Em Không Là Gì, Sao Anh Lại Khóc?

Chương 1: Phản bội



Trong một căn phòng trọ nhỏ màu chủ đạo là màu nâu trầm. Có một khối rubik đang xoay nhanh đến chóng mặt. Ninh Hạ Ngân hoàn toàn tập trung vào những màu sắc vẫn còn lẫn nhau, khoảng ba giây sau, tất cả đều ngoan ngoãn yên vị vào vị trí. Ninh Hạ Ngân đặt khối rubik lên bàn học, mỉm cười thỏa mãn.

Hôm nay là ngày nghỉ, ba cô bạn còn lại của cô đều đã đi chơi cả, chỉ còn một mình cô ở trong trọ. Hiện tại đã gần tới giờ trưa, có lẽ họ sắp trở về.

Quả nhiên vừa nghĩ tới thì cánh cửa phòng bật mở, tuy nhiên lại chỉ có một mình Sam Châu. Sam Châu vừa thấy bóng dáng người con gái quen thuộc ngồi trên bàn học đã nở một nụ cười tinh nghịch rồi chạy về phía cô đặt lên trên bàn một túi snack. Sau đó ánh mắt cô ấy vội chuyển hướng tới khối rubik đã được sắp xếp hoàn chỉnh liền phấn khích ôm lấy cô reo lên:

- Kiến Đen, cậu giúp mình sắp lại nó sao, yêu quá đi, hôm qua Diệu Ái nghịch ngợm làm mình sắp mãi không được.

Bị ôm đến nghẹt thở, cô vờ ho khụ khụ:

- Người ôm thần thiếp như vậy, thần thiếp làm sao mà thở được!

Sam Châu cười hì hì buông cô ra rồi chỉ vào gói snack trên bàn cười nói:

- Kiến Đen, là vị socola mà cậu thích đó!

Với tay lấy gói bim bim trên bàn, cô dùng một lực nhẹ, dễ dàng bóc tách được vỏ, hương thơm yêu thích tham lam chạy thẳng vào khoang mũi. Ninh Hạ Ngân cho một miếng vào miệng Sam Châu sau đó mới ăn, vừa ăn vừa phụng phịu:

- Tại cậu gọi mình là Kiến Đen nên bây giờ cả lũ kia đều gọi mình là Kiến Đen, chẳng hay gì cả!

Sam Châu cười khì rồi bốc một miếng snack.

- Nghe thú vị mà, ai biểu lúc nào cậu cũng đeo chiếc kiếng màu đen này.

Nghe vậy cô chỉ có thể thở dài, thói quen này đã có từ lúc nhỏ. Mặc dù cô không cận nhưng ba mẹ lúc nào cũng bắt cô đeo nó, đến khi lên đại học cũng không bỏ được. Sam Châu mới đầu thấy chiếc mắt kiếng này trên gương mặt cô quá nổi bật nên gọi cô là Kiếng Đen, lâu dần âm lái đi thành Kiến Đen. Mộng Đình và Diệu Ái dọn vào sau nghe Sam Châu gọi như vậy nên cũng bắt chước theo luôn, cô nói thế nào cũng không sửa, chịu chết!

Sam Châu và cô ăn được chừng nửa gói snack thì có chuông điện thoại, cô mở máy thấy tên Mộng Đình hiện lên liền bình thản bật loa ngoài cho Sam Châu nghe cùng.

- Kiến Đen, cậu mau tới giúp mình với, Diệu Ái đang làm loạn ở đường!

- Nhắn địa chỉ cho mình!

Sau khi nhận được tin nhắn hồi âm, cô cùng Sam Châu bắt xe tới địa chỉ mà Mộng Đình cho. Trên đường đi, cô hết sức lo lắng, hai tay bấu chặt vào nhau. Diệu Ái vốn dĩ là con gái của một nhà tài phiệt nhưng cô ấy lại không hề kiêu căng, do được ba mẹ chiều chuộng nên dễ tin người, tính tình cũng ngây thơ, rất hiếm khi Diệu Ái tức giận hay làm loạn thế này bao giờ. Vì quá hiểu cô ấy nên bây giờ đây trong lòng Ninh Hạ Ngân nóng như lửa đốt.

Địa điểm dừng chân là ở cột đèn tín hiệu giao thông, khi cô và Sam Châu xuống xe đồng thời cũng thấy Mộng Đình đang cố gắng cản Diệu Ái chạy sang bên đối diện.

Cô vội tiến lại gần đó, khuôn mặt Diệu Ái đã đỏ ửng lên, cả đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều.

- Diệu Ái, Diệu Ái... Có chuyện gì vậy?

Diệu Ái vừa thấy cô thì ôm chầm lấy rồi khóc rất thương tâm. Nước mắt nước mũi giàn giụa, nghe âm thanh nức nở đó cô có thể cảm nhận được bạn mình đã ấm ức thế nào.

- Cậu bình tĩnh đã, không sao không sao, mình ở đây, có gì chúng ta từ từ giải quyết.

Bờ vai Diệu Ái run rẩy, Mộng Đình và Sam Châu cố gắng dỗ dành, từ lúc Diệu Ái gọi điện cho Mộng Đình, cô ấy cứ khóc mãi, nửa chữ cắn đôi cũng không nói, bọn cô chỉ có thể tạm thời đưa Diệu Ái về trọ trước để bình tâm hơn.

Bây giờ là ban trưa, Ninh Hạ Ngân đoán mọi người vẫn chưa ăn gì nên vào bếp nấu nướng, Sam Châu ở bên cạnh giúp cô chuẩn bị nguyên liệu, sau khi nấu xong thì sắp xếp ra bàn ăn. Cô biết mỗi lần Diệu Ái buồn đều sẽ bỏ bữa, để quán triệt vấn đề này chỉ có thể đánh phủ đầu trước.

- Diệu Ái, chúng ta ăn cơm đã, có chuyện gì chúng tớ sẽ giải quyết giúp cậu, những món này đều là những món cậu thích, là Kiến Đen nấu đó, không phải cậu khen Kiến Đen nấu ăn là ngon nhất sao?

Sau khi Mộng Đình công tác tư tưởng một hồi, Diệu Ái đã ngồi vào bàn ăn, nỗi uất ức đều hiện hết trên khuôn mặt. Ăn được một miếng, Diệu Ái đã òa khóc nức nở, vừa khóc vừa mếu máo:

- Huhu, bạn trai mình… cặp với một cô gái, họ vào khách sạn rồi, chính mắt mình đã nhìn thấy huhu, sao anh ấy có thể phản bội mình chứ… huhu!

Sam Châu vừa nghe xong liền siết chặt nắm tay, đập bàn tức giận:

- Thằng khốn đó dám cắm sừng cậu sao? Nó chán sống rồi!

Cô vuốt vuốt sống lưng Sam Châu giúp cô ấy bình tĩnh lại:

- Cậu khoan hãy nóng nảy…

Khuôn mặt Sam Châu đỏ bừng, trong phòng này cô ấy là nóng tính nhất, mỗi lần có chuyện chưa gì đã đòi đi đấm người ta.

- Cậu bảo tớ làm sao mà bình tĩnh, chẳng lẽ để cho Diệu Ái phải chịu thiệt thòi sao, cậu nhịn được nhưng tớ không nhịn được.

Nói rồi, Sam Châu quay sang hỏi Diệu Ái:

- Cậu kể đầu đuôi xem nào, chúng tớ sẽ đi đòi công bằng cho cậu!

Hòa cùng tiếng khóc thút thít đó là lời kể ngắt quãng:

- Mấy tháng gần đây, hức… anh ấy thường xuyên bảo bận, tớ nghĩ do công việc nên cũng thông cảm nhưng không chỉ có vậy, đến cả nói chuyện qua điện thoại với tớ anh ấy cũng không có thời gian, thậm chí còn cáu gắt với tớ, tớ mới nghi ngờ rồi theo dõi, kết quả… huhu.

Bầu không khí bất giác rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc vụn vặt. Ninh Hạ Ngân tiến tới chỗ Diệu Ái dỗ dành, cú sốc này chắc có lẽ sẽ ám ảnh tới bạn của cô rất nhiều, ai mà ngờ được một kẻ ngoài mặt đẹp trai phong độ như thế thực chất lại là loại động vật suy nghĩ bằng thân dưới đó chứ. Qua chuyện mà Diệu Ái gặp phải càng góp phần vun đắp thêm cho tư tưởng độc thân cả đời không dính líu tới đàn ông của cô.

- Cậu đừng lo lắng, cứ xem như là vứt một đống rác đi, nào cậu ăn một chút cơm, đều là mình nấu đó, cậu không ăn mình sẽ buồn.

Khuyên răn một hồi, cuối cùng Diệu Ái cũng chịu ăn một chút. Ăn xong cô ấy lại khóc, Ninh Hạ Ngân chỉ có thể ngồi cạnh cô ấy, cô tệ nhất là khoản dỗ dành, hơn nữa quan niệm về tình yêu giữa cô và Diệu Ái khác nhau, cô không biết dỗ kiểu gì. Trước đây cũng từng nêu quan điểm cho chúng bạn, cô cảm thấy yêu đương rất mệt mỏi, lúc nào cũng phải lo được lo mất, thời gian đó chi bằng đi ăn cái gì đó còn vui hơn. Lúc ấy mọi người còn cười cô, nói rằng có ngày sẽ bị tình yêu vả mặt, tất nhiên cô không tin rồi, một người không nổi bật như cô chắc chắn sẽ chẳng có ma nào ngó ngàng tới.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.