Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 7: 7: 1 Giờ 22 Phút




Tháng 11, nắng gắt cuối thu cuối cùng cũng biệt ly khu phố Bắc Thành, đồng phục làm việc của đội cấp cứu cũng được bổ sung thêm chiếc áo khoác đen bên ngoài.
Trung tâm Cấp cứu và Sở Cảnh sát dùng chung một căn tin, thoạt nhìn, thật khó có thể phân biệt đâu là nhân viên cấp cứu, đâu là cảnh sát.
Tài xế xe cứu thương Lưu Dịch cuối cùng cũng mua được chiếc bánh bao sốt thịt được săn lùng nhiều nhất trong căn tin, còn chưa ăn được hai miếng, thì điện thoại nhiệm vụ reo lên trong phòng làm việc.
"Lưu Dịch, xuất phát."
Giản Mộc Tư gấp cuốn sách phẫu thuật trong tay lại, vừa đi vừa hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
"Đau bụng nặng."
Trung tâm Điều phối 120 gửi cho đội cấp cứu điểm đến, là một quán cà phê Internet nằm ở trung tâm thành phố.
Khi đội cấp cứu đến quán cà phê Internet, thấy một chàng trai trông giống học sinh cấp ba đang nằm nghiêng trên sàn gạch tại cửa phòng vệ sinh.
"Ơn trời, mọi người đây rồi."
Chủ quán net nóng vội chạy đến thuật lại tình hình:
"Cậu học sinh này mấy phút trước đột nhiên ngã lăn ra đất, vừa ngất xỉu chưa lâu, tỉnh lại bỗng gào khóc, kêu đau bụng."
Giản Mộc Tư liếc nhìn phòng vệ sinh đằng sau cậu học sinh.
Cô không ấn ngay vào bụng bệnh nhân, thay vào đó vỗ vai cậu bé trước.
"Đừng ấn nữa, trước tiên nói cho tôi biết, lúc nãy cậu đi tiểu tiện hay đại tiện?"
Cậu bé với sắc mặt trắng bệch yếu ớt đáp:
"...!Tiểu tiện..."
"Đã giải quyết được chưa?"
"...!Chưa...!một giọt cũng không ra nổi...!bác sĩ làm ơn cứu cháu với, cháu đau bụng quá."
Trong lời nói xen lẫn những tiếng nức nở, rõ ràng, nam sinh cấp ba đang trong cơn đau kinh khủng.
Lúc này là 6 giờ 12 phút sáng, Giản Mộc Tư quay đầu ra hiệu cho Lưu Dịch và Trần Phi khiêng nam sinh lên cáng:
"Cậu ở đây cả đêm mà không đi vệ sinh?"
"......Đúng vậy......"
"Đưa lên xe, lập tức đi bệnh viện."
Trực giác của Giản Mộc Tư đoán rằng, chắc chắn vì nam sinh tích trữ nước tiểu trong bàng quang nên mới xảy ra chuyện, thậm chí rất có thể bàng quang đã bị vỡ.
Thể tích chứa nước tiểu bình thường của bàng quang rơi vào khoảng 300 ml, tương đương thể tích một lon bia trên bàn máy tính mà chủ quán vừa chỉ tay vào.
Nhưng rõ ràng trên bàn máy tính có đến 4 lon bia đã được khui.
Uống quá nhiều bia mà không đi tiểu cả đêm?

Bàng quang đạt đến cực hạn, rất có thể đã bị vỡ và dẫn đến viêm phúc mạc cấp tính, hơn nữa tiếp đến rất có thể chảy máu nhiều gây nguy hiểm đến tính mạng.
Đây không phải tình huống có thể xử lý trên xe cứu thương, chỉ có bệnh viện mới có thể cứu nam sinh cấp ba này.
Lưu Dịch mất năm phút để lái xe đến khu vực cứu hộ của tòa nhà cấp cứu của bệnh viện, cậu bé nằm trên cáng được gấp rút đưa đến phòng cấp cứu.
Sau khi nghe Giản Mộc Tư mô tả, bác sĩ trong phòng cấp cứu ngay lập tức thông báo cho chuyên gia khoa tiết niệu tiến thành hội chẩn liên hợp.
Trong quá trình hội chẩn, phát hiện ra bàng quang của bệnh nhân đã bị nổ.
Sở dĩ dùng từ "nổ" vì vết nứt trong bàng quang bệnh nhân vô cùng lớn, to bằng cỡ một nắm tay.
Điều này đã trực tiếp khiến cho khoang bụng của nam sinh chứa đầy nước tiểu, kèm theo viêm phúc mạc cấp tính mức độ nặng.
Sau khi hội chẩn, các chuyên gia khoa Tiết niệu và khoa Phẫu thuật cấp cứu cùng vào phòng mổ, tiến hành nội soi ổ bụng, phẫu thuật vá bàng quang cho bệnh nhân.
Chỉ để khâu bàng quang, cũng phải dùng đến 20 mũi.
Trải qua hai tiếng phẫu thuật giải cứu, nam sinh cuối cùng cũng chuyển nguy thành an.
Khi đội cấp cứu đưa những bệnh nhân khác đến bệnh viện, Trần Phi và Lưu Dịch ở ngoài phòng cấp cứu hỏi thăm tình hình của nam sinh.
Giản Mộc Tư chỉ lặng lẽ đứng sang một bên, trông khuôn mặt cô lạnh lùng như không chút dính đáng đến chuyện này.

Nghe nói nam sinh đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, hai người đàn ông Trần Phi và Lưu Dịch vỗ tay nồng nhiệt trong đại sảnh cấp cứu.
Giản Mộc Tư lùi lại vài bước, một nửa thờ ơ, một nửa thậm chí càng thờ ơ hơn.
......
"Lưu Dịch xuất phát đi.

Chung cư màu cam số 151 đường Đông Nam, đánh nhau trong phòng bài, một người đàn ông trung niên ngất xỉu.".

||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
"Lưu dịch.

Nhanh lên!"
Giản Mộc Tư và Trần Phi đã chuẩn bị các thiết bị y tế trong xe mà có thể lát nữa sẽ được sử dụng.
Ngất xỉu, ngất xỉu trong phòng bài, suy nghĩ đầu tiên của Giản Mộc Tư là nhồi máu cơ tim cấp tính.
Nếu đúng như cô đoán, vậy họ đang phải đua tốc độ với thần chết.
Lưu Dịch lái xe rất nhanh, anh bấm còi suốt dọc đường.

Những chiếc xe phía trước vội vàng nhường đường khi nhìn thấy xe cứu thương phía sau, may mà suốt chặng đường không xuất hiện chướng ngại vật.
Phòng bài nằm ở tầng hầm tầng 1 của tiểu khu.
Ban đầu căn phòng này được các nhà phát triển xây làm phòng tập gym nhằm dẫn dụ người vào ở, sau khi cư dân tiểu khu vào đây ở, căn phòng lại trở thành một phòng bài phục vụ mục đích giải trí cho các chủ doanh nghiệp đã nghỉ hưu.
Với vài chiếc bàn xếp và hàng chục chiếc ghế nhựa, phòng tập gym lập tức trở thành tụ điểm giải trí chơi cờ và đánh bài.
Vừa bước vào phòng bài, Giản Mộc Tư đã thấy mùi không khí bẩn thỉu xộc thẳng vào mặt.

Mùi khói thuốc và mùi ẩm mốc trộn lẫn vào nhau trong không khí phòng bài.
Đáng sợ nhất chính là, vì căn phòng nằm dưới tầng hầm tiểu khu, nên hoàn toàn không có cửa sổ.
Một người đàn ông trung niên 55 tuổi đang cãi nhau với bạn chơi poker thì đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, bất tỉnh trên nền đất.
Bệnh nhân mất ý thức, đồng tử có dấu hiệu giãn ra.
"Đã được mấy phút rồi?"
Giản Mộc Tư vừa thực hiện hô hấp nhân, vừa hỏi đám đông xung quanh.
"5 phút?"
"10 phút?"
"Ai mà nhớ nổi, chúng tôi không đếm thời gian."
"Ra ngoài hết đi, tản ra.

Để không khí trong lành tràn vào.

Đừng ở đây nữa."
Không khí tù đọng khiến quá trình giải cứu càng thêm khó khăn hơn.
"Trần Phi, đến ấn đi."
Giản Mộc Tư chuyển giao công tác CPR cho Trần Phi, đây là chuyện bình thường của đội cấp cứu.
Để tiến hành hồi sức tim phổi một cách hiệu quả cần nhiều người luân phiên nhau thực hiện, 100-120 lần ép tim mỗi phút là một bài kiểm tra thể chất khó nhằn đối với bất cứ ai.
Cứ 2 phút một lượt, không những đảm bảo bệnh nhân được ép tim hiệu quả, người cấp cứu còn có thời gian nghỉ ngơi lấy sức thực hiện đợt ép tiếp theo tốt hơn.
Giản Mộc Tư kéo hộp đặt nội khí quản trên mặt đất về phía cô.
Lưu Dịch tinh mắt nhanh tay, lập tức hiểu ra bác sĩ Giản đang định đặt nội khí quản cho bệnh nhân.
Anh dịch bệnh nhân ra bên ngoài một chút, cố gắng nhường chỗ cho Giản Mộc Tư.

Lúc này, bệnh nhân đang nằm trong góc phòng bài, tường cách đầu không quá 30cm, nếu không thể vòng ra sau đầu bệnh nhân đặt nội khí quản từ phía trên miệng, bác sĩ cấp cứu sẽ không thể nhìn thấy khí quản của bệnh nhân, công tác đặt nội khí quản sẽ vô cùng bất tiện.
Lưu Dịch không kéo được bệnh nhân nặng gần 180kg này, Giản Mộc Tư nhìn ra ý định của Lưu Dịch: "Không cần nữa."
Cô giữ hàm của bệnh nhân bằng một tay, 3 giây sau đã đặt nội khí quản thành công,
Lần trước, khi Lưu Dịch đi theo vị bác sĩ cấp cứu khác, kỷ lục đặt khí quản nhanh nhất mà anh thấy lả 8 giây.
Giản Mộc Tư luôn rất nhanh, chính xác và dứt khoát.
Bóng ambu liên tục được bóp, vùng ngực của bệnh nhân liên tục được ấn.
Trong thời gian cấp cứu, tim mạch bệnh nhân liên tục bị rung thất...
10 phút trôi qua, máy điện tâm đồ vẫn không hiển thị nhịp tim bình thường.
"Trần Phi, đi lấy máy ép tim."
"Được."
Trần Phi ngay lập tức đưa bóng ambu cho Lưu Dịch, sốt vó chạy về xe cứu thương lấy máy ép tim chạy điện.
Máy ép tim nặng hơn 30 kg, ngoài những trường hợp bất đắc dĩ, các bác sĩ cấp cứu sẽ không hạ lệnh di chuyển máy ép tim này đi.
Sau khi lắp đặt máy ép cho bệnh nhân, ba người Giản Mộc Tư, Trần Phi và Lưu Dịch cùng nhau nâng anh ta lên cáng di động.
Đến bệnh viện, sự sống chết của bệnh nhân này chỉ có thể giao phó cho ý trời.
Trước mỗi cái chết đang chờ bị tuyên án, cả đội cấp cứu đều tự nguyện tin vào phép màu.
......
Khi xe cứu thương lái ra khỏi tiểu khu, tình cờ gặp đúng xe tuần tra của Ôn Dương và Lý Duyên Thanh.
Những người xem không chỉ gọi số khẩn cấp 110, họ còn gọi cả 110, 110 đã nhận lệnh, cảnh sát tuần tra cần phải đến hiện trường làm rõ tình hình.
5 phút sau, đội cấp cứu lại được cử đến Bệnh viện số 1.
Trong phòng cấp cứu, đội cấp cứu đã nhìn thấy phép màu của sự sống.
Y tá trực trong phòng cấp cứu nói rõ tình hình cho Trần Phi - người đã đến để hỏi về tình trạng của bệnh nhân.
Bệnh nhân đã có thể tự thở, ba thành viên của đội cấp cứu hết sức bất ngờ.
Trên mặt Giản Mộc Tư không biểu lộ bất cứ biểu cảm gì, cô điềm nhiên thúc giục hai đồng nghiệp:
"Đi thôi."
Bọn họ vừa rời khỏi phòng cấp cứu chưa được bao lâu, cửa phòng cấp cứu lại bị mở ra.
Có một người phụ nữ trung niên lao ra, xác định chính xác ba người mặc đồng phục duy nhất bên ngoài tòa cấp cứu, nắm lấy tay Giản Mộc Tư kiên quyết không buông.
"Cám ơn bác sĩ! Cám ơn! Cám ơn!"
Khi người vợ lao vào bệnh viện, bà nhìn thấy người chồng vừa được trả về từ tay thần chết, bà biết phải cảm ơn ai nhiều nhất.
Con trai trong nhà còn chưa kết hôn, trong độ tuổi vẫn phải chăm sóc cho cả cha mẹ già và con trẻ, gia đình nhất định không thể thiếu đi trụ cột.

Giản Mộc Tư bị người bị người phụ nữ nắm tay, trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc mất tự nhiên hiếm thấy.
Cô đã hành nghề y được 12 năm, rất hiếm khi đối mặt với thời khắc nhận được sự biết ơn như thế này từ gia đình bệnh nhân.

Trước đây, cô không phải bác sĩ cấp cứu, cô suốt ngày ở trong phòng mổ, hoặc luôn trên đường đến phòng mổ.
Sau khi đến Trung tâm Cấp cứu, nếu không phải lúc nào cũng đang trên đường đến hiện trường, thì cũng là đang đưa bệnh nhân đến bệnh viện.
Thông thường, khi người nhà bệnh nhân muốn cảm ơn, đã rất khó có thể gặp được đội cấp cứu.
Bên ngoài toà cấp cứu tấp nập người ra vào, một người phụ nữ kéo tay cô bác sĩ trẻ tuổi, sau một màn bắt tay lia lịa là một trận khóc rống.
Trong tiếng khóc xen lẫn những lời cám ơn xen lẫn biết ơn không ngớt.
Lưu Dịch và Trần Phi bốn mắt nhìn nhau, nhưng không có ý định giảy vây bác sĩ Giản khỏi giây phút tiếp nhận kiểu cảm ơn như thế này.


Khi Ôn Dương lái xe tuần tra về Sở cảnh sát, nàng vừa hay được chứng kiến cảnh này.
Ai bảo Sở Công an Bắc Thành, Trung tâm Cấp cứu Bắc Thành và toà nhà cấp cứu Bệnh viện số 1 Bắc Thành đều toạ lạc trên cùng một con đường, xếp thành thế kiềng ba chân cơ chứ!
Nàng đạp nhẹ phanh, cố ý vòng vào trong sân tòa nhà cấp cứu của Bệnh viện số 1, cố ý đỗ xe cạnh Giản Mộc Tư và người phụ nữ.
Ôn Dương xuống xe trước vẻ mặt khó hiểu của sư phụ Lý, ung dung chắp tay đi dạo ra sau lưng Giản Mộc Tư.
Từ trước khi xuống xe, Ôn Dương đã nhìn thấy Lưu Dịch và Trần Phi đang nín cười, nàng đại khái đoán ra được lý do tại sao người phụ nữ trước mặt này lại khóc.
Đến gần nghe kỹ hơn, quả nhiên người phụ nữ đó đang rối rít cảm ơn bác sĩ cấp cứu đã cứu chữa bệnh nhân kịp thời.
Ôn Dương chắp tay sau lưng đi đến cạnh Giản Mộc Tư, cố ý để đối phương nhìn thấy mình.
Nàng trêu Giản Mộc Tư với vẻ mặt đầy châm chọc, rồi nhìn người phụ nữ đang lau nước mắt.
"Có chuyện gì xảy ra à?"
Ôn Dương vui vẻ thầm "he he" trong lòng.
Cuối cùng tôi cũng có cơ hội cười nhạo cô, Giản Mộc Tư!
Giản Mộc Tư liếc xéo Ôn Dương,
"Thưa cô, có lẽ cô nên cảm ơn viên cảnh sát này.

Trước đó chính viên cảnh sát này đã duy trì trật tự tại hiện trường, mới có thể giành giật thời gian cấp cứu quý báu cho chúng tôi."
Giản Mộc Tư nắm tay người phụ nữ rồi đưa cho Ôn Dương, người phụ nữ vừa nắm tay Giản Mộc Tư khóc thảm giờ đây đã chuyển đối tượng sang Ôn Dương, bà nhào tới ôm Ôn Dương cùng hàng nước mắt xúc động.
Ôn Dương hoá đá ngay tại chỗ.
Có trời mới biết, nàng ghét nhất kiểu ôm con nít này!
Trong cơn kinh ngạc, nàng nhìn Trần Phi và Lưu Dịch như thể đang cầu cứu, nhưng lại nghe thấy tiếng Giản Mộc Tư chỉ thị:
"Trần Phi, Lưu Dịch, đi thôi."
Cuối cùng, sĩ quan Ôn chỉ có thể chống mắt lên nhìn ba người của đội cấp cứu biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
"Cô? Cô ơi? Cháu còn có nhiệm vụ phải làm, cô bỏ cháu ra trước nha...!để cháu giải thích, cô hiểu lầm rồi..."
Những lời vừa rồi của vị bác sĩ cấp cứu, là giả dối hết đó!
.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.