Em Không Ngoan

Chương 8: Chương 8:



Gần đây diễn đàn của bệnh viện số 1 Lăng Thành rất sôi nổi.
 
Ninh nữ thần lại lại lại đến thay thuốc, lần này còn đưa trà chiều cho chú ngỗng khoa ngoại may mắn.
 
Kèm theo là một bức ảnh chụp trộm Ninh Già Dạng thay băng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dưới vách tường màu trắng xám nơi hành lang bệnh viện, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô gái càng thêm nổi bật, nhưng lại có cảm giác bầu không khí trở nên sinh động, lúc ánh sáng và bóng tối giao nhau, đầu băng gạc quấn mấy vòng quanh cánh tay mảnh dẻ bị bung ra, rơi xuống theo đầu ngón tay, đầy hơi thở bệnh kiều.
 
[Cảm nhận khuôn mặt xinh đẹp đến nghẹt thở này cận cảnh!]
 
[Đẹp như búp bê sứ, không giống người thật.]
 
[Khoa phẫu thuật thẩm mỹ: Người trong chuyên ngành nói cho mọi người biết, gương mặt này hoàn toàn là trời sinh, cốt cách cũng tuyệt vời.]
 
[Y tá khoa giải phẫu thần kinh: Nhìn thấy bức ảnh này, tôi đã có một ý tưởng táo bạo……Ảnh chụp jpg.]
 
Hình đính kèm là một bức ảnh Thương Dư Mặc cũng đứng ở chỗ đó, khuôn mặt điển trai đẹp như tranh vẽ, đang hơi cụp mắt xuống xem hồ sơ bệnh án, mái tóc xoăn đen và làn da trắng, khiến người xem khó quên.
 
[Gặm ư?]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[A a a a a a a a!!!]
 
[CP này có bắn đại bác cũng chẳng đến!!!]
 
[Nhan sắc trông xứng đôi quá, nhưng đúng là hai người ghép lại thì bắn đại bác cũng chẳng tới, CP đàn anh đàn em mới là tuyệt nhất!]
 
[Lại nói tiếp đi, đàn em của thần Thương thực sự muốn đến bệnh viện chúng ta để khám bệnh à?]
 
[Tần Vọng Thức khoa ngoại thần kinh: Dừng lại, dừng lại, lệch chủ đề rồi, chủ đề là về nữ thần Ninh, ai còn ảnh của nữ thần không, gửi lên đi…]
 
[...]
 
Ninh Già Dạng băng bó xong cánh tay, đang ngồi trong sảnh chính chờ nhân viên của cửa hàng bánh ngọt phục vụ trà chiều cho mọi người.
 
Trong khoảng thời gian này, cô thường phải đến để thay thuốc, nên ngay cả Tiểu Lộc cũng đã trở nên thân thiết với các chị gái nhỏ trong viện điều dưỡng, lúc này em ấy đang cầm điện thoại để lướt diễn đàn trong bệnh viện bọn họ, lúc lướt đến bài viết của Ninh Già Dạng, không nhịn được cười, nói: “Nhân viên y tế trong bệnh viện số 1 Lăng Thành cũng đáng yêu quá rồi.”
 
Ninh Già Dạng cũng đồng ý với cái này, nhân viên y tế là những người đáng yêu nhất.
 
“À, hóa ra bác sĩ Thương còn có một đàn em.”
 
“Hình như cũng muốn…”
 
Tiểu Lộc nhìn lướt qua bên cạnh, thấy cổ tay thon dài của Ninh Già Dạng đang để trên thành ghế, lông mi xinh đẹp cong lên lại hơi rũ xuống, hình như cô cảm thấy không hề hứng thú với chủ đề tẻ nhạt này, cũng không muốn nói chuyện.
 
Bỗng nhiên Tiểu Lộc im lặng.
 
Em ấy biết Ninh Già Dạng đang không muốn nhắc đến bác sĩ Thương, chẳng qua…
 
Bác sĩ Thương sắp đi công tác được một tuần rồi, cánh tay của chị cũng đang dần tốt lên, thế nhưng lại chẳng có một tin tức quan tâm nào.
 
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Lộc cũng có hơi oán trách bác sĩ Thương chưa từng gặp mặt này.

 
Thật quá đáng! Có một người vợ xinh đẹp như tiên nữ Ninh nhà các họ, có người đàn ông nào mà không sợ hãi nâng trong lòng bàn tay, vậy mà người như bác sĩ Thương dựa vào cái gì chứ!
 
Trong đầu đột nhiên hiện lên bức ảnh vừa lướt qua trên diễn đàn của bệnh viện, Tiểu Lộc nghẹn lại: “...”
 
Chẳng lẽ là vì khuôn mặt xinh đẹp?
 
Lúc Tiểu Lộc đang không biết nên trêu Ninh Già Dạng thế này để cô vui lên, thì cuộc gọi của Ngôn Thư đã giải cứu em ấy.
 
Tiểu Lộc nghe máy.
 
Mấy phút sau, em ấy mang theo nét mặt phấn khởi đi kéo tay Ninh Già Dạng: “Chị ơi! Lúc nãy chị Thư nói, đạo diễn Giang hẹn chị đến gặp mặt ở Ngự Cung Lan tối nay, bàn bạc lại việc bên phim điện ảnh.”
 
“Đạo diễn Giang á?”
 
Ngón tay Ninh Già Dạng ôm cổ tay bó bởi băng gạc được thắt bằng nơ bướm đang hơi lỏng ra, thắt chặt lại nó một lần nữa.
 
Cô trừng mắt, như có điều suy nghĩ: “Lần trước đạo diễn Giang để lộ chuyện ra đây để mời biên kịch NN, và tuyển chọn lại nữ chính nữa thì còn tìm cô để làm gì?
 
“Chị ơi, có tới không ạ?”
 
Thấy Ninh Già Dạng ngồi im, Tiểu Lộc nghi ngờ hỏi.
 
Đột nhiên Ninh Già Dạng uể oải đứng từ ghế lên, khẽ vuốt nếp gấp nhỏ trên váy, đôi môi cong lên: “Đi chứ, vì sao lại không đi.”
 
Ngược lại cô lại muốn xem đạo diễn Giang có thể bán được chỗ hấp dẫn nào.
 
Bảy giờ tối, ở Ngự Cung Lan.
 
Ninh Già Dạng khom lưng đi từ trong xe bảo mẫu xuống.
 
Một bộ váy dài mang phong cách đồng quê thay đổi dần, từ màu đỏ sẫm đi xuống, càng đi thì màu càng ngày càng nhạt, xuống đến cuối váy thì đã nhạt thành màu trắng.
 
Tay áo rộng còn eo được thắt nhỏ, mái tóc dài đen nhánh được vén lên bởi một chiếc trâm trắng được chạm khắc tỉ mỉ, đội mấy trăm vạn lên đầu mà cô vẫn có thể ung dung bước đi như cũ.
 
Ngược lại với cô là Tiểu Lộc ở đằng sau, trong lòng em ấy đang run sợ, sợ vị tổ tông này không cẩn thận làm rơi bảo vật gia truyền là dương chi bạch ngọc.
 
Tay áo rộng che lại cánh tay đang bị thương của Ninh Già Dạng cực kỳ tốt, hai tay cô bắt chéo nhau, khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng và lười biếng.
 
Hoàn toàn không phải kiểu người đang có việc cần nên phải cẩn thận mà là như đang đi đập phá quán.
 
Ngôn Thư bất lực nhưng lại không ngăn được cô: “Quên đi, đôi khi trông thấp kém cũng chẳng dùng được.”
 
“Đi vào đi.”
 
Thực sự chẳng dám giấu giếm, sau lần thất bại ở chỗ bác sĩ Thương, chị ấy không còn ôm nhiều hy vọng với bộ phim điện ảnh lần này với Ninh Già Dạng nữa.
 
Vì đạo diễn Giang chỉ mời một mình Ninh Già Dạng đến nên Ngôn Thư và Tiểu Lộc đứng ở ngoài để chờ cô.
 
Ngự Lan Cung là cái động tiêu tiền nổi tiếng ở Lăng Thành, tùy tiện tới đây ăn một bữa cũng lên đến năm chữ số, huống chi là khách quý bao cả một phòng vip.
 
Dễ dàng ném hơn trăm vạn chỉ trong một đêm.
 

Ánh mắt của những người đang ra vào vô ý thức rơi xuống người Ninh Già Dạng, có lẽ là do chưa từng thấy cô đến cái động tiêu tiền này, mà còn ăn mặc theo phong cách cổ như thế. Hoàn toàn không hợp với vẻ lộng lẫy trong sảnh chính.
 
Lúc người phục vụ dẫn cô đến phòng vip, cũng không nhịn được nhìn cô thêm vài lần.
 
Ninh Già Dạng đưa tay vuốt vòng tay thỏ ngọc đang đeo trên tay hai lần, đầu ngón tay trắng nhỏ non mềm vuốt vài vòng, không thèm để ý đến mắt của người khác, cứ như vậy đi vào phòng vip trong ánh mắt của mọi người.
 
Trong phòng, so với lần đạo diễn Giang hẹn với mấy sếp lớn ở hội quán thì ở đây ồn ào hơn.
 
Ngập tràn trong khói mù, còn thấp thoáng mùi rượu nồng nặc.
 
Làm Ninh Già Dạng sặc đến mức nhăn cả mày, vô thức nhìn bốn phía để tìm người, đột nhiên mắt cô dừng lại.
 
Cách làn khói mỏng, trên bàn đánh bài dưới ánh sáng mờ, đạo diễn Giang đang ngồi đối diện một bóng người quen thuộc.
 
Thân hình cường tráng của người đàn ông đang lười biếng ngồi tựa vào lưng ghế, với màu da trắng lạnh kẹp lấy lá bài, lộ ra tinh thần hững hờ.
 
Môi Ninh Già Dạng cong lên một đường cong nhẹ, khi vuốt vòng trên tay cũng không kìm được lực, nơi lòng bàn tay hiện lên màu trắng bợt.
 
Có vài người ngay cả nhà cũng không thèm về, mà lại có thời gian cày cấy mảnh đất giải trí ở đây.
 
Đạo diễn Giang nhìn thấy Ninh Già Dạng đầu tiên, vẫy tay ngay lập tức: “Già Dạng, vào đây ngồi đi.”
 
Nói xong, ông ta ra hiệu cho Cố Tục Sinh bên cạnh Thương Dư Mặc tránh ra, để Ninh Già Dạng ngồi.
 
Lúc Thương Dư Mặc ngước mắt lên nhìn, trong đôi mắt là sự lạnh như trăng, cho dù khi nhìn thấy Ninh Già Dạng, thì cũng chỉ gợn sóng trong giây lát, sau đó lại khôi phục như trước.
 
Ninh Già Dạng không muốn ngồi với anh.
 
Cô đã sống 23 năm, đây là lần xum xoe với đàn ông, không thành công còn chưa tính, còn hoàn toàn không được người ta để vào mắt.
 
Sau này, vẫn phải tiếp tục sống cùng kiểu chồng như này trong mộ.
 
Đôi khi có thể làm xác chết vùng dậy, làm ba mẹ hai bên nguôi giận.
 
Lúc không có người này.
 
Ai ngờ Cố Tục Sinh nhìn ra ý của đạo diễn Giang nhưng không nhúc nhích, trái lại còn cười trêu chọc: “Đạo diễn Giang định kéo sợi tơ hồng loạn gì đấy, Thương thần của chúng ta là đóa hoa trên núi cao, không dính khói lửa trần gian, không phải kiểu nữ minh tinh nào là có thể tùy tiện làm bẩn.”
 
Câu này đúng là như chọc vào tổ ong vò vẽ.
 
Ninh Già Dạng thầm cười nhạo.
 
Làm bẩn tên đó á?
 
Rõ ràng là tên đàn ông chó làm bẩn bổn tiên nữ nhiều lần, mà sau khi làm bẩn xong thì anh còn chạy cmn đi.
 
“Cô cười cái gì?”
 
Cố Tục Sinh không phải người giàu có trong vòng, gần đây lại là nam diễn viên được đạo diễn Giang nâng, từng cầm vài phần thưởng dành cho diễn viên, xưa nay hơi thanh cao, từ trước đến nay cũng không quá để ý đến bên trên.
 

Ninh Già Dạng vừa định tùy tiện tìm chỗ nào đó để ngồi, nghe như vậy...
 
Đột nhiên quay ngoắt lại, cơ thể mềm mại không xương đẩy cánh tay của “Bông hoa trên đỉnh núi’ ra, lười biếng dựa vào ngực anh, những ngón tay trắng nõn được sơn màu trắng tiên nữ, đầu ngón tay của cô đang vuốt lên từ vòng tay áo lộng lẫy.
 
Đầu ngón tay cô khoác lên áo sơ mi ngoài lộ vẻ cấm dục của người đàn ông, đôi mắt hoa đào di chuyển, cố ý nhìn sang Thương Dư Mặc, giọng điệu kéo dài ra, vừa mềm lại vừa ngọt ngào: “Tối nay chúng ta đi đâu đây?”
 
Một yêu tinh nhỏ yếu ớt, không biết sống chết mà muốn lăn vài vòng với trích tiên thanh cao dưới trần gian.
 
Nghiễm nhiên nói với tất cả mọi người ở trong phòng: Cô đây muốn làm bẩn đấy thì sao?
 
Ha!
 
Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn họ.
 
Giống như một giây sau có thể nhìn thấy cảnh yêu tinh này bị ném bay ra ngoài.
 
Nhưng mà....
 
Thương Dư Mặc kiềm chế xưa này lại chẳng thèm thay đổi sắc mặt, như thói quen đã sớm hình thành.
 
Ngón tay thon dài sạch sẽ thả nhẹ bài ra, tùy tiện ném lên bàn đánh bài. Mà cơ thể thì ngửa ra phía sau, trông chẳng tập trung, để mặc cho Ninh Già Dạng ngồi trên đùi anh làm loạn, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đẩy ra.
 
Đồng thời cũng có ý nghĩa đơn giản là đã đồng ý rồi.
 
Cả phòng vip lớn đều xôn xao.
 
Nhìn Thương Dư Mặc rồi lại quay sang nhìn Ninh Già Dạng.
 
Tất cả đều bừng tỉnh: Nếu có yêu tinh lớn lên như Ninh Già Dạng, thì hình như trích tiên hạ phàm cũng không phải quá khó hiểu.
 
Chẳng qua hai người này cứ không coi ai ra gì như thế, ở trước mặt mọi người lên pháo à?
 
Họ chết rồi à?
 
Mặt Cố Tục Sinh đỏ bừng, cảm giác như bị đánh thẳng vào mặt trước mọi người.
 
Mắt đạo diễn Giang rơi xuống người Thương Dư Mặc, khuôn mặt mang theo ý cười, quả nhiên hôm nay mời Ninh Già Dạng là việc đúng đắn.
 
Thương Dư Mặc thực sự đối xử khác với cô.
 
Thế nên ông ta mở miệng làm hòa: “Tục Sinh, cậu đùa kiểu gì vậy, xin lỗi với cô Ninh nhanh lên.”
 
Cố Tục Sinh nghe thấy ý nhấn mạnh trong lời đạo diễn, tăng thêm nhiều ý nghĩ với biểu hiện quá đáng của Thương Dư Mặc.
 
Khi anh ta ở trong cái vòng này, dù có thanh cao nhưng cũng không phải đồ ngốc, trong lòng không ưng ý thì cũng phải thuận theo, rót rượu rồi đưa bậc thang cho Ninh Già Dạng: “Cô Ninh, xin lỗi vì lúc nãy tôi nói không lựa lời.”

 
Ninh Già Dạng liếc nhìn chén rượu anh ta đưa đến, chất lỏng trong suốt, giống như có thể ngửi thấy mùi rượu nhạt.
 
Cô không đụng vào.
 
“Cô Ninh vẫn còn trách tôi à?”
 
Cách nói rất kì lạ, truyền ra thì chẳng phải sẽ khiến người ta cảm thấy cô không phải người phóng khoáng sao.
 
Tất nhiên Ninh Già Dạng sẽ không cố ý làm khó anh ta, giọng điệu của cô nhẹ nhàng: “Không trách anh, chẳng qua mấy hôm trước tôi bị thương nhẹ, tạm thời không được uống rượu.”
 
Ninh Già Dạng trả thù xong, thì cô cũng ném công cụ hình người họ Thương đó ra sau đầu.
 
Nói xong cô xách váy dài lên, lại tức giận đổi chỗ khác, đồng thời chọn ghế sô pha cách Thương Dư Mặc xa nhất để ngồi.
 

Mắt không thấy thì tim không phiền.
 
Giải thích rõ bốn chữ ‘qua cầu rút ván’.
 
Một lúc sau.
 
Cuối cùng Thương Dư Mặc cũng nói ra câu đầu tiên trong đêm nay: “Bị thương ở đâu?”
 
Vừa xuống máy bay, anh đã đến ngay chỗ đạo diễn Giang, trong lúc đó, anh không hề được nghỉ ngơi, giọng nói trong veo của Thương Dư Mặc kèm theo tiếng khàn rời rạc.
 
Ninh Già Dạng làm như không nghe thấy, đi từ sớm thế rồi thì giả mù làm gì.
 
Bây giờ cả đạo diễn Giang cũng quan tâm hỏi theo: “Làm sao thế?”
Ninh Già Dạng không muốn nghĩ lại cảnh mình bị thương vào hôm đó lắm, gương mặt xinh đẹp nghiêng đầu nói qua loa với đạo diễn Giang: “Bị thương ở tay, sắp khỏi rồi.”
 
Thấy Ninh Già Dạng không có ý định nói chuyện nhiều, đạo diễn Giang nhanh chóng chuyển trọng tay câu chuyện sang cái khác, nói về phim điện ảnh và biên kịch mới với cô.
 
Vì để Thương Dư Mặc vui, ông ta còn mời cả Ninh Già Dạng đến đây, tất nhiên cũng muốn ra vẻ một chút.
 
Dù sao, mấy hôm trước Ninh Già Dạng cũng đang nói về hợp đồng của bộ phim điện ảnh với nhân viên của ông ta, quyết tâm muốn hủy hợp đồng,
 
Ninh Già Dạng vuốt ly rượu, nhưng không uống, cúi đầu rũ mi, say sưa nhìn ly rượu gợn sóng.
 
Đuôi váy gradient màu đỏ đang trải dài trên chiếc ghế sô pha màu đen, điểm thêm vài bông hoa hồng màu đen, đẹp đến kì lạ.
 
Cô cũng không thèm nhìn về phía đang đánh bài.
 
Dù vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú không thèm che giấu đến từ người đang ngồi giữa bàn đánh bài, nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng lại luôn khóa chặt trên cánh tay cô.
 
Ninh Già Dạng đang dùng cánh tay bị thương để lắc ly rượu.
 
Ánh mắt của người đó dường như chỉ dừng trong giây lát, nhưng cũng không rời đi, khiến người khác không thể bỏ qua.
 
Thương Dư Mặc thấy cô không để ý đến anh, ngón tay thon dài cầm chén trà tráng men trắng lên, chậm rãi nhấp một ngụm, lúc uống xuống hơi đắng chát, nhưng ngược lại có thể nâng cao tinh thần.
 
Sau khi uống hết chén trà, bộ não hơi lười biếng cũng bắt đầu tỉnh táo lại.
 
Nửa sau câu chuyện, đạo diễn Giang đang nói về linh hồn nghệ thuật của ông ta.
 
Sự kiên nhẫn của Thương Dư Mặc cuối cùng cũng cạn kiệt, cả căn phòng không ai nhìn anh, chỉ có cùng đạo diễn Giang trò chuyện vui vẻ với Ninh Già Dạng...
 
“Về chuyện đó, cô hãy…” suy xét lại.
 
Đạo diễn Giang còn chưa dứt lời, đã thấy Thương Dư Mặc vốn đang ngồi yên lặng lại đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt tự nhiên vuốt nếp nhăn trên ống tay áo, giọng nói cực kỳ thờ ơ: “Mệt rồi à, về nhà cho tỉnh rượu thôi.”
 
Mọi người có hơi mơ màng.
 
Sao thế nhỉ, sao đột nhiên lại như vậy?
 
Còn đột ngột xảy ra.
 
Người đàn ông đang đi đến cửa, đột nhiên dừng lại vài giây, quay người lại nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi bình thản, ung dung trên ghế sô pha, chậm rãi nói: “Sao vẫn chưa qua đây.”
 
Mọi người cùng nhìn về phía chén trà tráng men với hoa văn bằng trúc duy nhất trên bàn bài, tất cả đều che mặt.
 
Tỉnh rượu á?
 
Đêm nay người này có uống rượu à? Sao còn cần anh chăm sóc để tỉnh rượu thế?

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.