Em Không Ngoan

Chương 4: Chương 4:



Sáng sớm hôm sau.
 
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, Ninh Già Dạng nghe bên mép giường có tiếng vang nho nhỏ, cô không nhịn được mà cau mày, hận không thể vùi luôn lỗ tai vào trong cái gối mềm như mây.
 
Một lát sau, cô cố gắng mở hai mắt ra, tầm mắt mờ hồi thì nhìn thấy một người đàn ông đang mặc áo sơmi, đường nét cơ bụng xinh đẹp hoàn mỹ như ẩn như hiện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ninh Già Dạng vốn đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên khuỵu gối ngồi bật dậy.
 
Do ngồi bật dậy quá nhanh nên trước mắt bỗng đen ngòm.
 
Suýt nữa thì quên mất chuyện quan trọng!
 
Đều tại Thương Dư Mặc, trước khi ngủ cứ giảng cho cô mấy kiến thức nước đọng nước chảy, cô đâu có mù chữ chứ.
 
Đây chẳng phải là kiểu tự thôi miên của người bị cuồng sạch sẽ hay sao!
 
Đúng rồi, giờ cô đang muốn nhờ cậy cái vị cuồng sạch sẽ này, nhìn tạm một thời gian vậy.
 
Ninh Già Dạng nhanh chóng làm tốt việc ám chỉ bản thân, vừa nghiêng đầu thì thấy anh đang mặc quần, nhưng cúc áo sơ mi thì chưa cài lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vội vàng đưa tay túm lấy góc áo của anh: "Để em! Em cài nút cho!"
 
"Đây là nghĩa vụ mà một người vợ hoàn hảo nên làm!"
 
Thật không ngờ vỏ chăn tơ tằm mà cô quỳ quá trơn, bỗng nhiên cả người nghiêng về phía trước, nhanh đến nỗi khiến cô không kịp chuẩn bị mà rớt xuống giường, ngay sau đó đầu ngón tay đang móc vào góc áo dịch chuyển đến mép quần của người đàn ông.
 
Một giây sau.
 
"Rầm." một tiếng, cả người cô ngồi bệt dưới tấm thảm trải sàn thật dày.
 
Lúc phát hiện mình kéo cái gì, bờ vai và chiếc cổ mảnh khảnh của Ninh Già Dạng bỗng cứng đờ, từ từ nhìn lên ngón tay đang đóng băng…….
 
Cô nhắm chặt mắt lại theo phản xạ có điều kiện, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giả vờ bình tĩnh: "Em nói em không cố ý, anh có tin không......"
 
Thật không dám giấu, chính cô cũng không tin......
 
Thương Dư Mặc cũng không ngờ cô sẽ kéo quần anh, gõ từng ngón tay mà cô đã vô thứ nắm lấy mép quần mình ra.
 
Mặc quần vào một cách lưu loát.
 
Lỗ tai mỏng manh mềm mại của Ninh Già Dạng đỏ ửng lên, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn nhéo một cái.
 
Thương Dư Mặc nhướng mày, nói bằng giọng trong trẻo lạnh lùng giống như mọi khi: "Bà Thương à, không cần phải vội vã thực hiện nghĩa vụ của người vợ giữa ban ngày thế đâu." Nói xong, anh đặt bàn tay thon dài của mình lên mảnh vải trên cảnh tay cô. Trước khi Ninh Già Dạng kịp phản ứng, anh đã kéo mảnh dây áo lụa tờ tằm bị trượt xuống lên bờ mai trắng nõn của cô.
 
"Em có ý đó chắc?" Ninh Già Dạng sờ bả vai hơi ngứa khi bị anh chạm vào, tức giận hỏi lại.
 
Thương Dư Mặc ậm ừ một tiếng, đứng thẳng dậy, thong thả cài từng cúc áo sơ mi từ dưới lên trên, đưa ra kết luận như mây trôi nước chảy: "Ồ? Đó chính là, không có việc mà ân cần."
 
Ninh Già Dạng sững người mấy giây.
 
Cũng không phải là không có việc.
 

"Nếu không có việc gì thì anh đi trước." Nói xong, anh bình tĩnh xoay người, dường như đang định đi ra ngoài.
 
"Đừng đừng đừng, có việc!" Ninh Già Dạng thay đổi trạng thái lười biếng ngồi trên thảm trước đó, vội vàng nhào sang tóm lấy tay của anh.
 
Bỗng dưng, điện thoại trên đầu giường của Thương Dư Mặc vang lên tiếng chuông vô cùng chói tai.
 
Là điện thoại khẩn cấp của bệnh viện.
 
Ninh Già Dạng nhìn thấy người đàn ông xưa nay chưa từng xúc động, vẻ mặt ngưng trọng, nhận điện thoại bằng tốc độ nhanh nhất, sau khi nghe đầu dây bên kia nói xong thì đi ra ngoài: "Được, tôi tới ngay đây."
 
Mặc dù đa số thời gian Thương Dư Mặc đều ở trong phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu để làm nghiên cứu khoa học, nhưng mỗi tuần anh sẽ dành ra hai ngày để khám bệnh của Bệnh viện số 1 Lăng Thành.
 
Thương Dư Mặc thừa hưởng hoàn toàn chỉ số IQ siêu cao của mẹ mình là Ôn Dụ Thiên, rất có thiên phú trong lĩnh vực y học.
 
Từ khi còn bé đã vô cùng nổi bật, lấy tốc độ vượt xa bạn học cùng trang lứa hoàn thành sớm việc học, sau đó vào Học viện Khoa học Y khoa Quốc gia, nghiên cứu các loại bệnh khó chữa, trở thành chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh.
 
Từ lần đầu tiên cầm dao mổ, Thương Dư Mặc chưa giải phẫu thất bại bao giờ, mới đầu không ít người bệnh vì thấy anh còn quá trẻ mà không tin tưởng, cho tới bây giờ, có rất nhiều người xem anh như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
 
Thương Dư Mặc đã dùng hành động thực tế để chứng minh trình độ y thuật không liên quan gì đến tuổi tác, cũng chứng minh cho những danh xưng "Vị hoàng đế độc nhất vô nhị trong ngành Y" "Kho báu trời ban cho ngành Y", cũng không phải là thứ danh tiếng giả dối dùng tiền mua được.
 
Ninh Già Dạng loáng thoáng nghe anh nói cái gì mà xuất huyết não, loại như xuất huyết, vừa nghe đã biết rất nghiêm trọng, mạng người quan trọng, tất nhiên cô sẽ không tùy tiện tỏ ra yếu ớt.
 
Sau tiếng đóng cửa của Thương Dư Mặc, phòng ngủ khôi phục sự yên lặng vốn có.
 
Ninh Già Dạng ngồi bên giường suy nghĩ tiếp có nên ngủ tiếp hay không, ánh mắt bỗng dừng lại ở chân mình, da thịt trắng nõn nổi bật trên chiếc váy ngủ tơ tằm màu hồng, khiến cô bỗng bừng tỉnh.
 
Chuyện đầu tiên tiên nữ làm mỗi ngày sau khi thức dậy là gì?
 
Tất nhiên là bôi sữa, dưỡng, thể!
 
Khi nói về thứ hao nhất trong nhà họ, chắc chắn sữa dưỡng thể và sữa tắm chiếm thứ nhất thứ hai.
 
Nhất là cái trước, Ninh Già Dạng hận không thể bôi một ngày ba bữa thêm bữa chiều và bữa khuya.
 
Ninh Già Dạng lười nghĩ đến chuyện khác, đạo diễn hay đàn ông gì đó cô đều không quan tâm, có cái gì quan trọng hơn vẻ ngoài của cô chứ!
 
Lúc Ngôn Thư tới đón Ninh Già Dạng, thấy cô xuống sớm như thế thì hơi kinh ngạc.
 
Dù sao thì quý cô này cũng theo chủ nghĩa tinh xảo hoàn mỹ, trước khi ra ngoài cần bỏ ra hai tiếng để trang điểm, nhất định phải tỉ mỉ từ tóc đến chân rồi mới chịu đi ra ngoài.
 
Giờ mới có 9 giờ mà đã chuẩn bị xong rồi sao?
 
Hôm nay Ninh Già Dạng có một buổi chụp ảnh quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da.
 
Làn da của cô đẹp có tiếng trong giới giải trí, da dẻ trắng như tuyết, trắng không tỳ vết giống như tơ lụa, xưng là xinh đẹp như ngọc ngà cũng không hề thấy nói quá.
 
Nên những nhà buôn mỹ phẩm luôn thích mời cô làm đại diện.
 
Thấy Ngôn Thư hiểu lầm nhưng Ninh Già Dạng cũng không giải thích mà ngồi vào xe bảo mẫu.
 
Trong xe còn có Tiểu Lộc - trợ lý sinh hoạt của Ninh Già Dạng.
 
Tiểu Lộc theo đó đỡ Ninh Già Dạng đang mang giày cao gót lên xe: "Chị, cẩn thận."
 

Hôm nay Ninh Già Dạng mặc một chiếc áo ngắn chữ T màu trắng và một chiếc váy xếp ly màu xám khói, để lộ ra đôi chân dài thon thả, đặc biệt hút mắt.
 
Ánh mắt Ngôn Thư dừng trên vòng eo lộ ra theo động tác của cô, hai bên vòng eo mềm mại trắng nõn lộ ra vết đỏ nhàn nhạt, giống như là bị người nào đó nắm trong thời gian dài.
 
Chị ấy nhìn thêm vài lần rồi nói: "Xem ra tối hôm qua vô cùng viên mãn."
 
Ninh Già Dạng nhướng mi, nhàn nhàn nói: "Chẳng phải vì cầu xin người ta hay sao."
 
Đâu có ai biết cô đã hi sinh lớn như thế nào!
 
Vừa nói xong câu này, Ngôn Thư vốn không có hi vọng gì về "tiến độ công việc" lập tức ngồi thẳng người: "Thành công thật rồi à?"
 
Đối diện với ánh mắt tràn ngập mong chờ của người đại diện, Ninh Già Dạng phun ra hai chữ:
 
"Không thành."
 
Đơn giản dứt khoát, hoàn toàn không vòng vo dài dòng.
 
Mãi đến khi Ngôn Thư nghe nói bác sĩ Thương phải đi cứu người vào sáng sớm thì mới tạm yên tâm.
 
"Mặc dù công ty đã xóa các hot search tiêu cực của em, nhưng em biết đấy, cái thứ mang tên thanh danh này, một khi đã bị gắn nhãn thì rất khó để loại bỏ."
 
"Trước mắt có rất nhiều tài nguyên đã thương lượng xong bắt đầu lung lay."
 
Thương hiệu càng cao cấp thì yêu cầu đối với người đại diện phát ngôn càng cao, không thể có bất cứ vết nhơ nào.
 
Ngôn Thư mở máy tính bảng, tìm hot search trên Weibo, nhấn vào màn hình: "Em nhìn đi, Lương Dư Quỳnh - đối thủ của em đang dùng bản thảo chuyên nghiệp để giẫm em này, chắc chắn là nhân cơ hội cơ cướp tài nguyên!"
 
Tình hình càng ngày càng bất lợi.
 
Nhưng hết lần này đến lần khác bên phía đạo diễn Giang lại không có động tĩnh gì, hiển nhiên là không có ý định giải thích về đoạn ghi âm bị lộ ra khi ông ta say. 
Nếu như đạo diễn Giang không giải thích, phía các cô lại nhảy ra làm sáng tỏ, thiết lập chuyên nghiệp với công chúng sẽ càng bôi càng đen.
 
Cho nên chuyện này trừ khi được phá giải ở chỗ đạo diễn Giang, thì về cơ bản là khó giải quyết.
 
Đương nhiên Ninh Già Dạng cũng hiểu, cô quét mắt màn hình.
 
Hot search thứ ba…..
 
#Hãy thành fan của người phát ngôn chuyên nghiệp Lương Dư Quỳnh#
 
Ngay bên dưới là video ngắn về quá trình đóng phim và cống hiến của Lương Dư Quỳnh.
 
Nhưng tất cả bình luận bên dưới đều là nắng chửi sự thiếu chuyên nghiệp của Ninh Già Dạng.
 
"Từ trước đến nay giới giải trí người nhiều cháo ít, họ chỉ chờ để chia một miếng." Ngôn Thư bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục đặt hi vọng lên người Thương Dư Mặc: "Không phải nói bác sĩ Thương là thần tiên hạ phàm độ kiếp hay sao, cứu vớt chúng sinh xong sẽ quay về tiên vị, em là người bên gối của thần tiên, chắc sẽ được đi cửa sau để anh ấy cứu em trước đó."
 
Bàn tay Ninh Già Dạng chậm rãi lướt trên mép máy tính bảng, lười biếng nhìn chị ấy một cái: "Chị Thư à, chị bớt xem mấy quyển tiểu thuyết hư cấu trên mạng đi, lại còn trích tiên hạ phàm?"
 
"Bản tiên nữ hạ phàm, cũng phải quan tâm đến vấn đề thất nghiệp hay sao?"

 
Ngôn Thư: Nói thì không sai, nhưng cứ thấy sai sai chỗ nào ấy.
 
Nhưng mà Ninh Già Dạng đã ngồi dựa vào ghế sau, lông mi lười biếng cụp xuống, thiếu điều muốn viết bốn chữ "từ chối nói chuyện" lên mặt.
 
Thật sự là tổ tông.
 
......
 
Địa điểm chụp ảnh là bờ biển.
 
Ninh Già Dạng thay bộ váy dài màu hồng mà cô phải mặc lúc chụp ảnh, bên eo có hai mảnh lụa dài rũ xuống, mái tóc dài đen nhánh xõa tung. Cô cài một chiếc cài tóc hồng ngọc hình hoa hồng, đôi môi đỏ mọng làn da trắng như tuyết, bị gió biển thổi, xinh đẹp động lòng người, đẹp đến mức không ai bì nổi.
 
Với vẻ đẹp như thế này, rất dễ biến người khác thành phông nền.
 
Đây cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều nữ minh tinh không muốn đứng chung với Ninh Già Dạng trên thảm đỏ lễ trao giải, đâu có ai muốn bị một người đẹp 360° không góc chết chèn ép chứ.
 
Ngay lúc Ninh Già Dạng và thợ quay phim chuẩn bị chụp ảnh, đã thấy Ngôn Thư vội vàng chạy đến, sắc mặt khá khó coi:
 
"Khoan chụp ảnh đã."
 
Đầu ngón tay cầm váy của Ninh Già Dạng ngưng lại, đôi môi đỏ xinh đẹp khẽ nhếch, dưới ánh nắng nóng rực của mặt trời, mạng theo cảm giác trong trẻo và mát mẻ.
 
"Sao vậy?"
 
Ngôn Thư kéo Ninh Già Dạng đi thay quần áo, giọng điệu rất nghiêm túc: "Vừa nãy người phụ trách nói tổng công ty của họ muốn hủy hợp đồng với em, đồng thời lấy việc em có tin tức tiêu cực làm lý do, không chỉ hủy hợp đồng mà còn muốn kiện em vì làm trái hợp đồng, để em bồi thường phí vi phạm hợp đồng."
 
"Bây giờ người phát ngôn mới ký hợp đồng đã sắp đến quay quảng cáo rồi."
 
"Chính là Lương Dư Quỳnh."
 
Vừa dứt lời, Ninh Già Dạng đã thấy từ xa có rất nhiều nhân viên công tác vây quanh một nữ minh tinh mặc váy đỏ đang đi đến gần.
 
Lương Dư Quỳnh từ xa đã nở nụ cười của người thắng cuộc: "Cô Ninh, chào buổi chiều, đã lâu không gặp, thấy khí sắc của cô không tệ thì tôi đã yên tâm rồi."
 
Cô Ninh dùng ánh mắt soi mói nhìn cô ta một hồi: "Cô Lương, buổi chiều nắng gắt, chú ý chống nắng."
 
Khi đi ngang qua, còn dừng lại vài giây, dường như chỉ thuận miệng nhắc nhở: "Đúng rồi, cô mặc đồ màu đỏ trông hơi đen đấy."
 
Âm dương quái khí, ai không biết đâu.
 
Suýt chút nữa Lương Dư Quỳnh đã không thể quản lý nổi biểu cảm, nụ cười trên khóe môi đông cứng lại.
 
Cô ta ghét nhất là người khác nói da cô ta đen, da cô ta màu bánh mật bẩm sinh, sau khi vào giới giải trí, vì trắng đẹp đã cố gắng rất nhiều!
 
Bình thường nhìn thấy những nữ minh tinh trời sinh đẹp đẽ da trắng đã ghen tị không thôi, vì làn da của Ninh Già Dạng quá tốt nên bị cô ta ghim rất lâu.
 
Mười phút sau.
 
Lúc trở lại xe bảo mẫu Ngôn Thư mới an tâm: "Đáng đời!"
 
Đã cướp tài nguyên còn nhảy tố trước mặt chính chủ, đáng bị dũa cho một trận.
 
Nhưng khi nhìn lịch trình đã bị gạch hơn phân nửa, Ngôn Thư nhíu mày: "Chị vừa nhận được tin tức, bên phía công ty muốn tạm dừng phần lớn hoạt động trong tuần này của em."
 
"Để chị hỏi lại."
 
Tiểu Lộc tức giận nói: "Vậy chuyện này có khác gì đóng băng đâu!"
 
"Chị, chị có tiền, trong nhà cũng có tiền, có thể tự mình đầu tư quay phim nha, tức chết cái con nhỏ đê tiện Lương Dư Quỳnh kia đi!"
 
Đúng là mấy năm nay Ninh Già Dạng đã kiếm được kha khá tiền, nhưng cô không có khái niệm đối với tiền tài, tiền tới tay ngoại trừ mua một số món đồ xa xỉ mà tiên nữ yêu thích, phần lớn số tiền cô nhận được đều dùng vào sở thích đốt tiền kia.

 
Về phần trong nhà, không tới đường cùng, cô không bao giờ mơ mộng đến việc xài tiền trong nhà.
 
Tiêu tiền của gia đình để hưởng lạc thì được, nhưng dùng để gây dựng sự nghiệp thì không được.
 
Cô cũng có cốt khí!
 
Nói vào giới giải trí sẽ không dựa vào gia đình là không dựa vào.
 
Ninh Già Dạng nhéo nhéo đầu ngón tay, nhìn ra ngoài thấy cảnh vật lướt nhanh qua cửa sổ xe, ánh mắt dừng lại vài giây trên những công trình kiến trúc màu trắng đan xen nhau, bỗng nhiên đôi môi đỏ cong lên, nói một câu không hề liên quan: "Nếu đã được nghỉ thì cũng nên đi thăm anh chồng làm việc vất vả bên ngoài của em vậy."
 
Ngôn Thư là người hiểu rõ tình hình thật của Ninh Già Dạng nhất, lúc lý luận với phía công ty, mở mắt ra, tặc lưỡi: "Cuối cùng em cũng quyết định ôm đùi vàng rồi!"
 
Cái đùi tốt như thế mà không dùng thì tiếc thật.
 
Ngôn Thư luôn cảm thấy Ninh Già Dạng rất lười nhác và bị động trong việc xin bác sĩ Thương giúp đỡ.
 
Ninh Già Dạng thoải mái tựa vào ghế xe, đôi môi cong lên vẫn chưa hạ xuống, lộ ra nụ cười tuyệt đẹp, cười gằn nói: "Bản tiên nữ là người vợ hiền lương thục đức hoàn mỹ nhất thế giới, sao đi thăm chồng qua miệng chị lại thành giao dịch quyền sắc vậy chứ, em là loại người như thế sao?"
 
Ngôn Thư nghi ngờ bản thân: "Ồ, em không phải vậy à?"
 
Ninh Già Dạng ra vẻ chính trực, trả lời vô cùng chân thành: "Em là vậy đấy."
 
Ngôn Thư/Tiểu Lộc: "..."
 
Không hổ là em!
 
...
 
Bệnh viện số 1 Lăng Thành.
 
Văn phòng khoa Ngoại thần kinh.
 
Cuối cùng Thương Dư Mặc cũng kết thúc cuộc phẫu thuật dài mấy tiếng đồng hồ, việc đầu tiên sau khi anh quay lại văn phòng là vào nhà vệ sinh rửa tay thêm lần nữa.
 
Dưới ánh đèn màu trắng lóa mắt, dòng nước trong vắt chảy xuống xương cổ tay như ngọc của người đàn ông đến đầu ngón tay mảnh mai xinh đẹp, cho dù chỉ rửa tay cũng lộ ra vẻ sạch sẽ cao quý.
 
Người đàn ông thong thả rửa tay hết lần này đến lần khác.
 
Mãi khi nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông điện thoại.
 
Thương Dư Mặc nhanh chóng lau tay rồi bước ra ngoài
 
Dù sao cũng là điện thoại nội tuyến, lỡ như bệnh nhân xuất hiện vấn đề cần xử lý khẩn cấp.
 
Ai ngờ, ở đầu dây bên kia là giọng nói đầy vẻ thần bí của đồng nghiệp khoa Ngoại thần kinh Tần Vọng Thức: "Bác sĩ Thương, có một quý cô xinh đẹp tìm cậu này, bây giờ đang ở trên lầu đấy."
 
Giọng điệu của Thương Dư Mặc lạnh nhạt: "Không biết, không gặp."
 
Nói xong là muốn cúp máy
 
Một giây sau.
 
Anh nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ đầu dây bên kia, giống như mang theo từng dòng điện nhỏ, chầm chậm xuyên qua điện thoại……
 
"Tôi là chủ nợ của anh ấy, đến đòi nợ, nhất định phải gặp."
 
Tay Thương Dư Mặc đang chuẩn bị cúp máy thì dừng lại.
 
Là Ninh Già Dạng.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.