Em Không Được, Để Tôi

Chương 15



Lần va chạm này gây ra động tĩnh không nhỏ, cả hai người đều rung lắc sau cú đâm ấy, điều chỉnh tư thế xong lại xông thẳng vào nhau.

Nhưng lần này, tình hình cuối cùng cũng đã thay đổi. Không biết có phải do ý chí quyết tâm làm công của Hạ Nhất quá mãnh liệt hay không, để rồi nó kích lực chiến đấu, ép Lâm Phi đến gần lề.

Lâm Phi thấy mình sắp thua, kịp thời thay đổi chiến lược, quay đầu xe, nhân cơ hội vòng lại, từ đầu bên kia phản sát, đâm cho Hạ Nhất đến sát viền đỏ.

Hạ Nhất nài nỉ: “Xem ra Tiểu Phi của tôi vẫn chưa chịu từ bỏ mất rồi, cậu để tôi làm công đi mà? Cả hai lần đều nhường cậu, cũng phải để cho tôi một lần chứ.”

Lâm Phi kiên quyết: “Không bàn cãi nữa, có thể làm công hay không phải xem bản lĩnh của cậu!”

Lâm Phi thừa thắng xông lên, đạp chân ga lao tới, Hạ Nhất cũng nhìn cậu sẵn sàng hành động.

Mà ngay lúc hai chiếc xe sắp va chạm, Hạ Nhất đột nhiên lùi lại, Lâm Phi không kịp thắng phanh, vậy nên Hạ Nhất, cái con người chuyển hướng không thèm báo trước đã bị tông thẳng vào bụng xe, khiến cho nửa chiếc xe dạt ra khỏi vòng.

Lâm Phi đột nhiên hiểu ra, vừa rồi chỉ là kế hoạch của tên kia, nhanh chóng quay tay lái.

Nhưng Hạ Nhất đã vòng đến phía sau tự bao giờ, đâm vào đuôi xe cậu, đẩy cho toàn bộ bay ra khỏi viền.

Lâm Phi thua trận.

Hai người lái xe trở lại phòng vé, Hạ Nhất xuống xe đi tới trước mặt Lâm Phi, cười nói: “Tiểu Phi phải gọi tôi là lão công rồi nha, hay là bây giờ gọi tiếng xem nào?”

Lâm Phi có chút nghẹn khuất, phụng phịu: “Chả qua là tôi nhường cậu thôi, lại còn đắc ý.”

Hạ Nhất nhích tới, duỗi tay vò tóc cậu, sau đó nhìn vào mặt đối phương nói: “Tiểu Phi Phi dỗi à? Coi bộ dáng ấm ức của cậu kìa, tôi muốn véo cho khóc thì thôi, vậy phải làm sao bây giờ?”

Lâm Phi trừng anh một cái: “Cậu cứ tự đắc đi, dù sao thì tôi cũng không gọi đâu! Không bao giờ!” hư quá nha con:)))

Hạ Nhất bĩu môi, “Tiểu Phi lại bắt nạt tớ rồi, chỉ biết chơi xấu thôi, cậu như vậy chẳng ngoan chút nào.”

“Cậu đừng có thế nữa được không? Mặc áo hồng phấn chính là thụ, tôi mới là lão công của cậu, tôi A bạo!”

Hạ Nhất: “Cậu muốn làm công đến vậy sao, hay tôi đem chiến thắng nhường cho cậu nhé?”

Lâm Phi nhướng mày: “Cậu cam tâm làm thụ?”

Hạ Nhất trả lời: “Tôi muốn khiến cậu vui vẻ, chỉ cần cậu vui, làm thụ thì làm thụ thôi, tôi rất sẵn lòng vì cậu mà từ bỏ quyền lợi làm công.” đừng chiều nó thế con ơii

Lâm Phi không dám tin vào tai mình: “Vậy vừa rồi cậu cố gắng đâm tôi đến vậy giờ thành công cốc à?”

“Về sau đều là cậu đâm tôi, tôi cũng phải nhân cơ hội đâm vài cái đã chứ? Không thì thua thiệt nhiều quá?”

Lâm Phi nghe hai chữ đâm của anh thì rất chi là hài lòng, cười vòng tay qua cổ anh, “Vậy thì đành phải nhận ý tốt của cậu mất rồi, Hạ ca ca.”

Hạ Nhất sửng sốt một giây: “Gọi lại lần nữa, tôi thích cậu gọi tôi như vậy.”

Lâm Phi ghé sát vào lỗ tai anh, cố ý hạ thấp giọng: “Hạ ca ca.” Áaaaaaa

Giọng nói của cậu phả vào màng nhĩ khiến tim anh ngứa ngáy vô cùng, muốn ngay tức khắc đè ra đất ăn sạch.

Hạ Nhất cũng tiến tới, nhân lúc cậu không chú ý hôn vào sườn mặt một cái.

Lâm Phi phát hoảng, vội la: “Cậu làm cái gì thế? Sao lại hôn tôi giữa thanh thiên bạch nhật vậy hả? Không thấy xấu hổ à?”

Hạ Nhất không nói lời nào, kéo tay cậu rời khỏi quảng trường, lâu sau mới nói: “Bởi vì cậu là của tôi, tôi muốn để bọn họ biết, để bọn họ chứng kiến hết thảy.”

Lâm Phi choáng váng vì hạnh phúc, nhìn Hạ Nhất mà không nhịn được miệng cười toe toét.

Hạ Nhất cũng cười, chẳng qua không phải vì phản ứng của Lâm Phi, mà là vì tính toán nho nhỏ trong lòng: Dù sao tới lúc lên giường cái cần đọ chính là sức lực, nói miệng không tính.

Cả hai đứng ở quầy bán vé của tàu lượn siêu tốc, lúc xếp hàng Lâm Phi hỏi: “Có sợ không?” 

Hạ Nhất nhìn cậu: “Tiểu Phi sợ à?”

Lâm Phi lắc đầu: “Tôi lo cậu thấy sợ thôi, nếu không dám thì cứ nói, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ đâu.”

Hạ Nhất ghé vào lỗ tai cậu, hạ giọng nói: “Cậu đây là lấy thân phận lão công quan tâm tôi sao? Tôi không sợ thật mà.”

Nghĩ thầm: Sau này còn đè nhóc ác bá này ra nữa cơ, trò này thì có gì phải sợ?

Lâm Phi gật gật đầu: “Không sợ là được, tôi lo cho cậu thôi.”

Hạ Nhất cười, lại dí sát hơn chút nữa, thì thầm chỉ vừa đủ cho hai người nghe: “Ông xã thật tốt.”

Vành tai cùng hai má của Lâm Phi tức khắc đỏ bừng, chẳng qua trong lòng nở hoa, vui vẻ đến mức nai con chạy loạn.

“Gọi lại xem nào.”

“Ông xã, ông xã ơi.”

Ngọn núi lửa nhỏ trong lòng Lâm Phi Nhiên dường như đột nhiên phun trào, làm cho bên trong ấm áp dễ chịu đến tận cùng. Cậu nắm tay Hạ Nhất chặt hơn, xuân tâm nhộn nhạo.

Hạ Nhất cùng Lâm Phi ngồi trên tàu lượn siêu tốc, thắt chặt đai an toàn rồi đợi trong chốc lát, bắt đầu khởi động rồi, xung quanh là tiếng ken két bánh xe ma sát với đường ray. 

Hạ Nhất và Lâm Phi ngồi cạnh nhau, tay nắm tay, Lâm Phi vẫn nhịn không được dặn dò: “Xíu nữa nếu cậu sợ thì cứ nhắm mắt lại, có tôi đồng hành cùng cậu, sẽ luôn ở bên.”

“Cậu cũng vậy, tôi cũng luôn ở bên.”

Tàu lượn từ từ chạy lên dốc cao nhất, mỗi lúc tiến thêm một mét, trái tim lại như chùng xuống một nhịp, Lâm Phi ngó xuống phía dưới, trong lòng có chút lo lắng.   

Hạ Nhất cảm nhận được tay cậu siết chặt hơn, khẽ trấn án: “Tôi đây mà, ở cạnh cậu.”

Lâm Phi gật gật đầu, bình tĩnh hơn chút.

Xe leo lên đến đỉnh thì dừng lại, một lúc sau bất ngờ lao xuống. Góc độ gần như thẳng đứng, như thể đối mặt trực diện với thần chết, chỉ vài giây thôi, kết thúc cả một đời.

Hạ Nhất và Lâm Phi nắm chặt tay nhau, sức gió cùng với bọt nước thi nhau ập đến, khiến cho hai đứa tóc tai bù xù.

Nhưng dù sao thì bọn họ đều rất hưởng thụ loại kích thích này, mặc cho nhịp đập gia tốc, chỉ cần nghĩ đến bên cạnh luôn có người đồng hành cũng mình, gì cũng không sợ.

Quần áo của Hạ Nhất với Lâm Phi bị nước tạt ướt như chuột lột, khi xuống tàu lượn thì sắc mặt tái mét.

Hạ Nhất kéo Lâm Phi đến một góc, đột nhiên ôm chầm lấy, rúc đầu vào cổ cậu, dính chặt lấy nhau.

Lâm Phi không rõ nguyên do ngây người một chốc, hỏi han: “Làm sao thế? Cậu sợ à? Đã nói là sợ thì đừng có chơi, còn không nghe cơ.”

Lâm Phi trách cứ, nhưng nhiều hơn lại là đau lòng, vỗ nhẹ vào lưng anh khẽ nói: “Không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ mà.”

Hạ Nhất lại ôm càng chặt, Lâm Phi như nghe thấy tiếng khóc, cúi đầu hỏi tiếp: “Cậu sao vậy? Hạ ca ơi, đừng khóc mà, cậu như vậy tôi lo lắm đó. Hiện tại đã ổn rồi, có bản công che chở, không gì phải sợ.”

Hạ Nhất ngửa mặt lên, nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Phi: “Tiểu Phi ơi, đây là trải nghiệm gần nhất với cái chết trong non nửa cuộc đời của tôi, lúc đi xuống ấy nhé, đại não tôi trống rỗng, bất lực lắm. Khi ấy tôi mới biết bạn thân sợ mất cậu đến nhường nào, biết rằng mỗi lúc để cậu đối mặt nguy hiểm sẽ đáng lo ra sao. Tôi rất muốn bảo vệ cậu, ấy vậy mà chẳng được, muốn vì cậu che mưa chắn gió, sự thật thì lại không thể.”

Lâm Phi trong lòng ấm áp, mắt rơm rớm. Cậu duỗi tay lau nước mắt cho anh, nghiêm túc nói: “Hạ ca, tôi sẽ luôn ở bên cậu, chúng ta không ai rời xa ai, chúng ta còn rất nhiều thời gian ở bên nhau, cả đời này sẽ ở bên nhau, không bao giờ chia lìa.”

Hạ Nhất vừa khóc vừa cười: “Hạ Nhất sẽ luôn ở bên Lâm Phi. Cả đời này quá ngắn, tôi muốn cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa vẫn được ở bên nhau, cậu đừng chê tôi phiền được không? Chỉ thích tôi thôi có được không?”

Trái tim Lâm Phi như bị thứ gì đó đập mạnh, từng nhịp đập đều vô cùng rõ ràng. Lâm Phi cảm nhận được, dường như bản thân sắp bay lên chín tầng mây rồi.

“Được thôi mít ướt thụ, kiếp sau tôi vẫn thích cậu, sẽ mãi là lão công của cậu.”

Lâm Phi áp mặt hai đứa sát vào nhau, nói: “Hạ ca à, tôi cũng có thể bảo vệ cậu, có thể vì cậu che mưa chắn gió.”

“Trước kia là nhóc ác bá bảo vệ cho bé hầu rồi, giờ thì biến thái che chở cho ác nhân. Sau này cứ để tôi, cậu nghỉ ngơi đi.”

Lâm Phi nhỏ giọng: “Ừ.”

Khoảng 12 giờ, Hạ Nhất và Lâm Phi quyết định chơi nốt các trò còn lại, lát nữa rồi ăn.

Hạ Nhất lo Lâm Phi ăn no rồi chơi sẽ buồn nôn, thôi thì mua một hộp bánh quy nhỏ nhét vào trong tay cậu, lúc đói còn có cái lót dạ. Lâm Phi ngoan ngoãn nhận lấy nhét vào túi.

Hạ Nhất trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng hãy còn sợ hãi, sợ Lâm Phi lai phải đối mặt với nguy hiểm, nên bỏ qua hết mấy trò mạo hiểm như tháp rơi tự do hay sky swinger, nắm tay cậu đi đến chỗ vòng đu quay.

Lâm Phi và Hạ Nhất ngồi trong cabin, Hạ Nhất lại bắt đầu bày trò con bò, hết sát vào hạ giọng trêu chọc, lại bắt đầu động tay động chân chọc má chọc bụng người ta.

Lâm Phi có chút bất đắc dĩ, chắc do chung quanh không có ai nên tên này mới gan hùm mật gấu đến thế. Lâm Phi cố đẩy anh ra vài lần, nhưng Hạ Nhất cứ dính lấy, bó tay, chỉ đành bị anh ôm vào trong lòng, từ bỏ giãy giụa.

Lúc họ lên đến vị trí cao nhất, Hạ Nhất bất ngờ hôn chụt vào mặt Lâm Phi.

Lâm Phi nhìn Hạ Nhất, anh nhanh chóng ấn chụp ảnh, bắt được khoảnh khắc Hạ Nhất mặt mày cợt nhả, Lâm Phi thì khẽ nhíu mày.

Lâm Phi nhìn bức ảnh kia, thấy biểu tình cau có của bản thân có chút giống cô vợ nhỏ đang giận dỗi, liền với ra cướp lấy điện thoại, định xóa bỏ nó.

Hạ Nhất nhanh miệng: “Tiểu Phi à, tôi thấy cậu như vậy đáng yêu lắm, mai tôi đi rồi, không được gặp cậu nữa, cho tôi giữ lại đi mà? Lúc tôi nhớ cậu còn có cái ngắm, sẽ bớt đau hơn.”

Có lẽ Lâm Phi bị dáng vẻ tủi thân của anh lay động, bản tính làm công trỗi dậy, phẩy phẩy tay nói: “Vậy thì cứ giữ đi, nhưng chỉ mình cậu xem thôi đấy.”

“Tôi còn chả nỡ để người khác nhìn Tiểu Phi Phi kìa, đáng yêu như vậy chỉ có thể là đặc quyền của tôi.”

Lâm Phi cười: “Bộ dạng xấu xí của cậu cũng chỉ có mình tôi được thấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.