Em Không Là Gì, Sao Anh Lại Khóc?

Chương 12: Phát hiện



Khuôn mặt nhỏ tái đi trông thấy, mẹ giận dữ kéo tay cô đẩy vào phòng. Do quán tính nên nhất thời không đứng vững ngã ra sàn, cùng lúc đó là những túi hàng mà cô cất công cả buổi chiều cũng cùng chung số phận.

- Hạ Ngân, con muốn mẹ phát điên lên con mới vừa lòng đúng không? Mẹ cấm không cho con làm mấy cái thứ vô bổ này rồi cơ mà, cho con học đại học không phải để con ra ngoài đàn đúm học đòi mấy thứ linh tinh.

Môi cô run run vì sợ hãi, rõ ràng đã cất rất kĩ, sao mẹ có thể phát hiện ra chứ!

- Con xin lỗi mẹ, con sai rồi!

Trần Mộc Hương nhìn cô đầy không hài lòng, chiếc kéo đã xuất hiện trên tay tự bao giờ. Bà nhặt mấy con gấu teddy được móc bằng len lên thẳng tay cắt nát.

Mặt cô tái đi vội vàng ngăn cản hành động kia lại, vừa cản vừa khóc lóc cầu xin:

- Mẹ đừng cắt của con mà, con xin mẹ huhu, con sai rồi, mẹ đừng cắt nữa mà! Mẹ đừng huhu…

Bỏ mặc những lời van xin đến khản giọng, Trần Mộc Hương vẫn thẳng thừng xuống tay. Trên nền nhà lúc này chẳng còn lại gì ngoài những sợi len tương ra thành từng mảnh và bông vụn. Thành quả sau bao nhiêu ngày mới có thể bình tâm lại của cô cứ như vậy mà tan tành.

Hạ Liên đứng bên cạnh níu lấy tay mẹ khẩn khoản:

- Mẹ, chị biết sai rồi mà, mẹ đừng cắt của chị nữa, cũng chỉ là mấy con thú vô dụng thôi, con không muốn vì mấy cái này mà nhà mình phải cãi nhau đâu…

Sau khi nghe Hạ Liên nói thì tâm trạng Trần Mộc Hương cũng dịu hơn đôi chút, bà vứt cây kéo xuống mặt sàn gằn giọng:

- Mẹ nói lần này là lần cuối, tốt nhất con không nên cứng đầu như thế, nếu con hiểu chuyện bằng một phần của Hạ Liên thì mẹ đã không phải hành động như vậy. Con nên xem lại thái độ và cách sống của mình đi!

Nói rồi bà quay sang Hạ Liên kéo tay con bé đi:

- Xuống nhà ăn cơm rồi còn đi học nữa, con không thể để bụng đói đi học được.

Khi tất cả chìm vào tĩnh lặng, Ninh Hạ Ngân lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong, lặng lẽ nhặt từng mảnh vụn nát dưới sàn nhà. Có lẽ chỉ mình cô mới biết, từng chi tiết của chú gấu teddy đó rơi tới đâu, lòng cô lại chết theo tới đó. Nó không đơn thuần là một chú gấu vô tri, nó còn là niềm hi vọng đầu tiên của cô gỡ gạc lại sau những ngày tuyệt vọng tới cùng cực. Vẫn là câu nói cũ, mất rồi thì thôi vậy!



Sau hai ngày căng thẳng ở nhà thì cô trở lại thành phố khu vực trung tâm, tuy nơi này có tấp nập xô bồ và đầy cám dỗ nhưng ít nhất không khiến cô cảm thấy căng thẳng. Ba cô nhóc cùng phòng thấy cô lên thì vui mừng khôn xiết, chạy lại ríu rít như chích chòe.

- Cậu có đặc sản gì cầm lên không?

- Xoài non cho mấy nàng nè!

Vừa nói cô vừa huơ huơ túi xoài trước mặt chúng bạn. Thực ra cô ghét mấy cái món chua lòi chua loét này lắm, nghe thôi đã thấy rùng mình nhưng đám bạn cô đứa nào đứa nấy mê như điếu đổ. Vừa hay nhà nội lại có cây xoài nên cô tiện tay hái luôn.

Sam Châu và Mộng Đình ngồi gọt xoài, Diệu Ái pha sốt chấm cay cay, ánh mắt người nào người nấy sáng rực như vì sao.

- Không báu bở gì mấy cái này, hại dạ dày!

Ninh Hạ Ngân nằm ườn trên giường nhìn vào khung cảnh trước mắt thở ra mấy câu ngứa đòn. Sam Châu quay ngoắt lại lườm cô một cái rõ dài.

- Mấy đứa không am hiểu gì về ẩm thực thì trật tự đi nhé!

Nghe xong câu nói kia không hiểu sao cô lại bật cười, tâm tình mấy ngày nay cũng được gỡ rối phần nào. Dường như bây giờ trong lòng cô đã không còn cảm giác bị đè nặng như trước, nó đang dần có xu hướng mặc kệ, có lẽ những biến cố vô tình xảy ra kia cô không thể thay đổi được gì hơn, nếu cứ mãi dằn vặt bản thân chỉ sợ rằng cuối cùng cô sẽ bị chính những suy nghĩ tiêu cực dần nuốt chửng. Tương lai sau này của cô dẫu sao cũng là những nước đi được sắp xếp sẵn, muốn hay không thì cũng phải chấp thuận, vậy nên cô muốn dùng thời gian còn lại trước khi tốt nghiệp này tận hưởng toàn bộ khoảnh khắc vui vẻ nhất cùng những người bạn tuyệt vời, những người mà ở bên họ cô không cần phải hiểu chuyện, không cần phải trưng ra bộ mặt giả tạo ngoan ngoãn nghe lời…

- Kiến Đen, thử không?

Ninh Hạ Ngân mỉm cười lắc đầu rồi đòi hỏi:

- Không thích, thích trà sữa socola cơ!

- Không báu bở gì mấy cái trà sữa đấy đâu nhé!

- Nè, cậu cũng uống đó mà còn nói mình!

Những ngày sau đó tinh thần cô đã ổn hơn, hàng cũng được giao đi đều đều, cô lại may mắn xin được vào một tiệm làm bánh lớn trong thành phố. Thời gian đầu tuy có chút khó khăn nhưng được làm công việc mà bản thân yêu thích và hằng ao ước, cô không thấy mệt một chút nào ngược lại còn cảm thấy vui vui. Chắn hẳn khi suy nghĩ tích cực, cuộc sống này sẽ được tô thêm phần nào tươi sáng.



Tại một trường đua ngựa dành riêng cho giới thượng lưu.

Cố Lăng Phong bình thản ngồi trên ghế, lười biếng nhìn khung cảnh đầy bạo lực trước mặt.

- Tôi… á… tôi không giữ đoạn video nào cả, tôi nói thật mà… đừng đánh nữa!

Nghe xong câu trả lời, người đàn ông ngồi trên ghế không đáp, tiếp tục nhấm nháp ly cafe đen đắng ngắt. Cảnh Vũ cũng không nói gì thêm, tiếp tục ra hiệu không được phép dừng tay lại.

Thực ra mà nói lúc đó ngay khi rời khỏi khách sạn được hai ngày thì người của anh đã điều tra ra được kẻ đứng sau cái trò bỉ ổi này chính là Âu Thế Bảo. Vốn cứ nghĩ tên này cùng lắm là thể loại ăn bám chơi bời phá của, không ngờ còn là kẻ liều. Anh rơi vào bẫy của hắn suy cho cùng là bởi do bản thân đã đánh giá hơi cao sự tử tế của hắn.

Thời gian của anh bận mải, mãi mới có thể sắp xếp được thời gian tra hỏi cho rõ ràng. Nếu không phải vì bản thân thì ít nhất cũng là lấy lại phần nào công bằng cho cô gái kia.

- Có giao ra không?

Sau tiếng quát là những cú đấm dồn dập, Âu Thế Bảo bị hành đã khá lâu, mặt mũi toàn là vết thương, máu me thấm qua cả chiếc áo phông trắng. Mặc dù bị xuống tay đầy đau điếng nhưng vẫn không thể bằng sự cay cú trong lòng hắn lúc này. Vốn cứ nghĩ một công đôi việc không ngờ lại tan tành hết cả. Thời gian gần đây công ty của ba hắn cổ phiếu rớt giá thảm hại, biết bao công trình phải đình công. Rốt cuộc hắn đã gây ra cái gì mà bản thân phải chịu thiệt nhiều như vậy? Dựa vào đâu hắn phải chịu nhục trong khi những kẻ hại hắn lại được sống thảnh thơi chứ!

- Đ… Đừng đánh nữa, t… tôi giao, tôi giao mà!

Quả nhiên sau khi lời nói quy hàng vừa thốt ra, bạo lực cũng lập tức dừng lại. Bao ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào Âu Thế Bảo chờ hành động tiếp theo của hắn.

Hắn nói đoạn video đó được lưu trong một chiếc USB hiện tại đang được cất trong tủ phòng riêng của hắn. Cố Lăng Phong lập tức sai người đi kiểm chứng và tiêu hủy, lời tên khốn này nói căn bản không thể tin tưởng hoàn toàn.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.