Trên đường trở về, quãng đường ngắn ngủi, Lương Đống dành thời gian để suy nghĩ vài điều.
Anh rất ít khi nghĩ về những chuyện không có kết quả, lần này là ngoại lệ.
Anh đang suy nghĩ sáng nay lúc ra ngoài trạng thái nhà cửa thế nào, có sạch sẽ gọn gàng hay không.
Lại nghĩ phòng khách đã dọn hay chưa, không biết Đổng Tuấn Triết có vứt rác bừa bãi không.
Nghĩ cả việc trong tủ lạnh ngoài đồ ăn nhanh ra còn nguyên liệu nấu ăn khác không, bữa tối Cố Nghi Lạc ăn ít, lỡ đói bụng thì phải làm sao.
Cuối cùng nghĩ, giường trong phòng ngủ có lẽ không đủ rộng, đêm nay Cố Nghi Lạc ngủ lại có chê chật chội không.
…
Lúc dừng đèn đỏ Lương Đống nghiêng đầu nhìn về ghế lái phụ, định hỏi Cố Nghi Lạc có ngại việc ngủ ở giường 1m5 không, thì phát hiện người ấy đã ngủ thiếp đi.
Bảo sao cả buổi không thấy nói chuyện.
Cố Nghi Lạc nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, lông mi đen dày che khuất đôi mắt. Lúc đôi mắt này mở ra, con ngươi đen nhánh sáng ngời, khi nhìn chăm chú vào ai đó, như thể sẽ hòa tan người ta trong biển mắt.
Không rõ là vì thích gương mặt này nên thích người này, hay là vì thích người này nên mới thấy gương mặt này xinh đẹp. Loại ánh mắt này chỉ được tập trung lên một người mà thôi, Lương Đống đã trải nghiệm cảm giác đó một lần.
Nên Lương Đống chỉ dành một khoảng thời gian ngắn để suy nghĩ, cần tìm cách khắc phục là vấn đề chính, thay vì thấp thỏm lập kế hoạch, chi bằng xem tình huống ra sao rồi tính tiếp.
Nên dù có rất nhiều vấn đề, mong muốn bức thiết đưa Cố Nghi Lạc về nhà vẫn chiếm thế thượng phong.
Cố Nghi Lạc ngủ một giấc rất say, cũng không nằm mơ linh tinh.
Lúc cậu tỉnh lại là xe vừa ngừng, cửa ghế phụ lái được mở ra, Lương Đống khom người nhìn cậu, một tay khoác lên gáy cậu.
“Dậy rồi à.” Lương Đống thấy cậu mở mắt ra, buông tay đứng thẳng dậy, “Xuống xe nào, đến nơi rồi.”
Lúc đi cùng Lương Đống vào nhà, Cố Nghi Lạc mới muộn màng nhận ra, vừa nãy có lẽ là Lương Đống muốn bế cậu vào nhà.
Cố Nghi Lạc dùng hai tay tự chụp lấy đầu mình, Lương Đống lấy một đôi dép lê mới ra cho cậu, hỏi cậu bị làm sao, cậu thở dài trả lời: “Đừng hỏi.”
Hỏi chính là hối hận.
Chỗ ở của Lương Đống là một căn nhà hai tầng nhỏ cách trường học không xa, khi dẫn Cố Nghi Lạc đi lên tầng, anh nói: “Tầng 1 là khu vực sinh hoạt chung, phòng của anh ở trên tầng 2, phòng đầu tiên bên tay phải.”
Tuy nói là khu vực sinh hoạt chung, thực ra chỉ có anh và Đổng Tuấn Triết dùng, những phòng khác trên tầng 2 đều trống.
Nghe nói trường có cung cấp kí túc xá, sinh viên trao đổi có thể xin vào ở, người trọ bên ngoài cũng không nhiều, Cố Nghi Lạc giả vờ giả vịt: “Có kí túc xá không ở mà nhất định phải đi thuê nhà, chắc chắn thường xuyên dẫn người về.”
Lương Đống đang dùng chìa mở cửa, nghe thấy vậy nghiêng đầu đối mặt với Cố Nghi Lạc.
“Không có.” Ánh mắt của anh thẳng thắn vô tư, “Em là người đầu tiên anh đưa về.”
Đi vào phòng, đèn trần sáng lên, Cố Nghi Lạc nhìn ngắm bốn phía, mới đại khái hiểu nguyên nhân vì sao Lương Đống muốn ở một mình.
Không phải là vì nhiều đồ, hay thói quen sinh hoạt không hợp, càng không phải vì có đam mê không muốn người khác biết, mà ngược lại, phòng của Lương Đống sạch sẽ gọn gàng, đồ vật thừa thãi không hề có, giấy dán tường và ga trải giường gam lạnh khiến căn phòng vốn dĩ được sưởi ấm trở nên lạnh lẽo và trống trải, khiến người ta vừa nhìn là biết căn phòng độc thân, đồng thời chủ nhân của nó không có nhu cầu, cũng không hoan nghênh đến thăm hỏi quấy rầy.
Thậm chí Cố Nghi Lạc còn có ảo giác không biết có nên bước vào phá vỡ sự yên bình này hay không.
Đặt hộp đàn của cậu nằm ngang lên bàn, Lương Đống nhìn về phía cửa: “Không vào à?”
“A? Vâng… Vào.”
Cố Nghi Lạc bèn bất chấp tất cả, bước vào, cảm giác mạo phạm còn hơn lúc ban ngày tơ tưởng đến mấy con thiên nga Hoàng gia.
9 rưỡi tối theo giờ thành phố L, Lương Đống đi tắm trước.
Cố Nghi Lạc ngồi ở mép giường một lúc, rồi lê dép đến trước bàn học.
Trên mặt bàn gỗ để notebook, vài cuốn sách và một ống đựng bút, trên tường có đóng giá đỡ hai tầng, tầng dưới có hộp dụng cụ và đồng hồ số treo tường, tầng trên có bày một vài mô hình máy bay.
Tự tiện động vào đồ của người khác là không lễ phép, nhất là mô hình figure quý báu của trạch nam. Cố Nghi Lạc chỉ lại gần ngắm thử một chút, phát hiện trong đó có một mô hình máy bay của hãng hàng không trong nước, kiểu dáng bình thường nhất cũng thường thấy nhất, năm đó cậu từ thành phố S đến thủ đô thi nghệ thuật, chiếc máy bay dân dụng ấy hình như cũng giống thế này.
Cố Nghi Lạc lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho A Đông: Tui đến chỗ ở của bạn trai rồi [/xấu hổ]
Đợi 2, 3 phút mà A Đông chưa trả lời, Cố Nghi Lạc muốn tâm sự thêm, lại gửi mấy tin nữa.
Today Nghi Happy: Tui là người đầu tiên anh ấy dẫn về [/xấu hổ]
Today Nghi Happy: Vừa nãy anh ấy hôn tui, ở bên ngoài [/xấu hổ]
Today Nghi Happy: Anh ấy đang tắm, bạn nói xem lát nữa lúc tui tắm, có cần làm công tác chuẩn bị trước không nhỉ?
Today Nghi Happy: Thôi được rồi không vội, kẻo lỡ đâu anh ấy nghĩ tui là tên dâm dê [/xấu hổ]
Show ân ái bên này bên kia xong, Cố Nghi Lạc thoát khỏi diễn đàn vào wechat.
Today Nghi Gặp Người Yêu (*): 【 Tưởng đại thủ tịch, đoán xem tớ đang ở đâu?】
(*) Nguyên văn là “Today 宜奔现“. 奔现 (bēnxiàn) là một từ thông dụng trên mạng, chỉ việc hẹn hò chuyển từ mạng ảo thành hiện thực.
Lúc này đang là hơn 4 giờ sáng trong nước, không biết Tưởng Du không ngủ hay đã dậy, trả lời rất nhanh.
Tưởng Du: 【 Trong bụng người đàn ông của cậu 】
Today Nghi Gặp Người Yêu: 【? 】
Tưởng Du: 【 Bị ăn sạch sẽ chứ gì nữa】
Today Nghi Gặp Người Yêu: 【Thật ra thì chưa đâu [/thẹn thùng] nên muốn học hỏi kinh nghiệm từ người từng trải 】
Tưởng Du: 【 Cậu nói ai từng trải? 】
Today Nghi Gặp Người Yêu: 【 Cậu á, lần trước chẳng phải Bành Châu… Cảm giác thế nào? 】
Tưởng Du: 【 Đệt 】
Today Nghi Gặp Người Yêu: 【 Nói nghe chút đi 】
Tưởng Du: 【 Muốn nghe thật? 】
Today Nghi Gặp Người Yêu: 【 Ừ 】
Tưởng Du:【 Không khác bị chó cắn một miếng là bao】
Đương nhiên là Cố Nghi Lạc không tin.
Nếu không khác gì chó cắn, thế vì sao lượng 0 ngầm trên diễn đàn đông đảo như vậy?
Tưởng đại thủ tịch chỉ là ghen ghét thôi ấy mà, ha ha.
Đợi thêm một lát, A Đông vẫn chưa online, Lương Đống tắm xong quay lại.
Nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Cố Nghi Lạc dùng một biểu cảm tự cho là đoan trang nghiêm túc quay đầu nhìn sang —— Cảnh tượng người con trai lõa thể đi tắm về không hề xuất hiện, Lương Đống mặc quần áo ở nhà cẩn thận kín kẽ, phòng lang phòng sói vô cùng.
Nhưng khi anh tới gần, hương thơm sữa tắm vẫn khiến Cố Nghi Lạc xao lãng tâm trí.
Nhận quần áo Lương Đống đưa cho để thay, Cố Nghi Lạc nghiên cứu cả buổi, như thể đang xác nhận có thể mặc vào thật hay không.
Lương Đống tưởng cậu không quen mặc quần áo của người khác, giải thích: “Vừa giặt xong, sạch sẽ.”
Cố Nghi Lạc đứng bật dậy chạy vèo cái ra ngoài.
Chạy đến cuối hành lang mới phát hiện nhầm đường, quay đầu lại thì thấy Lương Đống đứng ở cửa phòng chỉ đường cho cậu: “Nhà tắm ở bên kia.”
Cố Nghi Lạc cảm thấy mất hết cả mặt, cúi đầu xuống đất: “Em biết, chỉ là muốn coi thử bên kia có gì thôi.”
Lúc đi qua người Lương Đống, Cố Nghi Lạc nghe thấy anh trầm thấp cười một tiếng.
“Ừ.” Lương Đống luôn dễ dàng tiếp nhận lời giải thích của Cố Nghi Lạc, “Mau tắm đi, tranh thủ bên trong vẫn ấm.”
Đi vào nhà tắm, Cố Nghi Lạc được hơi ấm bao bọc mới hiểu vì sao Lương Đống muốn để cậu tắm sau.
Với một căn phòng chỉ để tắm rửa thì, chỗ này thật sự hơi rộng, diện tích lớn nên không giữ được nhiệt, nhanh bị lạnh. Hôm nay lúc ở bên ngoài cũng vậy, mưa một tẹo Lương Đống đã cởi áo ra cho cậu khoác lên, nếu không phải biết rõ tính cách của anh, Cố Nghi Lạc gần như đã cho rằng anh giai này là một tên dày dặn kinh nghiệm tình trường.
Cũng chính bởi cậu biết Lương Đống chưa từng chăm sóc ai như thế này, nên Cố Nghi Lạc ấm lòng đến độ nổi bong bóng, cảm nhận rõ ràng niềm vui được làm tiểu bảo bối.
Không ai thích phải chia sẻ tình yêu cho kẻ khác, được thiên vị, không chỉ khiến người ta có chỗ dựa, mà còn dạy người ta cách trân trọng.
Thế là Cố Nghi Lạc nấn ná trong phòng tắm có mùi vị của Lương Đống trọn vẹn nửa tiếng đồng hồ, ngay cả dáng vẻ dùng miệng xé bao cũng luyện trong gương không dưới mười lần, sau đó mới mặc quần áo của Lương Đống vào, ngân nga một ca khúc đi ra ngoài.
Lúc mở cửa ra đụng phải một người.
Nam, trạc tuổi, nhuộm tóc màu vàng, hẳn là vừa quay về, trên người còn đượm hơi lạnh.
Không chờ Cố Nghi Lạc tự giới thiệu tên tuổi, tóc vàng đã vỗ tay cái bốp: “Chị dâu tới rồi, nhiệt liệt hoan nghênh!”
Trước khi đi ngủ, Cố Nghi Lạc uống trà với bạn học của Lương Đống ở dưới nhà, tiện thể tiêu hóa cách xưng hô mới này.
Nói là uống trà, thực ra là uống sữa bò. Trà vừa pha xong còn chưa đưa tới trước mặt, đã bị Lương Đống cản đường đoạt đi: “Trước khi ngủ đừng uống trà.”
Đổng Tuấn Triết: “Trà nhài cũng không được à?”
Lương Đống không để ý đến cậu ta, lấy sữa bò nóng từ trong lò vi sóng ra, đặt trước mặt Cố Nghi Lạc: “Uống cái này.”
“Hừ, đãi ngộ của chị dâu khác tôi thế.”
Trước lời nói chua lè của Đổng Tuấn Triết, Cố Nghi Lạc sờ lên vành tai nóng rẫy, vùi đầu nhấp một hớp sữa bò, nghĩ bụng gọi chị dâu có hơi kỳ cục, nhưng thỉnh thoảng được gọi như vậy cũng không đến nỗi nào.
Đổng Tuấn Triết vừa từ phòng thí nghiệm về, oán trách bạn cùng nhóm không chịu làm việc.
“Không có Lương ca ở đó, cả đám tụi tôi không hăng hái được, một dãy số liệu mà đo mất mấy ngày chưa ra kết quả.” Cậu ta uể oải lấy thìa khuấy trà nhài, chợt nhớ ra gì đó, “Đúng rồi, Lương ca, ông cho tôi mượn notebook chút, mai tôi kiểm tra đối chiếu xem sai chỗ nào.”
Lương Đống không thích kéo dài, đứng dậy đi lên tầng lấy.
Khi trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Cố Nghi Lạc cho rằng sẽ được nghe nói xấu hoặc bí mật gì đó, không ngờ Đổng Tuấn Triết chỉ cảm thán một câu: “Đàn ông con trai yêu vào cái khác hẳn, ngay cả Lương ca cũng không ngoại lệ.”
Cố Nghi Lạc hỏi: “Trước đây anh ấy là người thế nào?”
“Chỉ với một người, có thể làm được tất cả mọi chuyện, người khác chỉ vướng tay vướng chân.” Đổng Tuấn Triết nói, “Tưởng tượng ra không? Năm đầu tiên đến trao đổi, tôi với cậu ấy nói với nhau tổng cộng chưa vượt qua 5 câu.”
Cố Nghi Lạc có rất nhiều bạn bè nên hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, với bạn học có quan hệ bình thường nhất trong lớp cậu cũng có thể trò chuyện rất nhiều.
“Vì sao? Anh ấy không để ý đến anh à?”
“Để ý chứ, nhưng nếu không cần mở miệng thì sẽ giải quyết bằng gật đầu lắc đầu, nếu không giao thiệp thì một ánh mắt cậu ấy cũng không cho thêm.” Đổng Tuấn Triết nhún vai, “Cái từ lãnh khốc quả thực là đo ni đóng cho cậu ấy, hồi đầu, trong nhóm sinh viên trao đổi tụi tôi, hầu hết các cô gái đều crush cậu ấy, nhưng chưa được một năm, tất cả đều bị lạnh cóng bỏ phải chạy.”
Đối với kết quả này, Cố Nghi Lạc hài lòng, nghĩ bụng Lương của lạnh lẽo có khác, không hổ là anh.
Đổng Tuấn Triết thở dài kín đáo sâu xa, thuận tiện chỉ chỉ khóe môi: “Nên chị dâu à cậu thường xuyên đến đây nhé, để xua khí lạnh ở chỗ chúng tôi đi, thêm chút sức sống.”
Trên thực tế, đúng là Cố Nghi Lạc đến đây đã thêm sắc thái khác biệt cho căn phòng của Lương Đống, ví dụ như hộp đàn màu lam, ba lô màu lam của cậu, ví dụ như khăn quàng cổ tuy là màu xám nhưng lại rất ấm áp.
Cố Nghi Lạc bảo Lương Đống ngồi xuống giường, cậu đứng ở trước mặt quàng khăn lên cổ cho anh, quấn hai vòng, thắt một nút lỏng, rồi lùi ra sau ngắm nghía, hài lòng hết sảy.
“Không cho nói ‘Cảm ơn’, cũng không cho nói ‘Anh rất thích’.” Cố Nghi Lạc đoạt lời nói trước, “Chúng ta là người yêu, anh phải nói gì đó để toàn thân em run lên.”
Làm chút gì đó cũng được.
Câu này Cố Nghi Lạc không nói ra, nhưng Lương Đống cũng chẳng get nổi. Anh cúi đầu nhìn khăn quàng trên cổ, nắn bóp thử, nói: “Rất thoải mái, vất vả rồi.”
Cố Nghi Lạc: … Thôi thôi thôi, đừng chờ mong một khúc gỗ làm gì.
Cũng may tuy Lương Đống là gỗ, nhưng chưa đến mức không thể điêu khắc. Lúc trải chăn gối, Cố Nghi Lạc hết liếc mắt lại ho khan khùng khục, cuối cùng Lương Đống cũng ngộ ra, đặt gối đầu mới lên giường, giường đơn biến thành giường đôi.
Cố Nghi Lạc mặc áo ngủ của bạn trai, ngửi hương vị của bạn trai, nằm nghiêng một bên lướt điện thoại.
Today Nghi Happy: Tui đã nằm trên giường của bạn trai rồi [/xấu hổ]
Dong: [/xấu hổ]
Today Nghi Happy: A Đông cuối cùng bạn cũng xuất hiện rồi! Mà khoan, bạn xấu hổ cái gì đấy?
Today Nghi Happy: Bạn cùng nhà của ảnh nói bình thường anh ấy rất lạnh lùng, không thích quan tâm đến ai
Dong: …
Today Nghi Happy: Thôi được rồi nói chuyện của bạn đi, bạn làm 0, đừng nên chủ động quá
Dong: Vậy làm 1 thì chủ động à?
Today Nghi Happy: Cũng không hẳn, tui cảm thấy nếu 1 chủ động, thì sẽ khá là kích thích
Today Nghi Happy: [ Link: Mười tám thức đè lên giường ]
Today Nghi Happy: [ Link: Cảm nhận được mãnh 1 cưỡng hôn ]
Today Nghi Happy: Chỉ tưởng tượng thôi đã rớt cả nước miếng
Dong: Hiểu rồi.
Today Nghi Happy: ?? Bạn lại hiểu cái gì rồi?
Sau khi chúc ngủ ngon, đèn trần được tắt đi, trái tim đôi bên cùng rơi vào bóng tối, bắt đầu không khống chế được, đập cuồng loạn không thôi.
Hai tên con trai trưởng thành nam tính ngủ trên chiếc giường 1m5 có hơi chật chội, huống chi một tên trong đó vừa cường tráng vừa cao nghều, tay dài chân dài phải co quắp chắc chắn sẽ không thoải mái.
Nói đến cường tráng, Cố Nghi Lạc không khỏi nghĩ đến cơ bụng của Lương Đống trong tấm ảnh từng nhìn thấy.
Không biết xúc cảm thế nào, có từng múi từng múi rõ ràng như trong ảnh không.
Cố Nghi Lạc xoay người lại, nằm thẳng trên giường, tay cậu cách cánh tay Lương Đống một lớp vải, không cần ma sát cũng đủ để nóng như sắp bùng lửa đến nơi.
Cậu mặc niệm trong lòng: A —— Muốn sờ quá.
Đấu tranh tượng trưng một hồi, Cố Nghi Lạc chống tay ngồi dậy.
Đầu giường có một chiếc đèn ngủ, mượn ánh sáng yếu ớt, miễn cưỡng có thể nhìn thấy hình dáng của người bên cạnh. Hôm qua Lương Đống ngủ chưa được mấy tiếng, bây giờ nhắm chặt hai mắt, hô hấp đều đều, xem ra đã ngủ say.
Cố Nghi Lạc vừa thấy tiếc nuối vì không thể mất zin vào buổi tối chung chăn chung gối đầu tiên, vừa cảm thấy thiên thời địa lợi nhân hòa, không tìm đâu được thời cơ thích hợp như bây giờ.
Cậu cẩn thận từng li từng tí nghiêng người qua, xốc tấm chăn mỏng đắp trên bụng của anh, sau đó bàn tay tội ác móc lấy vạt áo thun của Lương Đống, chậm rãi kéo lên.
Kéo đến khoảng ngực, thì dừng.
Ngồi chỗ này hơi cản ánh sáng, Cố Nghi Lạc khẽ khàng dịch mông, định đổi góc độ khác để thưởng thức. Cậu không dám thở mạnh, vất vả mãi mới chuyển chỗ được, ngẩng đầu lên một cái, bất thình lình đối đầu với ánh mắt của Lương Đống.
Trong lòng Cố Nghi Lạc: Đù má anh tỉnh dậy từ bao giờ thế??
Ngoài mặt Cố Nghi Lạc: “Tự dưng nhớ chưa đóng kín hộp đàn, em đi xem thử… Oái!”
Lời còn chưa dứt, cậu đã bị lôi tay lại, quăng lên giường, gáy vừa chạm vào gối đầu, chỉ thấy một bóng đen đè xuống, ngay sau đó môi bị bịt kín.
Ngay cả hơi thở của Lương Đống cũng lạnh hơn người thường, nhưng khi phả lên gò má Cố Nghi Lạc, lại có thể châm lên một mảng khô nóng.
Môi anh trằn trọc cọ xát trên môi Cố Nghi Lạc, tránh vết thương chưa lành, hết mút lại liếm, xuống thấp chút nữa, hôn lên chiếc cằm thon gầy, cần cổ, và vùng ngực nơi cổ áo phanh rộng.
Quần áo của anh quá cỡ so với Cố Nghi Lạc, cổ áo treo lệch trên bờ vai, có thể nhìn thấy hết xương quai xanh và hình dáng phía sau vai.
Thoáng chốc, Cố Nghi Lạc nhớ lại lúc nãy ở dưới nhà, Lương Đống có vươn tay kéo cổ áo của cậu lên.
Chưa kịp nghĩ tiếp, thì không còn cách nào suy tư nữa.
Cố Nghi Lạc bị hôn đến nỗi thở không ra hơi, cảm thấy dáng vẻ này của Lương Đống hơi hung dữ, sau khi môi được buông ra, cậu khẽ đẩy anh một cái: “Làm gì đó?”
Lương Đống chống tay cạnh người Cố Nghi Lạc, đồng tử đen kịt nhìn cậu từ trên xuống: “Cậu ta nói với em những gì?”
Sửng sốt cả buổi, Cố Nghi Lạc mới hiểu “cậu ta” trong lời Lương Đống là chỉ Đổng Tuấn Triết.
“Anh ấy không nói gì cả… Anh ấy thì nói gì được chứ.”
Như một con mồi rơi vào bẫy vì tham ăn, Cố Nghi Lạc vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, theo bản năng muốn tìm chỗ nào đó trốn đi.
Cậu quay đầu lại nhìn về phía bàn học, muốn nhân cơ hội trốn thoát: “Để em đi xem đàn của em một chút..”
Đương nhiên là Lương Đống sẽ không để cậu đi.
Anh thuần thục cởi áo thun ngắn tay ra, ánh sáng mờ nhạt lướt qua làn da rắn chắc nhẵn nhụi, chập trùng theo tiếng thở dốc.
Thành công thu hút được ánh mắt của Cố Nghi Lạc, cậu đăm đăm khóa mắt vào nửa người trên của Lương Đống, đạt được sự kích thích như ước muốn khiến cậu không thể động đậy, thậm chí nuốt ực một ngụm nước bọt.
Cố Nghi Lạc gây sóng gió trên mạng còn đời thực rén thành một cục ngay cả thở thôi cũng run: “Sao… sao cởi quần áo vậy anh?”
Lương Đống lại áp xuống lần nữa, vùi trong cổ Cố Nghi Lạc, rõ ràng là ra lệnh, nhưng giọng điệu rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng: “Đừng nhìn nó, nhìn anh.”