Thật lâu sau, hai người thấm đẫm mùi rượu tách khỏi nhau.
Lâm Phi nằm trên giường đầu óc trống rỗng, Hạ Nhất cũng không khác gì, cả hai bỗng dưng bật cười.
“Môi của Tiểu Phi ngọt quá đi, tôi thích cảm giác này.” Anh vươn đầu lưỡi liếm môi, vẫn chưa thỏa mãn.
Lâm Phi: “Tôi cũng vậy.”
Một lát sau lại bổ sung: “Hạ ca, đây là nụ hôn đầu của tôi, cậu lấy đi thì không được đổi ý đâu đấy, biết chưa hả?”
Hạ Nhất xoay người đối mặt với cậu: “Tiểu Phi, có chuyện này cậu không biết, thật ra lúc cậu uống say nằm trong xe ấy, tôi đã hôn trộm cậu mất rồi. Thế nên nụ hôn đầu của cậu đã bị tôi lấy đi từ lâu, cậu đừng giận, đừng trách tôi nha?”
Lâm Phi quay ngoắt sang nhìn anh, chẳng qua hiện tại đang tối lửa tắt đèn nên không thấy rõ mặt.
“Hóa ra là cậu ra tay với tôi từ đời nào rồi! Hừ, đã hôn tôi trước mặt bao nhiêu người còn chưa đủ, lại muốn được voi đòi tiên, bảo sao lúc tôi tỉnh lại, cậu kỳ cục thấy rõ!”
Hạ Nhất đưa tay lên má cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn sang đối phương nói: “Tại tôi không nhịn được mà, tôi muốn hôn cậu từ lâu lắm rồi”
Lâm Phi cảm thấy gò má dưới lòng bàn tay anh đang nóng lên, có chút mất tự nhiên gỡ xuống.
“Nếu như không phải uống rượu rồi lộ nguyên hình, thì đến giờ tôi vẫn không biết được cậu vốn đã ấp ủ âm mưu gây rối từ lâu! Kêu tôi giả làm bạn trai đi gặp Dư Tiêu cũng là cậu cố ý nhỉ? Muốn nhân cơ hội la liếm tôi chứ gì? Nhân cơ hội được một tấc lại muốn tiến một thước đúng không?!”
Hạ Nhất đáp trả: “Chẳng phải cậu cũng cố tình mặc đồ đôi đi họp lớp sao? Thật ra Trương Nghiên không phải bạn gái cậu, cậu cũng rất hưởng thụ quãng thời gian giả đò làm bạn trai tôi còn gì?”
Lâm Phi ngây ra như phỗng.
Hạ Nhất lại tiến tới, một tay ôm eo cậu, ôn nhu tỏ tình: “Tiểu Phi à, tôi thích cậu, thật sự rất thích cậu, cậu có đồng ý làm bạn trai của tôi không? Lần này là bạn trai thật.”
Lâm Phi thân thể cứng đờ tại chỗ, trái tim đập liên hồi, “Cậu vừa nói gì? Bạn trai ư?”
“Đúng thế, là bạn trai, tôi muốn làm bạn trai của cậu, tôi muốn chân chính có được cậu, muốn cậu chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi, là heo Tiểu Phi của mình tôi.”
Hạ Nhất lại nhích tới, chóp mũi hẩy vào chóp mũi của cậu.
Lâm Phi tránh cũng không thể tránh, bốn bề tối đen như mực, nếu không lúc này mặt cậu đỏ hơn cả táo, Hạ Nhất mà thấy sẽ không nhịn được muốn ngoạm một cái.
Lâm Phi trả lời: “Tôi vẫn chưa nghĩ xong, tôi thấy mối quan hệ của chúng ta tiến triển quá nhanh, chưa kịp thích ứng, cho tôi thêm chút thời gian nữa được không?”
Hạ Nhất gật đầu, chóp mũi đối chóp mũi: “Chỉ cần tương lai là cậu, tôi sẵn lòng chờ.”
Hạ Nhất kéo đầu cậu tới gần, bờ môi hai người lại sát bên nhau, khẽ hôn một chút.
Lâm Phi gối lên cánh tay của đối phương, không khí chung quanh tràn ngập mùi rượu, cậu như đắm chìm trong một giấc mộng, một giấc mộng đẹp đến mức thái quá.
Hạ Nhất từ từ thiếp đi trước mặt cậu. Lâm Phi hai mắt mở to, nương theo ánh trăng mờ nhạt ngắm nhìn gương mặt người nọ.
Cậu cũng dần buồn ngủ, trán kề sát lịm đi.
Sáng hôm sau, Lâm Phi và Hạ Nhất bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là mẹ Lâm gọi.
Mẹ Lâm giục họ dậy, nói rằng bà đã chuẩn bị bữa sáng và đang đợi họ xuống ăn. Lâm Phi cúp điện thoại kiểm tra thời gian, vừa đúng 8:30 sáng.
Lâm Phi rầu rĩ oán than: “Sớm thế này ma nào dậy cho nổi? Còn để người ta sống nữa không đây?!”
Lâm Phi đá tung chăn, quay đầu thấy Hạ Nhất mở to mắt nhìn mình.
Lâm Phi bất giác đỏ mặt, “Tỉnh rồi à.”
Hạ Nhất gật đầu.
Lâm Phi ngáp một cái, sảng khoái vươn vai, đập vào mắt là hai cánh tay trần, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua hai người chỉ mặc một cái quần lót, sau đó liền ôm nhau ngủ.
Lâm Phi: “!!!”
Lâm Phi muốn chết, hiện tại gian phòng sáng trưng, lúc tối có thể hôn anh, nhưng nhất định không có dũng khí để trần đối mặt với anh.
Lâm Phi lăn ra khỏi người anh, kéo chăn lên quấn quanh người, cuộn mình thành một con sâu bướm.
“Mau ra ngoài đi! Đừng có nhìn tôi! Để tôi mặc xong quần áo rồi hãy vào!”
Hạ Nhất xoa mắt, vẫn hơi ngái ngủ nhìn cậu, nói: “Tiểu Phi việc gì phải ngại ngùng? Đã ngủ chung rồi còn sợ tôi thấy cơ thể của cậu nữa hả?”
Hạ Nhất hết lắc đầu rồi lại gãi gãi tóc: “Hôm qua tôi hôn cậu đúng không nhỉ? Tôi nhớ là chúng ta cùng tắm mà, phải không?”
Lâm Phi trừng mắt: “Không có! Tuyệt đối không có! Làm gì có chuyện tôi hôn cậu, không thể nào! Nhất định là cậu nhớ lầm rồi!!”
Lâm Phi lập tức lắc đầu không chịu thừa nhận, rất có khí phách của tra nam xách quần lên liền chối đây đẩy: “Hôm qua cậu say như vậy, sao còn sức để làm những chuyện đấy cơ chứ? Đừng coi mọi thứ trong mơ đều là thực, cái mớ hổ lốn trong đầu cậu là giả hết!”
Hạ Nhất nhìn cậu: “Thế à? Tôi nhớ không rõ lắm, nhưng mà hình như cậu nói là cậu thích tôi.”