Trong màn đêm tĩnh lặng, Hoàng Tuấn Huy và Vũ Ngọc Quỳnh đều chìm vào giấc ngủ. Hàng mi cong của Vũ Ngọc Quỳnh khẽ rung động. Khuôn mặt cô thư giãn nhưng đôi lúc lại thoáng hiện những biểu cảm nhíu mày nhẹ. Hình như cô thấy điều gì đó.
Trong giấc mơ, cô thấy mình đang bước đi trên một cánh đồng hoa bạt ngàn, cô giơ tay ra chạm vào những cánh hoa mềm mại, cảm nhận sự mịn màng và mát lạnh của chúng. Gió nhẹ nhàng lướt qua, thổi tung mái tóc cô, khiến cô cảm thấy như mình đang bay lượn giữa bầu trời xanh. Bỗng nhiên, cảnh vật thay đổi, cánh đồng hoa dần dần biến mất thay vào đó là một căn phòng với bốn bức tường trắng xóa. Vũ Ngọc Quỳnh nhìn theo sự chuyển động của cảnh vật, bất ngờ một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô, một giọng nói cứ ngỡ sẽ không thể nghe lại thêm lần nào nữa.
“Ngọc Quỳnh, lâu rồi chúng ta mới gặp lại”
Vũ Ngọc Quỳnh xoay người lại, là cô gái đó, đang đứng đối diện cô. Cô hoang mang hỏi:
“Cô là ai? Tôi quen cô sao?”
“Cô là tôi, tôi là cô, chúng ta là một”
Ngàn vạn dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Vũ Ngọc Quỳnh. Là một, là một sao? Cô có lẽ đoán ra được phần nào, mơ hồ hỏi.
“Cô chính là Vũ Ngọc Quỳnh sao?”
“Đúng vậy, là tôi”
“Tôi xin lỗi đã sử dụng thân thể và tên của cô…nhưng sao cô lại ở đây? Trong giấc mơ của tôi”
“Tôi luôn ở cạnh cô, tôi không có đi đâu cả, nếu không có sự xuất hiện của cô thì kết cục của tôi cũng là chết, tôi nên cảm ơn cô mới phải”
“Ý cô là sao? Tôi không hiểu lắm”
“Sau khi xuất viện thì không lâu sau đó thì tôi bị trầm cảm, cô biết lý do rồi, tôi nghĩ không thông nên tôi đã uống thuốc tự tử”
“…” cô im lặng, đúng là theo như cốt truyện sẽ diễn biến như thế nhưng bản thân cô lại không thể chấp nhận kết cục này.
“Cho nên sự xuất hiện của cô ở đây tôi không hề trách cô, tôi cứ tưởng cô sẽ cứ để diễn biến tiếp như vậy, nhưng tôi đã lầm, cô đã thay đổi nó, còn khiến cho Tuấn Huy yêu cô nữa, có phải tôi lúc đó rất nhu nhược không? Yêu mà không nói ra, yêu mà không thể hiện ra cho anh ấy biết để rồi tôi đã để mất anh ấy, tôi ngốc lắm đúng không?” cô ấy nói nghẹn ngào, cô không nỡ mà an ủi.
“Đừng nói mình như thế, cô cũng chỉ là không biết cách thể hiện ra như nào thôi mà, bây giờ mọi chuyện đã khác rồi, nhưng tôi thắc mắc một chuyện, cô ở đây là…linh hồn sao?”
“Là một người báo mộng, à đúng rồi, tôi muốn nói với cô, thế giới kia của cô có thể quay về đấy, nhưng nếu cô ở đây lâu quá thì cô ở thế giới kia cũng sẽ chết”
“Tôi trước đó không phải đã chết rồi sao? Sao lại có thể quay về được?”
“Không, cô chưa chết, cô vẫn còn sống, hiện giờ cô đang hôn mê, gia đình cô rất mong cô sớm tỉnh lại, những đợt trước tôi muốn báo cho cô biết nhưng tôi không biết vì lý do gì mà tôi không thể tiếp xúc được với cô, bây giờ dường như tôi đã hiểu ra, nếu chúng ta tiếp xúc quá nhiều lần, chúng ta sẽ dần biến mất, cả hai thế giới sẽ không còn sự hiện diện của chúng ta nữa”
“Sao lại có thể như thế? Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Cách duy nhất chính là cô mau chóng thay đổi diễn biến ngay sau đó, kết cục ổn nhất có thể, cô chỉ còn thời gian là hai tháng thôi, nếu sau hai tháng cô không thể thay đổi được nó thì chúng ta sẽ biến mất, không còn một ai biết đến sự hiện diện của chúng ta nữa”
“Nếu tôi làm được, vậy thì chúng ta sẽ về thế giới của chính mình đúng không?” điều cô không muốn xảy ra nhưng nó đã thật sự xảy ra rồi.
“Đúng vậy, vì kết cục đã thay đổi”
“Về sau tôi có thể gặp cô nữa không? Hay đây là lần duy nhất?”
“Khi cần thiết tôi sẽ báo mộng cho cô như bây giờ, còn không thì đến hai tháng sau chúng ta sẽ gặp lại”
“Nếu tôi không làm được thì sao?” cô lo sợ khả năng của cô sẽ không thể làm được như thế.
“Tôi tin cô sẽ làm được, Trần Ngọc Quỳnh, số mệnh của chúng ta không may bị ông trời sắp đặt dính chặt vào nhau, nhưng chỉ có một người có thể thay đổi được chúng, chỉ duy nhất một người có thể làm được, đó chính là cô”
Cô khóc rồi, đã lâu lắm rồi cô mới được nghe lại cái tên Trần Ngọc Quỳnh, nước mắt cô rơi, cô phải làm gì để cho cả hai đều không bị tổn thương, đó mới chính là kết cục tốt nhất. Đúng như câu nói đó, tôi là cô, cô là tôi, chúng ta là một.
“Tôi không thể ở lại đây lâu được, cô đừng lo, tôi vẫn ở bên cạnh cô”
Nói rồi Vũ Ngọc Quỳnh buông cô ra, từ từ biến mất giữa những bức tường trắng. Cô hoảng hốt gọi lớn.
“Tôi còn chuyện muốn hỏi, cô khoan đi đã”
Hoàng Tuấn Huy giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy Vũ Ngọc Quỳnh đang khóc và nói điều gì đó, cô đang gặp ác mộng sao? Anh ôm lấy cơ thể run rẩy của cô, nhẹ nhàng trấn an.
“Không sao, không sao rồi, có anh ở đây, em đừng sợ, ngoan nào”
Nghe được một giọng nói và mùi hương tuyết tùng quen thuộc, Vũ Ngọc Quỳnh dần lấy lại bình tĩnh nhưng miệng thì vẫn lẩm bẩm.
“Tôi nhất định sẽ làm được….nhất định”
- ----
Dạo gần đây mình sắp thi cuối kỳ cho nên là không ra chương mới thường xuyên được, sau khi thi xong mình sẽ ra lại bình thường.
Lịch ra chương mới vào thứ 3, 5, 7 và chủ nhật, sẽ bắt đầu từ tuần sau nha.