Em Không Thích Làm Em Gái Anh!

Chương 22: 22: Đã Có Người Mình Thích Rồi




Tết âm lịch đã tới.

Năm nay, thời tiết có vẻ lạnh hơn bình thường, mưa tuyết kéo dài từ cuối năm đến giờ vẫn còn rơi.

Đêm qua, cha mẹ Tạ đã đáp chuyến bay về nước.

Mới sáng sớm, mẹ Tạ đã gọi điện kêu Thư Nhiên lôi Tạ Bắc Thần về ăn cơm đầu năm.

Trong căn phòng màu sữa mà Tạ Bắc Thần đã sửa sang lại, cô gái nhỏ còn đang chôn thân trong chăn ấm, dùng giọng mũi nói
“Vâng, con biết rồi ạ! Lát con cùng anh sẽ về!”
Cô rất không tình nguyện mà rời giường, cơn lạnh ngay lập tức bủa vây khiến cô rùng mình, vội vàng lấy chiếc áo lông vũ khoác lên người rồi mới ra khỏi phòng, đi tới căn phòng đối diện gõ cửa
“Vào đi, cửa không khóa.”
Tạ Bắc Thần sớm đã thức dậy, hiện đang ngồi trên bàn xem tài liệu.
Thư Nhiên vừa vặn nắm cửa đi vào liền rúc lên giường anh quấn chặt lấy chăn cho ấm người
“Mẹ gọi điện kêu chúng ta về ăn cơm!”

Anh nhìn con mèo lười kia, ánh mắt nuông chiều
“Vậy em mau đi thay đồ đi, đừng nằm đó nữa!”
“Thêm 5 phút nữa đi!”
Cô đấu tranh một hồi, mí mắt liên tục sụp xuống.
Anh gập máy tính lại, đi tới bên giường rồi nhẹ nhàng xốc chăn lên
“A, anh xấu tính vậy! Lạnh quá! Mau trả lại chăn cho em!”
“Không thể!”
Cô nhìn nụ cười như có như không trên gương mặt điển trai kia, trong lòng không ngừng tự hỏi: từ bao giờ mà anh trai trở nên đáng ghét vậy nhỉ?
______
8 giờ sáng, biệt thự Tạ gia.
Thư Nhiên một tay nhét túi một tay cầm hộp bánh ngọt cô đã mua trên đường tới đây, vừa đi vừa nói chuyện với Tạ Bắc Thần bên cạnh
“Em đã mua đủ 4 cái bánh đó! Có cả vị socola cho anh! Anh nhớ phải ăn đó nha!”
Nam nhân đi bên cạnh, tay cầm dù che cho cả hai, nhưng cánh tay lại cố tình mà nghiêng về một phía khiến vai áo anh bị tuyết làm ướt một mảng.

Anh nghe cô luyên thuyên bên tai, vẻ mặt không bày tỏ thái độ nhưng ánh mắt rõ ràng là nuông chiều cùng dung túng
“Được!”
Hai người vừa đẩy cửa vào, dì giúp việc đã ra đón
“Thiếu gia, tiểu thư, hai người về rồi!”
“Ừm, ba mẹ tôi đâu rồi?” – cô vừa cởi bớt lớp áo lông vũ bên ngoài vừa hỏi
“Ông bà chủ đang tiếp khách bên trong, hai người mau vào đi!”
Thư Nhiên vui vẻ gật đầu cùng anh đi vào trong, nhưng chưa được một phút, tâm trạng hào hứng liền trượt dốc không phanh.

Khách mà dì giúp việc nói không ngờ lại là Du gia.
Mẹ Du nhìn thấy hai người liền niềm nở hơn cả mẹ Tạ.
“Ai da, Tiểu Thần, Tiểu Nhiên, lâu lắm rồi không gặp hai đứa! Mau mau lại đây ngồi nào!”
Hiện tại còn hai chỗ ngồi, một là chiếc ghế đơn, hai là chỗ ngồi trên ghế dài, ở giữa mẹ Du và Du Thừa Hạo.


Nghĩ bằng mũi chân cũng biết Tạ Bắc Thần sẽ chọn ngồi ghế đơn rồi.
Hết cách, cô ngồi xuống chỗ kia rồi đặt hộp bánh trên tay lên bàn.
“A, đây chẳng phải bánh của nhà hàng Nhật Bản ở đầu phố sao?” – mẹ Du chỉ vào hộp bánh – “A Hạo thích ăn bánh ở đó lắm, lần nào đi qua dì cũng mua mấy chiếc!” – bà đánh mắt nhìn cô cùng con trai đang ngồi cạnh nhau, rồi lại quay sang nhìn mẹ Tạ, âm thầm trao đổi ánh mắt – “Không ngờ hai đứa lại hợp nhau thế!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” – mẹ Tạ liền phụ họa
Còn trong lòng cô thì đang không ngừng nói: “Liên quan?”.

Nhưng ngoài mặt cô vẫn nở nụ cười lịch sự với mẹ Du
“Trùng hợp vậy sao? Vậy lần sau cháu liền không mua ở đó nữa!”
Lời vừa ra khỏi miệng, không khí liền sượng trân.

Mẹ Du: “Hả?”
Mẹ Tạ vỗ vỗ mu tay cô rồi cười cười
“Con nói gì vậy Nhiên Nhiên! Bà Du đừng hiểu lầm nha, con bé chỉ đùa xíu thôi mà!”
Nói rồi, hai bà liền cười thật trân với nhau.

Có lẽ lúc mới xuyên vào thế giới này, Tạ Thư Nhiên sẽ mặc kệ những người xung quanh muốn nói gì thì nói, họ vui vẻ và không làm ảnh hưởng đến cô là được, bởi vì mục tiêu khi ấy của cô chỉ là sống sót sau khi quyển truyện này kết thúc mà thôi.

Nhưng mà hiện tại, suy nghĩ ấy dường như đã thay đổi.

Cô quan tâm đến nhiều hơn một thứ, không chỉ tánh mạng mà còn có một người đàn ông.


Có lẽ đối với người ấy, cô chỉ đơn thuần là em gái, nhưng cô biết, cô sớm đã không muốn làm em gái người ấy nữa rồi! Vậy nên, dù anh có quan tâm hay không, cô vẫn không muốn anh hiểu lầm bất cứ thứ gì về cô.
Nghĩ vậy, cô liền cất đi nụ cười chuyên nghiệp của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói
“Con không đùa đâu! Mẹ, dì Du, con biết hai người có ý gì, nhưng mà con thực sự không có gì với Du Thừa Hạo hết! Hơn nữa, con đã có người mình thích rồi!”
Mẹ Tạ nhìn cô
“Con nói thật sao?”
Cô dứt khoát gật đầu.
Mẹ Du thở dài một cái, nhưng xem ra tính tình bà ấy cũng rất sảng khoái
“Tiểu Nhiên đã nói đến vậy thì cũng đành chịu thôi!” – bà nắm lấy tay cô – “Nếu vừa nãy làm con khó chịu thì dì xin lỗi nha! Chỉ là năm xưa dì và mẹ con thân nhau, đã có lần từng ước hẹn sẽ thành thông gia nếu như sinh được con trai và con gái trong cùng một năm! Lúc thấy hai đứa có vẻ thân nhau, dì còn tưởng ước mơ sắp thành sự thật, nên mới hấp tấp như vậy!”
Mẹ Tạ cũng sụt sùi
“Đúng vậy, đáng tiếc thật!”
Cha Tạ ngồi bên vỗ vai vợ
“Thôi nào bà xã! Chuyện con trẻ thì mặc chúng nó, thế hệ già như chúng ta đừng nên xen vào!”
Sau đó, không khí giữa 4 người bạn già lại vui vẻ như cũ, chỉ còn ba người trẻ tuổi, mỗi người đều có tâm tư riêng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.