone nick ở đây. Lúc này các cô mới chợt phát hiện, ra sự
bấn cuồng của các cô đã trở nên khó đỡ đến thế rồi.
Nhưng
về phía Đao Kiến Tiếu thì cậu lại chẳng có phản ứng gì đối với câu nói của Nhất
Diệp Tri Thu.
Đương
nhiên Đao Kiến Tiếu biết cô nhóc vừa xin lỗi rồi tỏ tình với cậu này rốt cuộc
là ai, thì chẳng phải là cô bé không phân biệt được đâu là hoang tưởng đâu là
thực tại nên bị anh cho vào danh sách đen đó sao? Nhưng cậu không ngờ, giọng của
cô bé lại rất đỗi quen tai.
Cậu
cảm thấy đáp án ở gần ngay trong đầu, thậm chí là kề bên miệng, chỉ cần mở miệng
là cậu có thể thốt ra câu trả lời. Nhưng khi cậu cố lục lọi tìm kiếm, thì lại
không tìm được manh mối nào.
Giọng
nói này là?...
Tuy
do đường truyền mạng nên giọng nói có phần biến đổi, nhưng cảm giác quen thuộc
khiến cậu khó mà phớt lờ đi.
Có
nghĩ sao cũng không ra, Đao Kiến Tiếu thầm cười giễu bản thân, và xem cảm giác
thân thuộc ấy chỉ là nỗi ngẩn ngơ thoáng ập đến bất ngờ… Nếu như trong hiện thực
mà gặp người có chất giọng như cô bé thế này, chắc chắn anh sẽ nhớ rõ.
Bởi
vì Đao Kiến Tiếu không ừ hử gì cả, nên cả hội trường trong phút chốc rơi vào im
lặng.
Lục
Tri Thu như đang chờ nghe án tử hình, cả người cứng đờ ngồi trước máy tính,
trong đầu bao trùm bởi một màn trắng xoá.
Anh
nói rồi, không ngờ anh đã nói… Anh đã nói, anh thích cậu ấy rồi! Đây không phải
là lòng yêu thích của một người fan dành cho thần tượng, mà là tình yêu của Lục
Tri Thu dành cho Tiêu Giản Đào.
Nhưng
Đao Kiến Tiếu không trả lời.
Moly
thấy hội trường lặng câm, vội ra nói câu hoà giải: “Ai da, Nhất Diệp Tri Thu,
tuy những lời trước đó của bé bọn này không nghe được, nhưng tình cảm bé dành
cho Đao sama thì tất cả đều nghe rồi ~”, cậu cười khan vài tiếng, vui đùa: “Rất
cảm ơn bé thích Đao sama, nhưng rất tiếc - em gái nhỏ à, Đao sama của chúng ta
chỉ thích con trai thôi à.”
Không
giống với những giọng seme có thể là dị tính luyến ái hoặc bi, Đao Kiến Tiếu là
gay trăm phần trăm, và do chính cậu thừa nhận. Giờ Moly nói ra câu này với ý
đùa vui hòng để khuấy động không khí mà thôi.
Ai
ngờ Nhất Diệp Tri Thu thoáng ngừng lại, rồi bảo: “Nhưng tôi là con trai mà.”
Moly
phì cười: “Em gái, nhưng chất giọng này của em nghe chẳng giống đàn ông con
trai gì hết á.” Không nghĩ ngợi nhiều, cậu lập tức kết luận Nhất Diệp Tri Thu
là đang nói dối.
Lần
này Nhất Diệp Tri Thu im lặng lâu hơn. Tựa như thời gian đã trôi qua rất lâu rất
lâu, lâu đến nỗi Moly ngỡ rằng Nhất Diệp Tri Thu đã rời khỏi, thì tín hiệu của
nick Nhất Diệp Tri Thu lại sáng lên lần nữa: “Cậu không biết… trên đời này, có
người cả đời cũng không thể vỡ giọng sao?”
“Cả
đời không thể vỡ giọng ư? Chưa từng nghe nói.” Moly không mấy quan tâm lắm đến
đáp án. Cậu chỉ xem đó là một câu nói dối khác của đối phương mà thôi. Cậu lại
xoay qua hỏi ý kiến của Đao Kiến Tiếu: “Đao sama, anh có biết có người cả đời
cũng không thể vỡ giọng không?”
“Ha
ha.” Đao Kiến Tiếu khẽ cười, rồi chất giọng trầm ấm ấy thông qua đường mạng
truyền vào tai mọi người.
“Xin
lỗi, tôi không biết.”
*****
Lúc
y tá nhỏ mở mắt ra, thì trời đã sáng trưng.
Nằm
trên giường, cô ngơ ngác ngước mắt nhìn trần nhà, nhất thời không nhớ được hôm
qua mình đã lăn ra ngủ như thế nào…
Á!
Chiếc
laptop đặt bên cạnh cô vẫn còn đang kết nối với kênh YY, hai tai nghe rớt bên cạnh,
xen lẫn trong mớ tóc rối bời của cô. Nhìn thấy cảnh này, cô sực nhớ lại mọi việc!
Nguyên
nhân là do suốt năm ngày bận rộn làm việc, sau khi về đến nhà y tá nhỏ mệt đến
rã rời. Mới đầu cô còn ngồi trước bàn nghe nhạc hội, sau đó bê thẳng laptop lên
giường, rồi sau đó nằm dài ra nghe… rồi sau nữa thì cô mơ mơ màng màng thiếp đi
luôn QAQ.
Hu
hu hu hu, người ta còn muốn nghe giọng của Đao sama mà… Rốt cuộc mới chỉ nghe
Đao sama mở màn chưa được vài phút thì cô đã mất ý thức lăn ra ngủ mất tiêu rồi!
Y
tá nhỏ buồn não ruột, vội tắt YY đăng nhập vào QQ định bụng đi “bán than” với bạn
bè chuyện hôm qua mình đã để lỡ mất dịp nghe Đao sama hát, ai ngờ vừa lên QQ, một
đống tin nhắn của nhóm QQ và bạn bè thi nhau bật ra làm cho choáng váng cả mặt
mày.
Chuyện
gì xảy ra thế này?
Cô
tò mò click mở QQ của nhóm, phát hiện mấy nhóm lồng tiếng ấy đang rôm rả bàn
tán chuyện động trời xảy ra hôm qua. Mà chuyện động trời đó lại liên quan mật thiết
đến hai từ mà cô rất đỗi quen thuộc “nhạc hội sinh nhật Moly”, “Nhất Diệp Tri
Thu”!
Chết
tiệt, chẳng lẽ hôm qua Nhất Diệp Tri Thu đúng là đã đi nghe nhạc hội và còn gây
ra chuyện não phẳng gì rồi ư?
Y
tá nhỏ vô cùng căng thẳng, Nhất Diệp Tri Thu là người bạn trên mạng mà cô rất
xem trọng. Tuy đến cả cô cũng chẳng thể giải thích nổi tại sao một người trước
giờ ghét phiền phức như mình lại đột nhiên đi làm bạn với một cô nhóc trẻ trâu
như thế, nhưng mỗi khi trông thấy Nhất Diệp Tri Thu bị mọi người trêu chọc mà cứ
ngơ ngác chẳng hay biết, cô bèn cảm thấy mình không thể bỏ mặc cô bé được.
Y
tá nhỏ lại mở tin nhắn QQ của người bạn nọ cũng là fangirl như cô, càng sửng sốt
trước nội dung của nó:
x
Dương: Giời ơi, y tá nhỏ này, mình nhớ cậu có quen với người tên Nhất Diệp Tri
Thu đó đúng không?
x
Dương: Nó cũng thiệt là bá đạo dễ sợ!
Y
tá nhỏ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, vội hỏi:
Là
y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh: Sao thế? Hôm qua mình ngủ thiếp đi, không
nghe được đoạn sau.
x
Dương:… Thế thì cậu đúng là lỡ mất dịp xem kịch hay rồi đấy! Cô em gái của cậu
đúng là ghê gớm thiệt!
x
Dương: Hôm qua ngay phần cuối của nhạc hội Moly, nó đột nhiên nhờ người xin
Moly cho nó lên micro trên YY, để tỏ tình với sama.
x
Dương: Mà theo suy nghĩ của mình thì cái đứa xin giúp ấy cũng chẳng tốt lành gì
cho cam.
x
Dương: Không ngờ Nhất Diệp Tri Thu cũng mở miệng nói luôn.
x
Dương: Giọng non nớt lảnh lót vô cùng, khiến cả bọn ai nấy đều sửng sốt cả.
Nghe y như một thằng bé năm, sáu tuổi vậy. Giời ơi, giọng shota tuyệt vời đến
thế khó kiếm lắm đó nha!
x
Dương: Sau đó thì đột nhiên thấy nó bỏ micro, hình như là trực tiếp thoát ra YY
thì phải.
x
Dương: Cậu cũng đi khuyên cô nhỏ đi nha, chuyện bị mất mặt giữa đám đông gì gì ấy,
tuyệt đối đừng nghĩ quẩn.
x
Dương: Giới mạng hư ảo như thế, khuyên nó đừng có bị áp lực dữ quá mà nghĩ ngợi
lung tung.
Y
tá nhỏ nhìn những lời nói tới tấp của đứa bạn, đau khổ đưa tay đỡ trán thở dài
đánh thượt. Chuyện cụ thể thế nào cô xâu chuỗi đầu đuôi cũng thừa đoán ra. Ắt
là Nhất Diệp Tri Thu lại bị người ta chơi khăm, mới được đưa lên micro để rồi bị
mất mặt, ngặt nỗi lại chạm trúng bãi mìn của Đao Kiến Tiếu bị cậu ấy làm tổn
thương.
x
Dương: Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giọng của cô nhóc này cũng dễ thương quá
đi chớ. Mình đặc biệt ghi lại cái đoạn tỉnh tò của nó với Đao sama, giờ gởi qua
cho cậu nhé!
x
Dương: Phớt lờ cái sự trẻ trâu của cô nhóc, đoạn này quả thiệt là giống seme cặn
bã với uke si tình lắm, ha ha!
Nói
rồi, x Dương bèn kéo file mp3 bỏ vào khung chat thoại QQ. Y tá nhỏ nghĩ trước giờ
mình cũng chưa từng nghe giọng của Nhất Diệp Tri Thu, bèn dứt khoát nhận lấy.
Vừa
nhận bên này, đồng thời cô rê chuột ngao ngán mở QQ của Nhất Diệp Tri Thu, định
bụng khuyên lơn cô nhỏ. Ai ngờ nảy ra không ít tin nhắn mà Nhất Diệp Tri Thu gởi
cho cô, và thời gian khéo sao đúng lúc vừa bắt đầu nhạc hội. Cô kiên nhẫn ngồi
đọc từng dòng, càng đọc càng thảng thốt, sắc mặt lúc đỏ bừng rồi lại trắng bệch.
Khi cô đọc xong dòng cuối cùng, đã không còn thốt nốt bất kì từ nào nữa.
“Tuy
lần trước anh nói qua rất nhiều rất nhiều lần, nhưng bây giờ anh vẫn muốn lặp lại
một lần nữa. Em Băng vệ sinh à, em quả là một cô gái tốt.”
Và
ngay lúc đó, trong tai nghe của cô đồng thời vang lên giọng nói của Nhất Diệp
Tri Thu, đầy dịu dàng nhưng như nhấn mạnh từng câu từng chữ một.
“Cậu
không biết… trên đời này, có người cả đời cũng không thể vỡ giọng sao?”
Cô
biết, sao cô lại không biết cơ chứ?
Tiếng
nói này quen thuộc biết bao, những dòng chữ tường thuật ở trước mắt cũng quen
thuộc quá đỗi. Tất cả manh mối trong giây phút được kết nối lại, khiến người
trước giờ chưa bao giờ liên hệ giữa hiện thực với Internet như cô, trong khoảnh
khắc ấy chợt hiểu ra bên cạnh mình đã xảy ra chuyện gì.
Y
tá nhỏ từng ngỡ rằng bản thân đã sớm luyện thành một trái tim kim cương bất hoại.
Nhưng mãi đến bây giờ cô mới vỡ lẽ, ra thứ thật sự làm tổn thương trái tim người
khác, chỉ cần một câu là đủ, trước giờ cô không biết rằng mình lại dễ khóc đến
thế, dễ khóc đến nỗi chỉ cần ngước nhìn những dòng chữ đầy ắp trên màn hình
kia, nghe câu nói dịu ngọt bên tai, là nước mắt bèn không sao kiềm được cứ tuôn
rơi không ngừng.
Khoảng
khắc ấy chữ trên màn hình đều nhòa đi, nhoè đến nỗi cô chẳng thể đọc được nữa.
Cô không cách nào phân biệt sự chân thực của chúng, càng không sao nghĩ sâu xa
hơn về tình cảm sâu đậm ẩn chứa sau những dòng chữ ấy.
Sao
cô lại ngốc đến thế? Rõ ràng tất cả manh mối đều rải rác xung quanh, thế mà cô
lại không biết nhặt chúng lên xâu lại thành chuỗi. Nhất Diệp Tri Thu và bác sĩ
Lục, tên cả hai đều có chữ “Tri Thu”. Cả hai đều mù tịt về mạng, lần trước cũng
là sau khi cô chỉ bảo đối phương chuyện kéo nick vào danh sách đen, thì bản
thân mới liền bị cho vào đó đấy chứ. Còn “những câu dối trá” như tiến sĩ khoa y
hai mươi tám tuổi, rõ ràng bên cạnh cô có hẳn một người đấy thôi, nhưng trong
vô thức cô không muốn tin vào sự thực trên mạng.
Y
tá nhỏ chìm nổi trong giới Internet thời gian quá lâu rồi, lâu đến nỗi khi quen
biết người khác, đều mang đôi chút ý thức cảnh giác và không tin tưởng theo phản
xạ. Tuy cô xem Nhất Diệp Tri Thu là em gái, nhưng công bằng mà nói, cô chưa từng
tin lời cô bé nói. Bất luận là về trình độ học vấn hay giới tính, thì ngay ban
đầu cô đã phỏng đoán người khác bằng sự nghi ngờ lớn nhất của mình rồi.
Và
đó cũng là tâm lý chung của rất nhiều cô gái trên mạng hiện nay: thuở mới chập
chững bước vào giới mạng các cô từng bị lừa gạt bởi những lời dối trá, nên các
cô ấy bèn nghĩ rằng trên mạng mãi mãi không có sự thành tâm hay lời thật lòng
thật dạ. Bởi vì trong thời gian tiếp xúc với mạng, các cô đã từng bị cười nhạo
là quá ấu trĩ, nên các cô cũng bắt đầu học cách chế nhạo sự khờ khạo của người
mới. Sau mỗi lần “giám định”, các cô không bao giờ nghĩ đến, đằng sau những nhận
xét “giám định” ấy, các cô đã mang theo tâm trạng thoả mãn, gật gù đắc chí của
kẻ tự cho rằng mình đứng ngời ngời trên cao đến nhường nào.
Nhìn
dòng chữ trên màn hình, y tá nhỏ đã chẳng thể cười được nữa.
Bất
luận chất giọng “sẽ làm mình khiếp sợ” theo như đối phương bảo, hay là trình độ
học vấn rực rỡ kia, cộng với cái tên và tuổi tác đáng lẽ cô phải hoài nghi từ sớm
ấy, cô đều chưa thực sự để tâm qua, chỉ xem đó như lời nói dối ngốc nghếch và vụng
về của đối phương. Hơn nữa y tá nhỏ chưa bao giờ tin rằng bên cạnh cô sẽ xuất
hiện người chung sở thích, nên cô cũng không hề hoài nghe đến bác sĩ Lục.
Đáng
lẽ phải nghĩ ra từ sớm mới phải chứ…
Nhưng
tất cả đều tại cô không tin tưởng mà ra cớ sự này.
Trên
màn hình, x Dương vẫn nói tiếp: Đúng rồi, cái vở kịch mà bên mình đang làm
không phải thiếu hai giọng shota sao? Mình thấy em Nhất Diệp Tri Thu này cũng
khá, rất dũng cảm, hợp ý mình đấy.
x
Dương: Cậu kéo cô bé đó vào nhóm mình đi nhé.
x Dương: Cậu kéo cô bé đó vào nhóm mình đi nhé.
Là y tá nhỏ chứ không phải băng vệ sinh: Người đó không phải là cô bé.
x Dương:… Hả?
Nhưng y tá nhỏ đã không trả lời nữa.
Cô vớ lấy di động, nhanh chóng gọi cho bác sĩ Lục – trước kia để thể hiện sự chu đáo, cô chỉ gởi tin nhắn cho Lục Tri Thu mà thôi, rồi điện thoại kết nối, cô cố lấy bình tĩnh hỏi một câu: “Bác sĩ Lục?... Anh là Nhất Diệp Tri Thu phải không?”
Lục Tri Thu không trả lời. Y tá nhỏ không biết tâm trạng anh bây giờ như thế nào. Là căng thẳng? Hay bình tĩnh? Hoặc chăng đã… tê dại rồi? Một người trầm tĩnh lại tốt đến như thế, bề ngoài điển trai, học vấn cao, tính tình chín chắn, ngoài khuyết điểm là giọng nói ra thì chẳng chê vào đâu được nữa, thế mà giọng nói lại trở thành chướng ngại lớn nhất của anh. Tối hôm qua, rốt cuộc anh đã dốc hết bao nhiêu can đảm, mới có thể thốt ra tình cảm yêu mến mà anh dành cho Đao Kiến Tiếu?
Nếu như cô có thể tin tưởng Nhất Diệp Tri Thu hơn chút, nếu như cô có thể lo lắng cho Nhất Diệp Tri Thu hơn chút, nếu như hôm qua cô online QQ, có phải đã giúp bác sĩ Lục tránh bị tổn tương rồi chăng?
Khi cô lần nữa cất tiếng, giọng đã pha chút nghèn nghẹn: “Anh… anh đừng căng thẳng, em là em gái Băng vệ sinh của anh nè.” Sau khi thốt ra hai chữ cuối cùng, tay cầm điện thoại, nước mắt cô lăn dài trên má.
Xin lỗi, em đã không tin tưởng anh.
*****
Đã ba ngày Tiêu Giản Đào không nghe được tiếng nói của Quả Cầu Giấy Nhỏ rồi.
Chuyện bắt đầu từ hôm thứ bảy. Cũng như mọi ngày, cậu thức dậy từ sớm trèo tường để đi vào sân sau của toà y tế trường, trong tay cầm xấp kịch bản đam mỹ có tình tiết không quá lộ liễu mà cậu lựa chọn cẩn thận định bụng sẽ đọc cho Quả Cầu Giấy Nhỏ nghe. Nhưng bất kể anh đứng bên dưới có kêu gào cỡ nào, cửa sổ tầng hai vẫn đóng im thin thít.
Bõ công tối hôm trước anh chủ trì buổi nhạc hội mãi đến một giờ, dù bị đứa fan nọ phá hoại tâm trạng, sáng thứ bảy cậu vẫn kiên trì dậy sớm lúc năm giờ đến đây luyện đọc, chỉ để gặp mặt người bạn nhỏ của cậu! Ấy thế mà lại bị cho leo cây!
Không chỉ ngày thứ bảy, thậm chí chủ nhật, thứ hai… suốt ba ngày, cậu đều chẳng gặp được em trai Quả Cầu Giấy Nhỏ mà mình luôn mong nhớ đến.
Đợi đến thứ hai, thực sự cậu không nhẫn nhịn được nữa, bèn vứt toẹt xấp tài liệu xuống đất, thuần thục trèo lên thân cây to ở giữa sân rồi hì hà hì hục leo lên trên… Phù, tuy mấy năm rồi không luyện tập, nhưng xem ra tài leo cây của cậu chưa lụt nghề nhỉ! Đúng là cậu nên leo cây từ sớm, nói không chừng đã có thể trông thấy cậu em Quả Cầu Giấy Nhỏ của mình từ lâu rồi ấy chứ!
Nhưng đợi đến khi cậu leo lên chạc ba của tán cây, tay bám lấy thân cây cố sức nhòm vào cửa sổ tầng hai, thì rầu rĩ phát hiện trong phòng không phải là một phòng ngủ được bày trí ấm áp, trang nhã như những gì cậu đã tưởng tượng. Căn phòng đó chẳng khác gì phòng nghỉ bình thường của y tế trường, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, ngoài ra không còn gì cả. Trống trơn không một hơi người. Đây đâu giống nơi người ta ở lâu dài chứ.
Tiêu Giản Đào mặt mày ủ rũ trèo xuống, không tìm thấy cậu bạn nhỏ, khiến cậu cứ thơ thẩn thẩn thơ suốt cả buổi học hôm đó. Trong tiết học môn diễn kịch, thầy giáo bảo cậu diễn cảnh sửa xe đạp trên đất trống, cậu nghe thành cưỡi xe mô tô, báo hại cậu ngây ngô đưa chân giả vờ nổ máy đạp số, rồi vò vò ga, trên giữa chỗ trống xoay hai vòng, thầy giáo thấy thế liền sầm mặt bảo dừng ngay.
Cậu cũng nhận ra tâm trạng mình không tốt, ắt là do mất đi một người bạn nên cảm thấy hụt hẫng chăng. Nhưng cậu cũng thực sự lo lắng cho tung tích của Quả Cầu Giấy Nhỏ. Cậu tin rằng người bạn nhỏ của mình không thể nào rời đi mà chẳng nói một lời.
Nghĩ tới nghĩ lui, người có khả năng biết tung tích của Quả Cầu Giấy Nhỏ ắt hẳn là bác sĩ Lục. Nhìn xem Quả Cầu Giấy Nhỏ của cậu tên là Lục Tri Thu, mà bác sĩ cũng họ Lục, và Quả Cầu Giấy Nhỏ lại xuất hiện trong y tế trường vào sáng sớm, chắc chắn Quả Cầu Giấy Nhỏ là bà con của bác sĩ Lục không sai vào đâu được. Tuy không hiểu tại sao bác sĩ Lục lại để một đứa bé bảy, tám tuổi như thế ở một mình trong phòng y tế không bóng người vào sớm tinh mơ như thế, nhưng chắc là có ẩn tình gì đó chăng?
Tiêu Giản Đào không nghĩ nhiều, sau khi tan lớp chào tạm biệt bạn bè xong, cậu bèn ba chân bốn cẳng từ lớp học diễn kịch chạy đến toà y tế, rủi thay nhằm ngay lúc phòng y tế hết giờ làm.
“Bác sĩ… Lục, thế… em đi trước nha.” Giọng của cô y tế nghe có vẻ buồn buồn, tựa như có chuyện gì xảy ra ấy. “Anh…” cô y tá ngập ngừng cả buổi trời không nói được câu nào, cuối cùng đành cầm lấy túi xách cắm đầu xông ra ngoài cửa, vừa khéo lướt ngang qua người Tiêu Giản Đào, thậm chí không kịp nhắc nhở cậu đã hết giờ làm rồi.
Tiêu Giản Đào thầm vui mừng may mà mình đến sớm một bước, nếu như đến trễ hơn vài phút, nói không chừng bác sĩ Lục đã về nhà mất rồi!
Cậu vội xông vào phòng y tế gọi tên Lục Tri Thu, đúng lúc anh đang đứng đó cúi đầu, tay lần tháo từng chiếc nút một để cởi áo blu ra: “Bác sĩ Lục!...” rồi cậu liền khựng lại, những lời tiếp theo tức thì bị cậu nuốt trở lại vào bụng.
Khi cậu xông vào, Lục Tri Thu đang xoay người về phía cậu, hai tay chậm rãi cởi cúc áo. Sắc hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu rọi trên người Lục Tri Thu, làm cho bóng dáng ấy như được khắc thêm một lớp ánh sáng vàng kim lấp lánh mỏng manh. Vẻ ngoài anh vốn đã rất khôi ngô thanh tú, nay được điểm xuyết thêm ánh chiều tà rạng rỡ kia, càng tôn thêm vẻ mảnh khảnh tinh tế nơi anh, thậm chí mái tóc cũng lấp lánh những vạt nắng vàng.
Tiêu Giản Đào biết bác sĩ Lục trông rất là thanh tú, nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy anh xinh đẹp đến nhường này, khiến cậu chẳng thể nào rời mắt khỏi… Liệu đây có phải một nửa mà cậu hằng mong đợi? Người sẽ đi cùng cậu suốt quãng đời còn lại chính là một chàng trai thanh tú trầm tĩnh thế này chăng?
Trái tim Tiêu Giản Đào chợt đập trật một nhịp, cậu chợt nuốt nước bọt trong vô thức.
Nếu như không phải Lục Tri Thu nghe thấy tiếng gọi mà quay đầu nhìn sang, nói không chừng cậu sẽ cứ đứng phỗng ra đó ngây dại ngắm nhìn bóng dáng ấy của đối phương.
Bởi vì đứng ngược sáng, nên Tiêu Giản Đào không sao nhìn rõ thần sắc ẩn trong đôi mắt của Lục Tri Thu, nhưng cậu hiểu đối phương chắc đang thắc mắc cậu đến có chuyện gì.
Tiêu Giản Đào tựa như con rối đột nhiên bị đánh thức bởi cây đũa thần của cô tiên, cậu tằng hắng giọng rồi ngại ngùng hỏi: “Bác sĩ Lục, à ừm… nhà anh có một bé trai khoảng bảy, tám tuổi, tên là Lục Tri Thu phải không?”
Tiêu Giản Đào vẫn không nhìn rõ được vẻ mặt của Lục Tri Thu, Nếu như cậu thấy được, tuyệt đối sẽ sửng sốt trước vẻ mặt của đối phương, ngập tràn tuyệt vọng pha lẫn nét tê dại.
Nghe thấy câu hỏi của cậu, người Lục Tri Thu thoáng khựng lại, khẽ lảo đảo tựa như đứng không vững. Sau đó như đã hiểu ra điều gì, anh đưa tay chống trên chiếc bàn bên cạnh, sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng của Tiêu Giản Đào, lắc đầu với vẻ kiên định và điềm tĩnh.
Vừa trông thấy cái lắc đầu của Lục Tri Thu, Tiêu Giản Đào liền ngây người. Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ không thể tìm ra cậu bạn nhỏ, vì đối phương quả thực đã từng xuất hiện mỗi khi cậu luyện đọc sáng. Ấy vậy mà bây giờ lại được thông báo rằng cậu bé không phải bà con của bác sĩ Lục, tức thì cậu bèn hốt hoảng: “Sao lại không có được cơ chứ? Chính là một cậu bé trai, dễ thương hoạt bát lắm, nói chuyện vừa ngọt ngào lại trong trẻo. Mỗi sáng năm giờ mấy đều xuất hiện ở tầng hai của y tế trường! Một cậu bé rất thú vị, tên là Lục Tri Thu ấy!” Rồi bỗng dưng cậu lên cao giọng: “Bác sĩ Lục, sao anh lại không biết được chứ?”
Rốt cuộc lần này Lục Tri Thu cũng đã có phản ứng khác. Chỉ thấy anh lặng lẽ đưa tay ra, cầm lấy một tờ giấy ở kế bên, rồi đặt lên bàn. Sau đó anh lại chậm rãi lấy ra một cây bút, mắt cụp xuống, ghì sức viết gì đó trên tờ giấy ấy.
Mỗi một nét một dấu Lục Tri Thu đều ghì mạnh hết sức, nét chữ như thấy qua mặt sau giấy. Thậm chí Tiêu Giản Đào đứng cách đó hai mét cũng nghe thấy rõ mồn một âm thanh đầu bút xé rách bề mặt giấy. Bờ mi của Lục Tri Thu khe khẽ run rẩy, nhưng tay thì rất vững vàng, mỗi một chứ đều ghì thật mạnh dồn sức viết ra, tựa như anh đang mang tất cả tình cảm của mình trút vào trong đó.
Viết xong nét chữ cuối, anh đứng phắt dậy, ngoảnh đầu qua, đưa tờ giấy chìa ra trước mặt Tiêu Giản Đào.
Trên đó chỉ có năm chữ.
Xin lỗi, tôi không biết.
Tiêu Giản Đào không hiểu tại sao bác sĩ Lục lại dồn sức mạnh đến thế, chỉ để viết năm chữ ngắn ngủi kia. Và khi cậu đọc năm chữ ấy, cũng chẳng dâng lên cảm giác quen thuộc nào cả. Dù sao, năm chữ này quá đỗi bình thường, dù cho ba ngày trước đó cậu đã buột miệng nói ra trước hàng ngàn người, cũng không đồng nghĩa với việc câu nói này có thể lưu lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ của cậu. Đối với cậu mà nói, cô bé fan não phẳng Nhất Diệp Tri Thu, người đã tỉnh tò với cậu trước bao người ấy chỉ là một kẻ qua đường, một trò khôi hài, một người bình thường không đáng để cậu ghi nhớ từng câu mà mình nói cô ấy trong suốt cuộc đời CV của cậu. Cậu sẽ không vì vài chữ bình thường kia mà nảy sinh bất kì sự liên tưởng nào, cậu hoàn toàn chẳng thể biết rằng, anh bác sĩ Lục mà cậu dành thiện cảm kia, chính là người đã bị tổn thương bằng một câu nói tuyệt tình.
Sau khi viết xong mấy chữ đó, Lục Tri Thu cố tình quan sát vẻ mặt của Tiêu Giản Đào, nhưng trừ vẻ thảng thốt vì tin “Quả Cầu Giấy Nhỏ không còn tồn tại” ra, thì trên mặt cậu không còn gì khác nữa.
Thấy thế, Lục Tri Thu sững người với những cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Anh biết, Tiêu Giản Đào không hề có lỗi. Về phía mình, anh là người hiểu rõ tất tần tật mọi điều liên quan đến Tiêu Giản Đào. Trên mạng cậu nhận được vô số sự yêu mến ủng hộ. Trong cuộc sống, cậu tài giỏi hơn người, tính tình phóng khoáng, cậu tận tụy thận trọng với các công việc trong giới lồng tiếng, và siêng năng cần cù trong học tập. Tất cả những điều đó gộp lại và tạo nên một Tiêu Giản Đào mà Lục Tri Thu yêu mến và kính phục.
Nhưng ngược lại, đối với Tiêu Giản Đào mà nói, Lục Tri Thu là gì cơ chứ? Một fan bình thường thậm chí có phần ngờ nghệch? Một đứa em trai dễ thương? Một anh bác sĩ xa lạ? Trong mắt Tiêu Giản Đào, cả ba hình tượng này đều không phải là một người.
Lục Tri Thu hiểu rõ, anh đã hoàn toàn hiểu ra rồi. Nhưng có nhiều khi con người hiểu rõ, không đồng nghĩa với việc không buồn rầu nghĩ ngợi. Tuy rằng Lục Tri Thu biết, những lời mà Tiêu Giản Đào nói hôm đó không nhắm vào bản thân anh. Vả lại có thể Tiêu Giản Đào đúng là chưa từng nghe qua có ai không thể vỡ giọng bao giờ. Nhưng câu “Xin lỗi, tôi không biết” ấy quả thực đã gây nên sự tổn thương sâu sắc trong lòng anh. Đó tựa như một vấn đề hóc búa nhất đã quấy nhiễu suốt cuộc đời anh lại bị người khác phớt lời đi. Ngôn từ dửng dưng ấy của Tiêu Giản Đào đã hoàn toàn phủ định đi nỗi đau khổ suốt bấy lâu nay của Lục Tri Thu.
Hôm nay anh viết năm chữ đó, như là một chút sự “trả thù” của anh dành cho cậu. Nhưng quả đấm mà anh tung ra lại chỉ rơi vào hư không. Tiêu Giản Đào đứng đó, tay cầm lấy mảnh giấy với vẻ mặt đầy ngỡ ngàng, có đánh chết cậu cũng chẳng thế nào liên tưởng cô nhóc fan hôm bữa và bản thân anh là một. Cậu không biết, cậu làm sao biết được cơ chứ.
Tiêu Giản Đào sẽ không nhớ được năm chữ mà cậu thốt ra hôm đó, bởi vì đấy chỉ là phản ứng vô tình của cậu mà thôi. Nhưng những tổn thương trong lúc vô tình thường lại khiến người khác chịu tổn thương sâu sắc nhất.
Hôm tối thứ sáu, sau khi Lục Tri Thu nghe câu “Tôi không biết”, đầu óc anh chợt trở nên trống rỗng. Cái cảm giác lạnh buốt như rơi xuống hố băng ấy đến bây giờ vẫn hiện rõ mồn một trong kí ức anh. Những chuyện sau đó anh không muốn nghe nữa, bèn trực tiếp click vào dấu x thoát ra khỏi YY. Anh ngồi trên ghế nhìn trân trân vào bức tường trắng xoá, bỗng một cảm giác mệt mỏi dâng lên trong anh. Chính là cảm giác mỏi mệt ấy mà ngay đêm đó anh hối hả dọn ra khỏi phòng y tế vào ở tại căn phòng ký túc xá giáo viên đã được quét dọn xong xuôi từ lâu, rồi anh cứ thẩn thơ thất thần trải qua suốt ba ngày sau đó.
Suốt ba hôm nay, Lục Tri Thu đã thôi nghe đi nghe lại các vở kịch truyền thanh, hay chuẩn bị cho buổi luyện đọc sáng hôm sau như mọi khi. Thậm chí ngay cả sáng nay y tá nhỏ chạy qua “nhận bà con”, anh cũng chẳng có cảm xúc gì nhiều, cứ tựa như câu nói hôm đó không hề tồn tại. Nhưng ngay khi anh ngỡ rằng, tất cả mọi chuyện về Đao Kiến Tiếu có lẽ sẽ cứ thế mà dần dần phai nhạt khỏi cuộc sống anh, đến một ngày nó không còn dấy lên những cơn sóng cảm xúc trong lòng anh nữa, thế mà Tiêu Giản Đào lại bỗng nhiên chạy đến trước mặt hỏi anh “Có biết một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi tên Lục Tri Thu không?”
Mãi đến bây giờ Lục Tri Thu mới nhận ra rằng, so với câu nói này, thì tất cả những chuyện trước đều chẳng là gì cả.
Lục Tri Thu ơi là Lục Tri Thu, mày âm thầm nghe kịch, âm thầm giúp bạn của cậu ấy xem bệnh, âm thầm ở cạnh cậu ấy vào mỗi buổi luyện đọc lúc năm giờ sáng… Nhưng, ngay cả việc rốt cuộc mày là ai, cậu ấy cũng chẳng biết.
Cậu ấy thậm chí không biết mày là ai, những gì mà mày bỏ ra có ích gì cơ chứ?
Cậu ấy không biết người cậu ấy từng tổn thương là mày, không biết người cậu ấy từng yêu mến là mày, cũng không biết người cậu ấy quan tâm lo lắng cũng chính là mày… Mày đứng trước mặt cậu ấy, thứ mà cậu ấy thấy, chỉ là cái bóng của mày mà thôi.
Đưa mắt nhìn chàng trai vẫn còn đang cúi đầu ngây ngô ngó chăm chăm tờ giấy trên tay, bỗng dưng Lục Tri Thu chợt hiểu ra.
Cảm giác đó có thể nói là “tỉnh ngộ ra”, khiến một Lục Tri Thu vì tự ti mà không dám nói chuyện, vì tự ti mà ẩn mình trong bóng tối, vì tự ti nên chỉ dám lặng thầm đưa mắt dõi theo, trong khoảng khắc ấy đã phá tan bức tường pha lê trong tim mình.
Anh thích Đao Kiến Tiếu, thích giọng nói của cậu, thích sự tài giỏi, phóng khoáng của cậu, thích cách cậu dùng giọng nồng nàn tình cảm kể những câu chuyện kia… Và thứ tình cảm đó không thể phai mờ đi chỉ bằng một hai câu tổn thương của đối phương được.
Nhưng nếu Tiêu Giản Đào vẫn mãi không biết anh là ai, thì sự tổn thương vô tình này sẽ mãi tiếp diễn và không bao giờ kết thúc. Đứng cách đối phương không xa, lặng thầm theo dõi, lặng thầm cho đi, mãi mãi vẫn sẽ là chàng nam nhân vật phụ lụy tình trong các phim truyền hình tình cảm thôi, mà Lục Tri Thu không định chỉ làm một kẻ vai phụ bình thường trong cuộc đời của Tiêu Giản Đào. Anh phải cho cậu biết rằng, mình đã vì cậu mà cho đi biết bao nhiêu, mình đã vì lời nói của cậu mà bị tổn thương đến nhường nào.
Lục Tri Thu, mày không nói ra, thì gã ngốc Tiêu Giản Đào kia mãi mãi cũng không bao giờ biết được.