Em Không Thích Làm Em Gái Anh!

Chương 7: 7: Đồ Tốt Cùng Sài!




Cuối cùng Tạ Bắc Thần cũng phải tạm dừng công việc mà ăn cơm cùng Thư Nhiên, nếu không anh nghĩ rằng cô nhóc này sẽ lẽo đẽo theo anh cả buổi chiều mất! Nhưng một điều lạ là anh không hề thấy khó chịu trước hành động làm càn của cô, ngược lại, vẻ mặt ấy có chút...!đáng yêu! Có lẽ là do cô là em gái anh?
Tạ Thư Nhiên nhìn người đàn ông cao to đẹp trai kia đang ăn uống hết sức từ tốn và thanh lịch, trong lòng có chút cảm thán.

Đúng là người thừa kế Tạ gia, từng cử chỉ điệu bộ nhỏ nhất cũng hoàn hảo tới như vậy! Còn cô thì đã ăn uống ở nhà rồi tới đây ăn thêm nên bụng no no rồi, mà căng da bụng thì trùng da mắt.

Cô đoán anh còn ăn một lát nữa đó, thôi thì cô làm một giấc trước vậy!
Cho tới khi Tạ Bắc Thần ăn xong thì cô đã ngủ thiếp đi rồi.

Anh xếp gọn hộp cơm lại trước rồi cởi áo vest ngoài đắp lên cho cô, sau đó trở lại với bàn làm việc nhàm chán.
.
.
Ánh tà dương đã buông xuống nhưng bóng lưng cao lớn của nam nhân vẫn thẳng tắp trước đống văn kiện.

Tạ Bắc Thần luôn là vậy, làm việc đến quên thời gian, tăng ca là chuyện cơm bữa.

Nhưng hôm nay, văn phòng này còn có thêm một người nữa, cô em gái nhỏ của anh còn đang say giấc trên sô pha, mà ngoài trời sắp tối rồi, chắc là anh vẫn nên đưa người về trước ha?
Anh nhấn phím gọi cho thư ký Hà
“Chuẩn bị xe về biệt thự.”

“Không tăng ca hả sếp?”
“Muốn tăng ca sao?”
“Không, không, tôi lo cho sức khỏe sếp lắm!” – vừa nói vừa lau nước mắt hạnh phúc.
Tạ Bắc Thần bước đến sô pha rồi nhẹ nhàng gõ mặt bàn, giọng nói trầm trầm
“Tạ Thư Nhiên, mau dậy đi!”
Cô lờ mờ mở mắt ra thì thấy gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của anh ở cự li gần, lồng ngực không khỏi đập nhanh một chút.

Ôi má ơi, vừa dậy liền bị sắc dụ đến ngáo rồi! Cô kéo chiếc áo trên người xuống, ngại ngùng đưa lại cho anh
“Không ngờ lại ngủ quên mất… ha ha… Cảm ơn áo của anh nha!”
Anh nhận lấy áo
“Đi thôi, đưa em về nhà.”
Thư ký Hà đã đợi sẵn trong xe, vừa thấy sếp cùng tiểu thư cùng nhau xuống lầu, cậu ta liền há hốc mồm.

Chắc không phải vì em gái nên tổng tài mới về sớm đó chứ? Cậu nhớ là cả buổi chiều nay cô vẫn luôn nằm ngủ trong phòng sếp, có vẻ quan hệ anh em của họ tốt hơn cậu tưởng nhiều!
_______
Vừa mới sáng ra, Thư Nhiên đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Cô bực bội vò đầu rồi chưa kịp nhìn tên người gọi là ai đã nghe máy
“Alo, ai vậy? Có biết mới sáng sớm gọi là thất đức lắm không hả?”
Bên kia yên lặng một lát, cô kìm nén lửa giận rồi nói
“Má! Không nói gì là bà đây tắt đó nha!”
“Khoan đã, là tôi…”
Cô ngơ luôn, núi lửa vừa dìm xuống lại đột ngột phun trào
“Tôi? Tôi là ai? Gọi đến mà xưng hô thế à?”
“Du Thừa Hạo.

Cậu không lưu tên tôi trong danh bạ hả?”
Thư Nhiên hoảng hốt, giờ mới để ý đến màn hình điện thoại.

Hai chữ “Trúc Mã” to đùng khiến cô ngại ngùng
“À, là cậu hả? Xin lỗi nha, tôi vừa dậy nên có hơi bực xíu! Mà cậu gọi có chuyện gì không vậy?”
Nói chuyện với nam chính là phải dịu dàng, nhỏ nhẹ nha, nếu không sau này hắn ghi thù thì chết cô mất.

“Tôi đang ở quán bar Dạ Sắc, cậu muốn tới không?”
‘Muốn tới không’ là có ý gì? Là muốn hỏi ý kiến của cô hả? Nhưng sao điệu bộ này thấy bắt buộc quá vậy? Mà cũng đúng, nguyên chủ trước kia có vẻ ‘dính’ hắn lắm mà! Thôi thì thuận theo tự nhiên đi, đoạn trước nguyên tác cô cũng chẳng biết gì mà.
.
.
Quán bar Dạ Sắc là một trong những địa điểm tụ tập vui chơi hàng đầu ở thành phố B.

Bên trong tụ tập đủ các hạng người trong xã hội, không gian có chút hỗn loạn.
Tạ Thư Nhiên nhíu mày nhìn khung cảnh trước mặt, cô không muốn vào lắm, tiếng nhạc ồn ã gần như muốn nuốt trọn đôi tai cô.

Lúc này, điện thoại lần nữa đổ chuông
“Cậu tới chưa?” – Du Thừa Hạo hỏi
“Ừm, cậu đang ở đâu?”
“Phòng bao 103.”
“Được.”
Trên tầng 2 là các phòng riêng lẻ dành cho kẻ có tiền bao, bên trong muốn làm gì thì làm, chỉ cần có đủ tiền là sẽ không dính tới pháp luật.
Tạ Thư Nhiên bước tới phòng 103, vừa mở cửa vào đã thấy mấy ‘người bạn thân’ trên facebook của nguyên chủ đang tụ tập ở đây.

Du Thừa Hạo ngồi một bên uống rượu với đám bạn.

Vừa thấy cô vào, họ liền cười khà khà
“Hạo ca không nói dối ha! Đúng là gọi tới liền tới mà!”
Họ không nói thẳng nhưng cô biết người được đề cập tới chính là mình.


Nhưng chính cô cũng chưa hoàn toàn hiểu những người ở đây là có ý gì, dù sao thì cô cũng không có kí ức của nguyên chủ nên đành chịu thôi.
Cô kéo nụ cười công nghiệp lên như hàng ngày, diễn viên mà, cười đẹp chính là tiền đó.
“Mọi người đều ở đây hết à?”
Một cô bạn có mái tóc vàng nói
“Cậu còn tưởng Hạo ca mời riêng cậu chứ gì?”
Cô cười.
“Càng đông càng vui.”
Tiếp đến, trong lúc các bạn thay nhau hát hò thì bên này cô bị mấy cô bạn mời rượu.

Ban đầu cô còn khách khí uống vài ngụm, cho tới khi họ tưởng cô say rồi liền lôi điện thoại ra nói
“Nhiên Nhiên à, cậu xem cái váy này đẹp biết bao, cậu mà mặc lên thì chắc chắn Hạo ca rất thích!”
“Còn cả đôi giày giới hạn của Channel nữa nè, màu đỏ hợp mệnh cậu lắm đó!”
Thư Nhiên nghe chưa hiểu lắm, nhàn nhạt đáp
“Nhưng mình không cần mấy thứ đó…”
Cô gái tóc vàng nghe vậy liền quay lại nhìn cô
“Thôi nào Nhiên Nhiên, chẳng phải chúng ta đã hứa với nhau rồi sao? Đồ tốt cùng sài!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.