Em Không Ngoan

Chương 28: Chương 28:



Trong phòng chờ VIP duy nhất của sân bay Nam Thành.
 
Ninh Già Dạng che kín mít bằng mũ, khẩu trang và chiếc kính nửa viền vàng chiếm nửa khuôn mặt.
 
Chọn một vị trí trong góc, cơ thể mảnh mai mềm mại của cô mệt mỏi dựa vào lưng ghế sô pha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giọng của Ngôn Thư phát ra từ tai nghe Bluetooth: “Làm phiền em trải qua đêm đẹp với bác sĩ Thương là lỗi của chị, nhưng không có cách nào, chúng ta không thể từ bỏ một cơ hội tốt như vậy được!”
 
Khuôn mặt thanh tú dưới mũ của Ninh Già Dạng nhuộm chút lười biếng, cô hơi cúi người, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc áp lên bắp chân tê dại đau nhức, cô nhẹ nhàng xoa bóp vài cái.
 
“Em biết rồi, khoảng ba giờ nữa em sẽ đến sân bay Lăng Thành.”
 
Cô rời đi ngay trong đêm, dĩ nhiên không phải cố ý, mà là vì người phụ trách khu vực châu Á của thương hiệu C cao cấp nổi tiếng hàng đầu trong nước chủ động tìm đến Ngôn Thư, muốn gặp Ninh Già Dạng.
 
Nếu bản thân Ninh Già Dạng phù hợp với chủ đề “lộng lẫy” của bộ trang sức mới ra của họ, họ có ý muốn ký hợp đồng với cô làm gương mặt đại diện cho bộ sưu tập này.
 
Chiều mai người phụ trách sẽ đi nước ngoài, chỉ có thời gian vào buổi trưa.
 
Ngôn Thư sợ trì hoãn cơ hội lớn này, giờ nghe được lời của cô, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, chị và Tiểu Lộc sẽ ra sân bay đợi em.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dạ.”
 
Ninh Già Dạng đáp lại một tiếng, lúc này có hai người ngồi xuống hàng ghế trước, cách cô một lối đi.
 
Họ cách cô rất gần, sợ bị nhận ra, cô đè giọng nói dễ nghe của mình xuống rất thấp, cách lớp khẩu trang nghe có chút lùng bùng không rõ: “Em cúp nhé, lát nữa gặp.”
 
Vừa cúp máy, cô đã nghe thấy những tiếng nói chuyện xì xào phát ra từ phía trước.
 
Tần Vọng Thức đã tự tiến cử mình đến Nam Thành công tác vài ngày trước, bởi vì nữ thần của anh ấy đang quay phim ở Nam Thành, anh ấy nghĩ mình có khi lại được cơ hội và duyên phận để có một cuộc gặp gỡ lãng mạn với nữ thần.
 
Kết quả là có thể đoán trước được.
 
Là không có duyên rồi.
 
Cho đến tận hôm nay trở lại Lăng Thành, anh ấy vẫn chưa từng nhìn thấy nữ thần.
 
Mà Bùi Miểu Miểu là người đồng hành hợp tác cùng anh ấy.
 
Lúc này nhìn thấy hot search Trang viên Hoa Hồng của Thương Dư Mặc, Tần Vọng Thức không khỏi cảm thán : “Không ngờ bác sĩ Thương cũng khá lãng mạn, tặng cho vợ Trang viên Hoa Hồng gì cơ đấy, bình thường thật sự nhìn không ra nha.”
 
Dáng vẻ thần tiên không có thất tình lục dục, bạc tình tiết dục ngày xưa, còn có hai bộ mặt cơ đấy.
 
Móng tay tròn trịa của Bùi Miểu Miểu siết chặt lấy lòng bàn tay, nhưng trên khuôn mặt vẫn phải mỉm cười.
 
Tần Vọng Thức không nhìn ra, thuận miệng hỏi: “Hoa hồng và người đẹp lạnh lùng số một của bệnh viện nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp.”
 
“Hai người cũng coi như quen biết từ nhỏ, trước đây cậu ấy cũng như thế này sao?”
 
Bùi Miểu Miểu đang định trả lời có lệ cho qua.
 
Tầm mắt của cô ta đột nhiên sững lại, bóng dáng mảnh mai trên bức tường phản chiếu trước mặt đặc biệt quen thuộc, nhất là đôi bàn tay xinh đẹp thanh tú đang đặt tùy ý trên đầu gối kia.
 
Cô ta vốn học ngành y, cộng thêm việc muốn biết người mà đàn anh cưới đến cùng là người như thế nào nên đã thầm để ý Ninh Già Dạng từ rất rất lâu.
 
Hôm đó ở bệnh viện, lần đầu tiên gặp Ninh Già Dạng, cô ta đã nhớ rõ trong lòng bàn tay mà được đàn anh chủ động nắm lấy kia.
 
Không ngờ lại là Ninh Già Dạng.

 
Tần Vọng Thức thấy cô ta không nói, bất giác nhìn qua: “Cô…”
 
Lời còn chưa dứt.
 
Đã nghe Bùi Miểu Miểu đầy ý cười nói: “Đúng vậy, chị gái tôi cũng thích hoa hồng, lúc đó bọn họ còn cùng nhau trồng cơ.”
 
Tần Vọng Thức đánh hơi được mùi tin mật: “Trùng hợp vậy sao?”
 
Ninh Già Dạng vốn dĩ không để ý đến bọn họ, lông mi xoăn dài cụp xuống, nhìn chằm chằm đầu ngón tay trắng nõn như ngọc, nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra lúc chiều, giờ đây cảm thấy ngón tay nóng bừng, từ từ co tay lại…..
 
Cho đến khi, hai người ta nhắc đến Trang viên Hoa Hồng và Thương Dư Mặc.
 
Nghe thấy cái tên quen thuộc, đôi mắt dưới cặp kính râm của cô khẽ ngước lên, làm như vô tình liếc qua.
 
Sau đó sững sờ một giây.
 
Hóa ra là bác sĩ Tiểu Tần và cô đàn em Bùi Miểu Miểu của Thương Dư Mặc
 
Trồng hoa hồng?
 
Thật sự không nhìn ta là tên đàn ông khốn khiếp kia còn biết lãng mạn như vậy đấy.
 
Đôi môi đỏ mọng của Ninh Già Dạng khẽ giật, thong thả chơi đùa với chiếc vòng tay thỏ ngọc trên đầu ngón tay. 
 
Lúc này, tiếng nhắc lên máy bay vang khắp phòng chờ.
 
Mười giờ tối, Ninh Già Dạng mới đến Lăng Thành.
 
Qua những bức tường kính trong suốt của sân bay,  có thể nhìn rõ những ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời đêm, chúng đang nối với nhau thành một mảng trên bầu trời đen như mực, như vắt ngang qua dải ngân hà rực rỡ, thậm chí còn chói lóa sáng lạn hơn ánh đèn bên ngoài.
 
Ngôn Thư nhìn theo tầm mắt của cô, nụ cười nở trên khóe môi: “Hẳn là một dấu hiệu tốt.”
 
Sau này, vận may của họ sẽ ngày càng tốt hơn.
 
“Hay là em ước một điều với sao trời đi?”
 
Ninh Già Dạng thu lại ánh nhìn, bình thản khẽ cười ra tiếng “Mê tín.”
 
“Ước nguyện với một ngôi sao không hề có lý lẽ thần học gì.”
 
Ngôn Thư cạn lời: Ước một điều ước thì cần lý lẽ thần học gì chứ.
 
Lúc này, Tiểu Lộc đã lấy xong vali giúp Ninh Già Dạng và đi tới, hỏi: “Vậy ước nguyện với thứ gì mới đúng ạ?”
 
Ninh Già Dạng chậm rì rì nhả ra một câu: “Tất nhiên là... ước với Phật tổ Bồ Tát được thờ cúng trong chùa chứ.”
 
Tiểu Lộc thành khẩn nói: “Chị ơi, vậy chị có thể ước nguyện với Bồ Tát mà không cần đến chùa nữa rồi.”
 
Ninh Già Dạng liếc qua em ấy, qua tròng kính màu nâu nhạt, đáy mắt cô xẹt qua sự nghi ngờ.
 
Ngay sau đó, Tiểu Lộc nở nụ cười u mê: “Hehehe, bởi vì ở nhà chị có sẵn một vị nam Bồ Tát rồi mà.”
 
“Mỗi ngày bái một lần là bất kỳ điều ước nào cũng có thể trở thành hiện thực.”
 
Ninh Già Dạng:“……”
 
Phụt……

 
Ngôn Thư không kìm được, cười ra tiếng.
 
Đúng là có thật.
 
Ninh Già Dạng lườm qua em ấy: “Gần đây em to gan phết nhỉ, còn dám trêu chị à.”
 
Tiểu Lộc lè lưỡi, tay xách vali chạy té khói: “Em đi thu dọn đồ đạc trước đây!”
 
Mới vừa chạy được hai bước đã lại chạy trở về, nhón chân ghé bên tai Ninh Già Dạng nói: “Chị, trên cổ chị có dấu hôn đó, che lại đi nha ~”
 
Lần này nói xong là chạy thật, nhân tiện lén đăng bài bằng acc clone.
 
Hôm nay đã ship tiên nữ N và bác sĩ S chưa?: “Có cơm rồi! Tiên nữ N đi thăm bác sĩ S rồi! Trở về có vết hickey trên cổ nha.”
 
Ninh Già Dạng cau mày, nhìn Ngôn Thư đùa giỡn nói: “Đổi trợ lý đi. Sân cỏ lần trước vẫn chưa có tin tức gì sao?”
 
Nếu không phải vì duy trì sự nghiêm túc của quản lý, Ngôn Thư thật sự muốn cười lớn tiếng, chị ấy mím môi cười nhẹ: “Cô bé hài hước vậy mà em thật sự nỡ đổi hả.”
 
“Nhưng muốn thay cỏ trong sân cũng vô ích, người ta vốn chẳng để ý đến chúng ta.”
 
“Có lẽ là muốn tránh xa thế giới của thần tượng một chút.”
 
Ninh Già Dạng giả vờ thở dài: “Đáng tiếc ghê.”
 
“Nhóc nhiều chuyện may mắn đó nha.”
 
Đừng nói.
 
Ngôn Thư nghe mấy biệt danh Ninh Già Dạng đặt cho Tiểu Lộc, cảm thấy thật sự cực kỳ chuẩn.
 
Ngay sau đó cuộc nói chuyện giữa hai người đã chuyển sang công việc của ngày mai.
 
Thảo luận về việc phải tạo hình thế nào mới phù hợp với hình ảnh của thương hiệu.
 
Lần trước Ninh Già Dạng mất đi tài nguyên cao cấp, lần này nếu có thể đoạt được tài nguyên xa xỉ hàng đầu này, cho dù chỉ là người phát ngôn của mẫu trang sức mới, cũng đủ lên mặt với đám tiểu hoa cùng vị trí rồi.
 
Dẫu sao thì sự khác biệt giữa sang trọng hàng đầu và sang trọng cao cấp chỉ có hai chữ, nhưng lại chênh nhau ngàn dặm.
 
Vẻ mặt Ngôn Thư mang theo mấy phần nghiêm túc: “Cho nên, ngày mai nhất định phải nắm bắt cơ hội.”
 
Chỉ sợ bà cô này lại giở tính khí, không thèm nể mặt ai.
 
Ninh Già Dạng thản nhiên khua cổ tay trắng nõn mảnh khảnh “Chị yên tâm đi.”
 
“Chị không yên tâm!” Ngôn Thư thuận tay nắm lấy phần cổ tay lộ ra khỏi tay áo sơ mi của cô, dấu hôn lồ lộ rõ ràng, đồng tử chị ấy co rút lại “Dấu này ngày mai chắc chắn không biến mất được!”
 
“Hai người kịch liệt quá rồi đó. Bác sĩ Thương thực sự không thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
 
Ninh Già Dạng còn thật sự không để ý thấy trên người có bao nhiêu dấu hôn, hai mắt hơi híp lại, giống như tiểu hồ ly chuẩn bị làm chuyện xấu.
 
Ngay sau đó, cô xắn tay áo trước mặt Ngôn Thư, lấy điện thoại ra, chụp ảnh cánh tay trắng nõn mềm mại, gửi WeChat cho thủ phạm gây ra tội này.
 
……
 

Trong hội quán lớn nhất của Nam Thành.
 
Thương Dư Mặc lơ đãng, dựa vào cuối ghế sô pha, áo sơ mi đen chưa từng hở nửa cúc, sự kỷ luật khắc chế và lạnh lùng tiết dục đã khắc vào xương tủy.
 
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc mang vẻ lạnh lùng cao quý.
 
Quá ba tuần rượu, cũng chỉ có anh là người tỉnh táo nhất.
 
Dù sao thì vị này cũng không động tới một giọt rượu nào.
 
Lúc này, anh đang nghịch chiếc điện thoại màu bạc, đầu ngón tay chậm rãi cọ vào khung hình hơi lạnh, nhìn hình ảnh được gửi từ “Bọt Sóng Nhỏ” hiển thị trên màn hình, đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười cực nhạt.
 
Trong ảnh, cánh tay trắng nõn nà như củ sen kia khiến yết hầu bị đè dưới cổ áo anh vô thức động đậy.
 
Ngay sau đó, ngón tay thon dài của anh thờ ơ cởi hai cúc áo ra, để lộ chiếc cổ thon dài sạch sẽ.
 
Tùng Diên bưng hai ly rượu tới: “Bác sĩ Thương, đừng xa cách mọi người chứ, uống một ly đi.”
 
“Đây là tiệc đón gió tẩy trần cho cô Bùi. Hai người quen biết nhau mà không nể mặt gì à?”
 
Thương Dư Mặc nhìn chăm chú vào màn hình, đầu ngón tay khẽ gõ vài chữ, giọng nói có phần lạnh lùng: “Xin lỗi, tửu lượng của tôi kém.”
 
Cái gì mà tửu lượng kém.
 
Tùng Diên đã thấy bao nhiêu người đàn ông nói là tửu lượng kém mà ngàn chén cũng không say, anh ta đột nhiên nhanh trí hỏi:
 
“Lại là gia quy của vợ anh phải không?”
 
Thương Dư Mặc trầm tư vài giây, sau đó bình tĩnh gật đầu: “Phải.”
 
“Chậc…”
 
Đàn ông đã kết hôn thật là không dễ dàng, Tùng Diên lộ ra vẻ thương hại, đưa rượu cho anh, “Trời biết đất biết anh biết tôi biết thôi, lén uống một ít thì có sao?”
 
Anh ta chưa nói xong, khóe mắt đột nhiên thoáng thấy dấu vết màu đỏ hơi lộ sau cổ áo mà anh đang che dấu, vô thức nghiêng người qua xem “Úi, anh bị ai tóm đấy?”
 
Thương Dư Mặc đẩy ly rượu lại, không định trả lời câu hỏi này.
 
Mặt khác, Bùi Chước Chước khó khăn lắm mới thoát được sự cống hiến và hy sinh của đạo diễn Giang khi nói về nghệ thuật, chiếc váy trắng tôn lên dáng người yêu kiều của cô ta, đôi mắt hồ ly vô cùng xinh đẹp hơi nhướng lên, con ngươi tươi đẹp sáng ngời. Theo mỗi bước đi của cô ta, hương hoa hồng thoang thoảng từng lớp rõ ràng, trong hoa hồng chứa lẫn xạ hương cấm kỵ và mê hoặc.
 
“Dư Mặc, đã lâu không gặp.”
 
Người phụ nữ nói, cô ta giả như vô tình ngồi xuống chỗ trên ghế sô pha bên cạnh Thương Dư Mặc.
 
Thương Dư Mặc đang trả lời tin nhắn của tiểu yêu tinh dùng cánh tay dụ dỗ anh, nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh chỉ nhàn nhạt ngước mắt lên, không hề biểu lộ cảm xúc: “Không phải đã gặp ở sân bay rồi à.”
 
Không nể mặt người đẹp chút nào.
 
Tùng Diên bên cạnh thấy mà đau lòng, đây là kiểu trả lời ngay thẳng gì thế, người đàn ông này làm sao mà cưới được vợ vậy?
 
Không được trò chuyện với những người phụ nữ khác cũng là một trong những luật lệ của gia quy mà bà Thương đưa ra sao?
 
Bùi Chước Chước có lẽ đã quá quen với dáng vẻ lạnh lùng của Thương Dư Mặc đối với mọi người, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Anh vẫn y như trước.”
 
Đúng lúc này, điện thoại của Thương Dư Mặc Mặc rung lên.
 
Là một yêu cầu mở video.
 
Người đàn ông đang ngồi trên sô pha bỗng đứng dậy, kết nối cuộc gọi video, quay người bước ra ngoài “Tôi xin phép.”
 
Bùi Chước Chước loáng thoáng nghe được giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự nũng nịu của người phụ nữ truyền qua từ bên đó: “Thương Dư Mặc …”
 
Lông mi của cô ta rũ xuống, độ cong của đôi môi đỏ mọng vẫn không hề tiêu tan.
 
Cô ta tiếp tục trò chuyện cười đùa với Tùng Diên.
 
*
 

Ngày hôm sau, thời tiết tốt với bầu trời quang đãng đã không phụ dải ngân hà lộng lẫy đêm qua.
 
Ngay từ sáng sớm, Thanh Hạc Loan đã tiếp đón đội tạo hình hơn chục người.
 
Họ đẩy vào đủ các loại lễ phục, thường phục và các phụ kiện đi kèm của hãng C.
 
Phòng khách lớn cũng có vẻ hơi chật chội.
 
Ninh Già Dạng mặc váy ngủ bằng lụa, hai tay chống trên lan can tầng hai, nằm bò trên đó như không xương, khuôn mặt xinh đẹp đầy uể oải “Sao lại sớm như vậy chứ.”
 
Đêm qua cô đã có một cuộc tranh luận kịch liệt với Thương Dư Mặc về việc ai là người không thương hoa tiếc ngọc hơn.
 
Dĩ nhiên…
 
Chỉ có cô là người tranh luận nghiêm túc.
 
Điều mà Thương Dư Mặc làm cả đêm là nghe cái miệng nhỏ nhắn trách móc, cho đến cuối cùng cô mệt rồi mới bình tĩnh ung dung cởi sơ mi ra, lộ rõ ​​những vết cào, vết cắn rõ ràng trên khắp cơ thể.
 
Sau đó Ninh Già Dạng nằm mơ cả đêm. Trong giấc mơ, cô biến thành một con mèo, gặm bảng cào cả đêm.
 
Mới có sáu giờ, Ngôn Thư đã dẫn theo rất nhiều người tới cửa.
 
Ninh Già Dạng xoa ấn đường mỏi mệt, lắc qua lắc lại đầu để khiến bản thân tỉnh táo lại.
 
Theo động tác lắc của cô, mái tóc dài đen nhánh mềm mượt tán loạn trước ngực cô.
 
Ngôn Thư lên tầng, đẩy cô vào phòng ngủ chính: “Được rồi, chờ qua phỏng vấn, em muốn ngủ bao nhiêu ngày cũng được.”
 
“Hứa là làm nhé.” Ninh Già Dạng nhân cơ hội xin nghỉ phép cho mình.
 
Cô vốn định quay xong phim sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi, nhưng ai ngờ còn phải dậy sớm!
 
Ngôn Thư do dự một giây, sau đó khẽ ho một tiếng, cương nhu kết hợp nói: “Đương nhiên, nhưng nếu không qua, thì em phải nghiêm túc tham gia hoạt động, làm việc cho chị!”
 
“Làm gì có nữ minh tinh nổi tiếng nào như em, quay một bộ phim mà muốn nghỉ nửa năm luôn.”
 
“Em biết rồi …” Ninh Già Dạng kéo dài giọng, bị ấn ở trước gương trang điểm.
 
Đôi mắt khẽ khép lại, Ninh Già Dạng vốn đã được ông trời hậu đãi cho khuôn mặt xinh đẹp, lúc này dưới bàn tay khéo léo của chuyên gia trang điểm lại càng thêm xinh đẹp nổi bật.
 
Đuôi mắt được tô điểm khéo léo bằng những mảnh kim cương vụn, dưới ánh đèn càng thêm lấp lánh, đặc biệt là theo hàng mi xoăn dài của cô từ từ mở lên, sóng nước lưu chuyển, không hề thua kém ánh sáng rực rỡ của ánh trăng.
 
Mái tóc đen dài được bện vào một chuỗi kim cương lam nhạt, viên kim cương xanh lam như ẩn như hiện, cảm giác phô trương mang chút khiêm nhường.
 
Điện thoại của Ninh Già Dạng vang lên trong khi chuyên viên trang điểm chỉnh lại kiểu tóc cho cô.
 
Cô thuận tay cầm lên nhìn.
 
Là Tiểu Lộc.
 
Nhìn vào một đường link diễn đàn mà em ấy gửi tới, đôi môi đỏ mọng của Ninh Già Dạng cong lên.
 
Hôm nay Tiểu Lộc được nghỉ cũng không nhàn rỗi, đi lướt khắp các diễn đàn.
 
Ngay sau đó, mấy tin nhắn nhảy ra từ bên phía em ấy.
 
Lộc Lộc Lộc: [ Chị! ]
 
[Chuyện lớn không hay rồi! ]
 
[ Chị có phát hiện đầu chị hơi xanh lá [1] không! ]
 
[1] Bị cắm sừng.
 
Ninh Già Dạng ngước mắt lên, trong chiếc gương trang điểm sạch sẽ, chuyên viên trang điểm sau lưng cô đang cầm một chuỗi kim cương màu xanh lá nhạt so sánh trên tóc cô, còn thảo luận xem kim cương xanh lam nhìn đẹp hay kim cương xanh lá đẹp hơn.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.