Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 31



Chúng tôi vui vẻ trò chuyện với nhau, khi các món ăn được dọn lên, chúng tôi cũng cầm đũa lên, tôi cảm thấy rất vui vẻ, nhà chúng tôi lại thêm một người thuận tay trái nữa rồi. Là Tiểu Lâm, có thể nói là chị dâu tương lai của tôi.

"Ha ha, sau này ở nhà em, Văn Thông và Tiểu Lâm có thể ngồi một hàng rồi, không đụng nhau, hơn nữa còn cân bằng hai bên luôn."

Mọi người nghe tôi nói..., nhìn nhau một lúc rồi đều cười, bữa ăn của chúng tôi hôm nay tràn ngập tiếng cười.

Sau khi ăn cơm xong, Văn Thông và anh trai tôi đi phía trước, tôi và Tiểu Lâm đi phía sau, nhìn hai chàng trai rất đẹp trai phía trước, chúng tôi đồng thời nở nụ cười, chứng minh rằng chúng tôi đều đã tìm kiếm được nửa kia khiến mình rất hài lòng.

Tiểu Lâm và tôi vừa đi vừa tán dóc với nhau, khi biết ngày mai chị ấy sẽ cùng với các nhân viên công ty của anh trai đi Trường Thành, tôi thật sự rất hâm mộ, đây chính là lần đầu tiên tôi tới Bắc Kinh, Trường Thành là nơi tôi chỉ có thể nhìn thấy qua mấy bức ảnh thôi, nên tôi rất muốn đi cùng bọn họ, đúng lúc này chúng tôi đã đến đại sảnh của khách sạn.

Anh trai tôi và Văn Thông đã đứng ở phía trước chờ chúng tôi, tôi bước nhanh đến chỗ họ, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh trai vang lên, anh ấy nói: "Sáng sớm ngày mai tám giờ tập hợp trước công ty, chúng ta sẽ xuất phát đến Trường Thành. Nói với mọi người không được tới trễ."

"Ngày mai hai người đi Trường Thành sao?" Văn Thông hỏi.

"Đúng vậy, khoảng thời gian trước chúng tôi phải gấp rút làm một công trình, rất bận rộn, tất cả mọi người đều không được nghỉ ngơi, bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành rồi, vì muốn cho mọi người thư giãn một chút, chúng tôi quyết định đến Trường Thành chơi xuân một chuyến."

Văn Thông chuyển sang hỏi thăm tôi: "Bảo bối, em có muốn đi cùng không?"

"Em đi chơi, còn anh thì sao?"

"Anh có thể cùng đi với em, nhưng anh không leo lên đó, ở dưới dạ dạo một chút, chờ em, thật lòng thì anh cũng rất muốn đi. Tham quan địa danh ở đây một chút."

"Anh có thể đi được không?"

"Dĩ nhiên là được rồi." Văn Thông khẳng định.

"Vậy hai người đi cùng công ty anh đi, Tiểu Lâm cũng có đi nữa đó." Anh trai tôi vui vẻ nói.

"Đương nhiên rồi, em thật sự rất muốn tham quan ở đó."

"Vậy thì quyết định vậy đi, bọn anh tám giờ ngày mai sẽ đứng trước khách sạn chờ hai, bây giờ hai người về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Sau khi chào tạm biệt anh trai tôi xong, thì tôi vui vẻ kéo tay Văn Thông trở về, vui vẻ kể cho anh nghe những chuyện mà khi nãy tôi và Tiểu Lâm đã nói với nhau, Văn Thông không nói gì, lặng lẽ nghe, nhưng tôi lại có cảm giác sao hôm nay anh lại hiền thế nhỉ, không giống thường ngày chút nào.

"Văn Thông, nãy giờ anh có nghe em nói gì không?"

"Dĩ nhiên, sao em lại nói như thế."

"Hình như em có cảm giác tối nay anh có chuyện gì không yên lòng phãi không?"

"Anh có sao? Anh chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện thôi." Văn Thông nhỏ giọng nói.

"A, có phải anh mệt rồi không?" Tôi vẫn cảm thấy hôm nay anh khác mọi ngày.

"Không sao đâu, em đừng lo lắng, anh thật sự không có chuyện gì mà." Văn Thông mỉm cười nói.

"Vậy thì tốt."

Hôm nay chúng tôi lên giường nghỉ ngơi rất sớm, tôi nằm trong ngực anh, chân gác lên người anh, đung đưa trái phải, nghĩ tới việc ngày mai có thể cùng Văn Thông ra ngoài chơi, tôi thấy hưng phấn vô cùng, nghĩ tới nghĩ lui khóe miệng tôi lại cong lên.

Văn Thông nhẹ nhàng kéo cánh tay bị tôi đè lên, thuận thế làm khuôn mặt tôi nhìn anh, anh nhìn tôi thật lâu, khi ánh mát thâm tình của anh nhìn tôi, tôi thấy được trong ánh mắt của anh có cái gì đó mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ, chân mày của anh hơi nhíu lại, nếu không cẩn thận nhìn, sẽ không phát hiện ra được.

Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt vuốt chân mày anh, anh có chuyện gì lo lắng sao? Hay là anh lo lắng chuyện ngày mai sẽ đi Trường Thành?

"Văn Thông, anh làm sao vậy? Sao lại nhíu mày?"

Tôi dùng đôi mắt to của mình nhìn thẳng vào mắt anh, trong lòng rất muốn biết đáp án.

"Bảo bối, anh thật sự không có chuyện gì cả, nhíu mày chỉ là vô ý thức thôi..., chỉ là thói quen."

"Không đúng, trước đây em đâu thấy anh có thói quen này, nhất là trước mặt em, anh chưa bao giờ như vậy cả, có phải anh thấy ngày mai đi Trường Thành có gì bất tiện không, nếu như vậy chúng ta có thể không đi, thật đó, em không sao đâu, anh không cần phải ngại em."

"Bảo bối, đừng đoán mò nữa, ngày mai anh không có gì bất tiện đâu, anh cũng rất muốn đi, kể từ khi ở chung một chỗ với bảo bối, chúng ta vẫn chưa đi đâu chơi cả, anh mừng còn không kịp đấy. Anh nhíu mày bởi vì anh đang tự kiềm chế mình đấy, chờ em đánh răng rửa mặt xong, anh và em vận động nhẹ một chút nhé, hôm nay trước khi đi không phải chúng ta đã nói rồi sao?" Văn Thông cười ôm chặt tôi vào ngực anh, dùng cằm chống đỡ ở trán tôi, từ từ vuốt ve, sau đó dùng đôi môi của anh hôn nó, chậm rãi trượt xuống sống mũi, rồi chóp mũi của tôi, cuối cùng cũng rơi lên môi tôi, đầu lưỡi của anh chậm rãi chuyển động trong miệng tôi, cuối cùng anh cùng tôi hòa hợp với nhau, động tác của anh từ dịu dàng từ từ biến thành mãnh liệt, khi đang giao hòa với nhau, anh cũng bắt đầu cởi quần áo trên người tôi ra, tay phải của anh chạy sau lưng tôi, tôi cũng bắt đầu cởi nút áo anh ra, ném quần áo của anh xuống dưới đất, quần áo của chúng tôi ở dưới đất làm bạn với nhau. Văn Thông để tôi nằm ngang, anh dùng hai cùi chõ chống đỡ ở hai bên lỗ tai tôi, hai quân quỳ ở phía bên phải. Bây giờ thì tôi không còn giống như lần đầu tiên không biết phải làm thế nào, hiện tại tôi muốn đem đùi phải của anh đặt giữa hai chân tôi, hai chân của tôi giống như xếp lại uốn lượn kèm chặt hai đầu gối của anh, bởi vì từ hai đầu gối của anh trở xuống không hề có lực nên anh không chống đỡ nổi, nhất định phải mượn lực của tôi để cho tôi vui sướng.

Tiếng hít thở của Văn Thông vô cùng dồn dập, anh nhỏ giọng nói: "Vợ yêu, anh muốn bắt đầu, anh thật sự rất muốn. . . . ."

Tất cả động tác hôm nay của anh đều kịch liệt như thế, như hận không thể khảm tôi vào sâu trong thân thể của anh vậy, thậm chí tôi có cảm giác hình như đây không phải là Văn Thông nữa rồi, trước kia Văn Thông dịu dàng lại kích tình, nhưng hôm nay tôi lại không thấy sự dịu dàng đó đâu cả.

"Bảo bối, anh thật sự rất yêu em." Anh vừa thở dốc vừa nói với tôi.

"Em cũng rất yêu anh." Tôi vòng tay ôm anh, đáp lại anh.

"Đồng ý với anh, nhất định không được rời bỏ anh."

"Vâng."

"Say yes, baby , please."

"Yes."

Khi Văn Thông nghe tôi trả lời, anh lại nhìn tôi thật lâu, nhưng lần này tôi đã thấy được sự dịu dàng trng đáy mắt anh, sự lo lắng ban nãy hoàn toàn biến mấ. Sau khi chất lỏng trả qua kích tình được phun ra, thân thể khẩn trương của Văn Thông lập tức thả lỏng, khiến cho đôi chân gầy yếu của anh không thể chống đỡ sức nặng của thân thể anh, cả người anh ngã xuống, khiến tôi không thể nào động đậy được.

"Bảo bối, đồng ý với anh, chờ ngày mốt chúng ta trở về, chúng ta phải đi đăng kí ngay."

"Ngày mốt chúng ta về à? Sao em không biết gì vậy."

"Là do anh mới quyết định thôi, nếu không phải do ngày mai chúng ta có hẹn đi Trường Thành, thì anh muốn ngày mai chúng ta về rồi."

"Vì sao vậy?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

"Bởi vì bây giờ chuyện anh muốn làm nhất, cũng là chuyện quan trọng nhất chính là đăng kí kết hôn với em, để em chính thức trở thành vợ của anh."

"Văn Thông, em đã đồng ý gả cho anh rồi mà, hơn nữa cũng đã đính hôn rồi, sao đột nhiên lại gấp gáp như vậy."

"Bảo bối, em đừng hỏi, anh cũng không rõ nữa, chỉ là anh muốn lập tức kết hôn với em thôi." Giọng nói của Văn Thông bỗng nhiên thay đổi trở nên rất nghiêm túc, khiến tôi mất đi dũng khí hỏi anh lý do tại sao. Chỉ nhìn anh, nhìn cái mặt nghiêm túc của anh, điều duy nhất tôi có thể nói, chính là:

"Được, em đồng ý anh, khi trở về chúng tôi lập tức kết hôn."

Lần này Văn Thông cũng không nói lời nào, chỉ nằm trên người tôi, tôi dùng sức đẩy anh xuống, vì anh cao hơn tôi, nên sau khi đẩy anh xuống xong, anh lại đưa đầu mình vào cổ tôi.

"Thật tốt quá, em không được đổi ý đâu đấy." Văn Thông lại thêm một câu.

"Sao em đổi ý được chứ? Em yêu anh như vậy cơ mà."

"Anh cũng không biết sao nữa, anh đột nhiên cảm thấy rất lo lắng."

"Anh vẫn chưa yên tâm à, thật khó để anh hoàn toàn tin tưởng em, yên tâm, em không cưới anh thì cưới ai bây giờ?"

"Như vậy thì anh yên tâm rồi, bảo bối, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa." Anh nói xong dùng sức chống dậy, nghiêng thân thể của mình qua một bên, nhưng chân anh vẫn còn nằm chỗ cũ, tôi ngồi dậy, nhẹ nhàng giúp anh đặt bắp đùi qua một bên, rồi xoa bóp cho anh.

"Đừng xoa bóp nữa, em mau lại đây nằm xuống đi."

Tôi nghe lời anh chui vào trong ngực anh tìm một vị trí thoải mái rồi đi ngủ.

Buổi sáng tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi, tôi mở mắt dậy, thì thấy Văn Thông đang nằm đó, đối mặt với tôi, dùng đôi mắt to màu nâu nhạt của anh nhìn tôi, sao tôi lại thấy trong mắt anh có chút lo lắng nhỉ.

"Chào buổi sáng, Văn Thông, anh đang nghiên cứu cái gì trên mặt em vậy?"

"Anh chỉ nhìn em thôi."

"Nhìn em mỗi ngày còn không chán sao?"

"Sao có thể chán được, anh thật sự rất muốn thu nhỏ em lại, bỏ vào trong tim anh."

"Anh cứ ở đó mà mơ đi, em đi đánh răng nhanh lên mới được, nếu không sẽ không kịp mất."

Chạy đi rửa mặt, chuẩn bị mọi thứ trong thời gian ngắn nhất, rồi bắt đầu thúc giục ngài Lương Văn Thông.

Cũng không tệ lắm, rất nhanh sau đó, hai chúng tôi cùng mặc bộ đồ thể dục màu xanh dương, giày thể thao, đến đại sảnh của khách sạn, vì Văn Thông không thể nào đi xe bus được, nên Văn Thông gọi người chuẩn bị xe riêng cho anh, chúng tôi đi theo xe của công ty anh trai, đến Trường Thành thôi.

Trải qua hai giờ đi, chúng tôi đã thấy Trường Thành nổi tiếng trên thế giới rồi, vùng này có nhiều dãy núi nhấp nhô, địa hình rừng núi hiểm trở, có chỗ tường rào đã cũ nát rồi.

Đến cửa, chúng tôi tập hợp lại chỗ anh trai tôi, anh đã để nhân viên ở công ty mình tự do hoạt động, Văn Thông và anh trai tôi đi phía sau, tôi vào Tiểu Lâm đi trước họ, tôi vẫn rất lo lắng không biết Văn Thông có ổn hay không, quay đầu lại nhìn anh, cũng may là ở Trường Thành chỉ là sườn dốc không phải bậc thang, Văn Thông vẫn có thể khó nhọc bước đi từ từ, khi chúng tôi đi xong đoạn thứ nhất, tôi đã thấy Văn Thông không ổn rồi, tôi thấy hai chân anh đều run rẩy cả rồi, tôi lập tức nói: "Văn Thông, anh đừng đi lên nữa, anh mệt mỏi quá rồi. Chúng ta ngồi ở đây đi."

Văn Thông cũng biết mình không thể đi tiếp nữa, đành phải đồng ý với tôi, ở đây có thể chụp được rất nhiều ảnh, có tấm chỉ có hai chúng tôi, có tấm có tôi, Văn Thông, Tiểu Lâm và cả anh trai tôi nữa.

Chờ chụp hình xong, Văn Thông nói: "Bảo bối, em đi với anh trai và Tiểu Lâm đi tiếp đi, anh và Tiểu Lý ( tài xế của anh ) ở đây chờ em được rồi."

Anh thấy tôi còn do dự, Văn Thông dựa vào thành tường, đưa tay vỗ vỗ tôi nói: "Em đi nhanh đi, để anh xem bảo bối của anh có thể trở thành người cam đảm được không nào."

"Được rồi, vậy anh tìm một chỗ ngồi chút đi."

"Được, đừng để ý tới anh, mọi người mau đi đi." Anh mỉm cười gật đầu với tôi một cái.

Nhìn Văn Thông ngồi xong, tôi cùng anh trai và Tiểu Lâm tiếp tục leo lên, khi leo lên giữa sườn núi, tôi đã mệt đến mức không thở nổi nữa rồi, nhìn phía trên một chút, vẫn còn rất là xa, tôi hết sức rồi, nên nói với anh trai: "Hai người leo tiếp đi, em thật sự leo không nổi nữa rồi."

"Joyce, cố gắng lên." Tiểu Lâm cổ vũ tôi nói.

"Không được, Tiểu Lâm, bây giờ em mệt lắm muốn chết mất."

"Em chỉ đang lo cho cái người dưới kia thôi, em gái à."

"Đúng như vậy thì thế nào, anh ấy là chồng chưa cưới của em mà."

"Rồi, anh biết rồi, bây giờ sao? Tụi anh leo tiếp, em tự đi xuống được không?" Anh trai tôi hỏi.

"Hai người leo tiếp đi, tự em đi xuống."

"Được, vậy em cẩn thận." Nói xong, anh ấy lập tức nắm tay Tiểu Lâm leo tiếp.

Tôi quay đầu lại muốn đi xuống, nhưng vừa nhìn lại, tôi ngồi xụp xuống, thật quá đáng sợ, sao sườn dốc này lại bằng phẳng như thế, thế này thì sao tôi dám xuống. Tôi vội vàng nắm chặt lan can bên cạnh, hơi cong đầu gối chầm chậm đi xuống, nhưng vẫn là không được, tôi vẫn rất sợ hãi, ngồi trên mặt đất.

Chuông điện thoại vang lên, lấy ra vừa nhìn thấy là Văn Thông gọi tôi vội vàng nghe máy, vừa nghe giọng anh tôi muốn khóc luôn.

"Chồng ơi, anh phải lên đây cứu em. Em không xuống được, làm thế nào bây giờ?"

"Bảo bối, đừng sợ, để anh bảo Tiểu Lý lập tức đi lên giúp em, đừng sợ."

Tôi ngồi dưới đất chờ Tiểu Lý, nhờ anh ta dẫn xuống Trường Thành, dẫn tôi tới trước mặt Văn Thông, chân tôi run còn hơn anh run khi nãy nữa.

Văn Thông đưa tay ôm chặt lấy tôi, trong giọng nói có voô vàn áy náy nói: "Thật xin lỗi, bảo bối, anh không thể nào đến giúp em được."

"Anh không được nó như vậy nữa, nếu sau này anh còn nói vậy, em sẽ không lấy anh nữa đâu."

"Đừng mà, em nhất định phải gả cho anh." Văn Thông gấp gáp nói, sau đó nhìn thấy bộ dạng vừa nhếch nhác vừa cười của tôi, kéo tôi ngồi xuống nói: "Xem ra vợ chồng chúng ta, không ai là anh hùng cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.