Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 20



Ra tới hồ bơi, tôi đỡ Văn Thông ngồi xuống cạnh hồ, đẩy xe lăn của anh tới đây, giúp anh nhấn brake của xe lăn, nhìn Văn Thông chuyển xe lăn ra phía sau anh, rồi nhìn hai chân bại liệt của mình, tay phải vịn xe lăn, tay trái chống đất, hai tay đồng thời dùng sức chống mình lên ngồi vào xe lăn, nhưng không biết vì sao, hình như anh không dùng được sức ngồi vào xe lăn, cho nên động tác bị dừng lại nửa chừng, tôi đang lau tóc, ngẩng đầu thì nhìn thấy động tác nguy hiểm của anh, lập tức chạy nhanh tới đỡ anh, thật đáng sợ, chỉ thiếu chút nữa, nếu để anh ngã xuống, nhất định sẽ khiến tôi đau lòng chết mất thôi.

"Tại sao không gọi em tới giúp?"

"Anh không nghĩ tới mình không dùng sức được."

Tôi chợt phát hiện dưới nách bên phải của anh có một chỗ máu ứ đọng, nhìn màu tím đậm trên người anh rất đáng sợ. Giọng nói của tôi run run la to: "Cái này là sao?"

Văn Thông ngồi trên xe lăn, còn chưa kịp đặt chân lên bàn đạp liền bị tiếng kêu của tôi dọa cho hết hồn, lập tức đưa tay ôm tôi vào trong ngực, nói: "Không có chuyện gì, đã mấy ngày rồi, anh chỉ không cẩn thận mà thôi."

"Anh làm sao có thể gây ra vết thương đó chứ." Vừa nói xong, tôi chợt phát hiện tay vịn của bể bơi làm bằng kim loại, tôi giật mình hiểu ra vết thương đó làm sao mà có. “Tại sao anh lại làm vậy, dạy em bơi quan trọng lắm sao? Đều là lỗi của em, vì em mà anh bị thương nặng như thế, đều do em." Tôi ôm anh, vùi đầu ở trong ngực anh lớn tiếng khóc thút thít.

"Bảo bối, đừng khóc, ngẩng đầu lên, anh không nhìn thấy mặt của em." Giọng nói của Văn Thông có chút nôn nóng."Mau đứng lên, em dùng sức níu anh như vậy làm cho anh sắp ngã xuống rồi."

Sau khi Văn Thông nói xong thì ngay lập tức có hiệu quả, tôi lập tức buông tay ra, ngẩng đầu lên nhìn anh. Hai chân của anh vẫn còn ở trên đất, lúc tôi ra sức ôm anh, nhất định là xe lăn di chuyển khiến hai chân của anh không có lực chống đỡ nên trượt về phía trước, làm cho hai chân cong xuống, lệch ra rồi ngã xuống đất, một tay của Văn Thông nắm chặt sườn xe lăn bằng kim loại để giữ vững thăng bằng, xe lăn này của anh không có tay vịn. Trong nháy mắt tôi buông anh ra, anh vội vàng dùng hai tay chống lên xe lăn, chống mình lên, ngồi xong, đặt hai chân vào bàn đạp, cài dây băng lại để cố định chính mình, bởi vì trên người có nước sợ ngồi không vững. Làm xong những việc này, anh lại đưa tay kéo tôi ngồi trên đùi của anh, tôi thật không dám ngồi trên đùi anh, xoay xoay người, liền nghe anh nghiêm túc nói: "Ngồi vững, đừng động."

Nghe được mệnh lệnh của anh, dường như tôi là binh lính nhìn thấy quan lớn, ngoan ngoãn dựa vào vai anh, không nhúc nhích, anh liền đẩy xe lăn mang tôi ra khỏi hồ bơi trở lại phòng của anh.

Tới phòng, anh dừng xe lăn lại, tôi lập tức đứng lên, anh lại đi vào phòng để quần áo cầm quần áo của tôi đưa cho tôi rồi nói: "Đi tắm nhanh đi, đừng để bị cảm lạnh, thời tiết bây giờ còn chưa có ấm lên."

Tôi giống như người máy ôm quần áo đi về phía toilet ở bên ngoài.

"Đừng ra ngoài, tắm ở chỗ anh đi."

"Còn anh thì sao?" Tôi cẩn thận hỏi.

"Trước tiên anh mặc quần áo vào, em tắm nhanh lên một chút không được sao?" Văn Thông đẩy tôi vào toilet.

Đứng tắm dưới vòi hoa sen, mặc cho nước bắn tung tóe trên mặt tôi, tôi nhớ lại quá trình Văn Thông dạy tôi bơi mấy ngày nay, hai chân của anh không thể cử động, một tay lại muốn đỡ tôi, sức nặng cả người anh lại thêm sức nặng của tôi đều phải dựa vào tay phải của anh tới chống đỡ. Vết thương của anh nhất định là có vào ngày đầu tiên, nếu không mỗi lần tôi ra khỏi hồ bơi, anh sẽ nói tôi đi tắm, nói mình còn phải dạo chơi một vòng, chờ lúc tôi đi ra, anh cũng đã mặc quần áo tử tế không để cho tôi thấy được vết thương của anh.

Đang đau lòng nhưng tôi lại cảm thấy mình thật may mắn, có thể gặp được một người đàn ông giống như Văn Thông trong biển người mênh mông là tôi có phúc cỡ nào. Nước chảy dài trên mặt còn kèm theo cả nước mắt của tôi, nước mắt này là nước mắt của hạnh phúc, nhưng cũng là nước mắt đau lòng vì Văn Thông.

Từ phòng tắm đi ra không nhìn thấy Văn Thông đâu, tôi lập tức đi ra bên ngoài, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Văn Thông đang đẩy xe lăn, trên đùi để một cái khay, bên trên là sữa tươi và sandwich.

"Bảo bối, ăn một chút gì đi, bơi xong sẽ đói đó."

"Còn anh thì sao?"

"Anh ăn rồi, nếm thử sandwich anh làm đi."

Tôi tràn đầy cảm động nhận lấy khay, nói với anh: "Anh cũng đi tắm nhanh đi." Con người của tôi thật sự không có cách nào nói ra lời nói quan tâm người khác.

"Được, tranh thủ lúc còn nóng ăn đi."

Văn thông cầm quần áo tắm rửa lên liền đẩy xe lăn vào toilet.

Tựa vào giường, tôi tràn đầy hạnh phúc ăn sandwich tình yêu, ngọt đến tận sâu vào trong tim, lẳng lặng chờ Văn Thông ra.

Cuối cùng anh cũng đi ra, mặc quần ngủ, phía trên không mặc áo mà choàng một cái khăn tắm lớn, đẩy xe lăn từ từ đi về phía tôi.

"Lên giường nghỉ ngơi một lát đi." Tôi nhẹ giọng nói.

"Ừ."

Trong căn phòng yên tĩnh, lời nói đơn giản của chúng tôi vang vọng lại.

Văn Thông đến bên kia giường, điều chỉnh vị trí của xe lăn, chuyển mình qua giường, không có tiếng động chuyển hai chân lên trên giường. Tôi đứng dậy ôm Văn Thông từ phía sau, ngửi mùi thơm dịu của xà phòng nhàn nhạt trên người anh. Dán mặt mình vào lưng anh để cảm nhận được từng tiếng hít thở của anh.

"Bảo bối, để anh dựa vào đầu giường đã, anh ngồi như vậy không vững."

Tôi buông tay ra, giúp anh đặt cái gối ở đầu giường, đỡ anh ngồi xuống. Nhìn chỗ màu tím đậm ở dưới nách phải của anh mà trong lòng đầy đau xót.

Tay tôi chạm vào chỗ đó, chỉ sợ đụng anh đau.

"Đừng lo lắng, mấy ngày nữa là sẽ tốt thôi." Văn Thông nhẹ giọng nói.

Tôi im lặng nhìn hắn, nhìn thấy sâu trong ánh mắt của anh chất chứa dịu dàng, khiến tôi say mê, khiến tôi chìm đắm.

Quỳ trước mặt anh, tôi hôn Văn Thông cuồng nhiệt, anh đáp lại tôi, chợt Văn Thông dừng lại nói: "Bảo bối, anh có thể. . ."

"Ừ. Ngay bây giờ." Tôi nhẹ giọng nói. Thẹn thùng ngồi đối diện với anh, Văn Thông nhẹ nhàng cởi nút áo của tôi, sau đó tôi cởi quần ngủ giúp anh, liền nằm xuống.

"Bảo bối, em phải giúp anh một chút." Giọng nói nhờ giúp đỡ của Văn Thông.

Tôi có chút khó hiểu nhìn anh, anh cố sức quỳ ở đó, hai tay chống đỡ hai bên của tôi, nhưng hai chân lại ở một bên thân thể tôi. Tôi lấy tay đặt đùi phải của anh vào bên trái của tôi.

Chúng tôi ôm nhau hôn nồng nhiệt, sau đó là một cơn đau truyền khắp cả người tôi.

. . . . . .

"Bảo bối, gả cho anh đi."

"Ừ." Tôi ở trong ngực anh nhẹ nhàng gật đầu.

Văn thông lại bắt đầu nhiệt tình hôn tôi, tình cảm của anh bắn ra mãnh liệt, thiêu đốt tôi.

"Bảo bối, anh thật hạnh phúc, không nghĩ tới sau khi anh bị thương, có thể để anh gặp được em. Em tốt đẹp như vậy."

"Em cũng vậy, rất hạnh phúc."

"Em biết không? Trước đây khi chưa gặp em, anh vẫn tin chắc mình độc thân cả đời."

Sững sờ nhìn anh, hiểu được lời của anh, chợt tôi cười nói: "Vậy thật lãng phí khuôn mặt đẹp trai của anh."

"Lại bắt đầu không đứng đắn, khỉ con."

"Tất nhiên, tinh tinh nhất định phải chờ gặp khỉ con."

"Ừ, nhất định là vậy."

Tôi hạnh phúc mỉm cười với người tôi yêu sâu đậm, hiện tại nếu như anh hỏi tôi có phải có thể xác định tình cảm của mình không? Tôi nhất định sẽ không chút do dự nói cho anh biết: "Tôi yêu Lương Văn Thông, yêu từ trong đáy lòng."

"Bảo bối, mặc quần áo nhanh lên, anh muốn cùng em về nhà nói với chú dì, muốn giành được sự đồng ý của bọn họ."

"Vội vàng như vậy sao."

"Đúng, một phút anh cũng không chờ được, nhanh lên một chút, bảo bối." Văn Thông đẩy tôi ra, liền bắt đầu vội vàng mặc quần áo.

"Bảo bối, giúp anh cầm cái giá đỡ lại đây."

"Dạ, tuân lệnh."

Vui vẻ cầm cái giá đeo vào giúp anh, bây giờ Văn Thông đã có thói quen tôi giúp anh làm mọi chuyện, anh ngồi trên giường lấy tay chống đỡ. Mỉm cười nhìn tôi.

"Được rồi, sao, chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó rồi."

Chúng tôi nắm tay đi vào nhà. Hôm nay Văn Thông có vẻ hơi thận trọng.

"Anh căng thẳng sao?" Tôi nghịch ngợm nói.

"Không được nói vậy, anh phải giữ gìn hình tượng vinh quang của chồng.”

"Em còn chưa phải là bà xã của anh đấy."

"Không cho phép nuốt lời, em vừa đồng ý với anh đó." Văn Thông ôm chặt tôi.

"Em biết rồi, sao hôm nay anh lại dài dòng như vậy chứ."

"Hưng phấn hơi quá."

"Hai người các con đứng ở cửa nói chuyện gì mà vui vẻ thế?" Giọng nói vui vẻ của ba tôi truyền tới.

Văn Thông nhanh chóng đi tới, chào hỏi với ba.

"Chú, dì đâu?"

"Bà ấy ở trên lầu, có chuyện gì sao?"

"Cháu có chuyện muốn nói với chú dì." Văn Thông thậm chí có chút xấu hổ.

"Hả? Bảo bối, vậy con đi gọi mẹ con xuống."

"Không cần gọi, tôi tới rồi." Mẹ cười đi xuống cầu thang."Ở trên lầu đã nghe được giọng nói lớn tiếng của cháu rồi."

"Tới đây, bà xã, Văn Thông có chuyện nói với chúng ta."

Bốn người chúng tôi ngồi trong phòng khách. Văn Thông đỏ mặt, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc nói: "Chú, dì, cháu yêu Văn Ý, thật lòng muốn cô ấy làm vợ của cháu, hy vọng chú dì đồng ý."

Sau một hồi yên lặng, chợt nghe được tiếng cười vui vẻ của ba.

"Văn Thông, cuối cùng chú cũng đợi được những lời này của cháu, chú và dì vẫn đối đãi cháu như con rể nhà chúng ta."

"Nói như vậy, chú dì đồng ý rồi hả?" Dường như Văn Thông còn muốn xác định lại.

"Đúng, Văn Thông, cháu yên tâm đi. Chúng ta đều đồng ý." Mẹ cười nói.

"Thật cám ơn chú dì." Văn Thông hưng phấn nói.

"Sao ba mẹ không hỏi ý nghĩ của con chứ?" Tôi bĩu môi nhìn ba mẹ.

"Bảo bối, nếu ba mẹ không đồng ý, con sẽ phản ứng như thế nào đây?" Ba nháy mắt mấy cái với tôi.

Đến lượt tôi không có lời có thể nói. Miệng tôi mở rộng, vẫn duy trì tư thế ngồi yên trên ghế.

"Con gái bảo bối, ba vẫn còn muốn hỏi con một chút, bây giờ con đã xác định rõ tình cảm của mình rồi sao?" Ba nghiêm túc hỏi.

"Dạ, bây giờ con khẳng định con yêu Văn Thông." Tôi liếc mắt đưa tình nhìn Văn Thông.

"Vậy thì tốt. Các con yêu nhau đi, cả hai đề là người trẻ tuổi." Ánh mắt cổ vũ của ba nhìn hai người chúng tôi.

Tình yêu của Văn Thông và tôi cứ như vậy mà nở hoa.

Những ngày kế tiếp, tôi vẫn giống như trước cùng anh đi làm, lúc đầu tôi còn muốn giữ bí mật chuyện chúng tôi đính hôn. Nhưng Lương Văn Thông thì ngược lại, gặp ai cũng nhanh chóng nói cho người ta biết tôi là vị hôn thê của anh, có ngày tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, buổi trưa lúc đang nghỉ ngơi, đi vào phòng làm việc của anh, ngồi đối diện với anh nói: "Tổng giám đốc Lương, em nói này, anh có thể khiêm tốn một chút không? Có thể đừng tuyên truyền khắp nơi nói em là vị hôn thê của anh chứ?"

"Vậy thì không được, bây giờ anh muốn người trên toàn thế giới đều biết em là vợ của Lương Văn Thông anh." Văn Thông hưng phấn nói.

"Sao bây giờ em có cảm giác anh còn nhỏ hơn em."

"Bảo bối, em phải hiểu anh, em khiến tình cảm vắng lặng bấy lâu nay của anh bộc phát, bây giờ anh thật sự không khống chế được tình cảm của mình."

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của anh, trong lòng tôi tự nhiên cũng như được rót đầy nước ngọt, giống như đắm chìm trong đại dương hạnh phúc.

Còn có một việc, kể từ sau khi học bơi xong thì chuyện tôi thích làm nhất chính là sau khi tan việc về nhà, thì sẽ nhảy vào bể bơi bơi mấy vòng, nếu lúc tình trạng thân thể của Văn Thông thật tốt, tôi còn muốn năn nỉ anh bơi với tôi, có lúc tôi còn không biết tự lượng sức mình yêu cầu so tài với anh, nhưng kết quả của mỗi lần đều là tôi thua thảm hại.

Từ lúc cùng anh yêu nhau, anh lại biến người dốt vận động như tôi thành người năng nổ vận động, anh thật sự rất lợi hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.