Tim cô đập mạnh,rất mạnh,cô nhìn những người trước mắt mình,họ có những đường nét giống cô,nở nụ cười ấm áp nhìn cô
Ha,rốt cuộc cô cũng tìm được gia đình mình,rất ấm áp nhưng cũng đầy đau thương
Từ lúc cô bước vào gíơi hắc đạo,tay cô đã nhuốm biết bao nhiêu máu người,những tiếng khóc oán than,những tiếng cầu xin tha mạng.Những kẻ thù vẫn còn quanh quẩn đâu đây,sẽ có một ngày bọn họ tới giết cô,lúc trước cô chỉ là kẻ cô độc,chết cũng không sao nhưng gìơ lại có một gia đình,cô sợ sợ sẽ luyên lụy họ,làm họ bị tổn thương gặp nguy hiểm
-em ngồi đi-Vũ Tuấn lên tiếng,đây là người anh hai của cô,người anh lần đầu gặp mặt
-mọi người múôn nói chuyện gì?
-ta nghĩ con cũng đã biết đáp án,cần gì phải tự dối mình-lần này là người đàn ông ngồi trên xe lăn,người ba của cô,nụ cười ấy ấm áp biết bao
-biết?,xin lỗi tôi không hiểu ông nói gì
Cô thà độc lai độc vãng,từ bỏ hạnh phúc này còn hơn đem đến cho họ sự nguy hiểm,
-con tên Vũ Tuyết,là con gái của ba,con gái của Vũ Triết này
-hô,xin lỗi,chắc ông nhận nhầm người rồi-cô cụp mắt nói,cô sợ,sợ mình yếu đuối để rồi nhận lại người thân
-Tuyết nhi,con không muốn nhận lại ba mẹ sao- Nhan Liễu,chính là mẹ cô,cặp mắt rưng rưng nhìn cô