Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 33



Vì công ty còn có chuyện chưa làm xong, nên lần này Alan không thể về với Văn Thông, hôm nay anh ấy cử một nhân viên trẻ tuổi người Hongkong trong công ty ở lại Bắc Kinh, Danny tới sân bay cùng chúng tôi, để có thể chăm sóc tôi và Văn Thông dọc đường, chủ yếu là xách hành lí hộ chúng tôi, thật ra tôi có thể tự xách, nhưng nói thế nào Văn Thông cũng không đồng ý, cuối cùng anh nói với tôi: "Bảo bối, mấy chuyện bắt em phải xách đồ đạc nặng như thế này, có anh ở đây thì tuyệt đối không được, chỉ cần em chạm vào chúng thì anh sẽ giật lại, miễn là em không quan tâm đến hậu quả sau khi anh xách đóng đồ này, thì em có thể tranh với anh."

Để anh xách đồ, chỉ cần nghĩ tới hậu quả thôi tôi cũng không dám nói gì nữa, điều này lại làm tôi nhớ tới chuyện chúng tôi xích mích hồi trước.

Không thể mang vác nặng, đây là chuyện tôi biết sau khi quen Văn Thông. Việc duy nhất khiến anh cảm thấy nuối tiếc, là anh không thể xách đồ hộ tôi, mỗi lần anh đi dạo phố cùng tôi, chúng tôi mua đồ, tất cả đều là tôi xách, mỗi khi anh nhìn thấy tôi xách túi lớn túi nhỏ, vẻ mặt cũng sẽ khó chịu. Mà còn kéo dài đến tận ngày hôm sau, đó là điểm cấm kị trong lòng anh, từ đó về sau, mỗi lần tôi đi ra ngoài với anh, đều mua ít đồ, nếu không thì sau khi mua, luôn đưa một túi nhỏ một túi to cho anh xách. Nhưng vẫn không có hiệu quả, mặt anh vẫn cau có lại, cuối cùng tôi nổi nóng, to tiếng với anh: "Lương Văn Thông, nếu anh cứ khó chịu như vậy, từ nay về sau anh đừng đi dạo phố với em nữa, không phải là không xách được đồ thôi sao? Nhưng em thấy, anh như thế là coi thường em."

"Anh không coi thường em, chỉ là anh cảm thấy không thể giảm bớt gánh nặng cho em, anh..." Văn Thông khẽ nói.

"Nếu lần nào anh cũng cho em cái vẻ mặt thế kia mới là gánh nặng."

"..."

"Em rất nghiêm túc, ngài Lương Văn Thông." Tôi chưa từng nghiêm giọng với anh như vậy.

"Được, anh biết rồi." Văn Thông nói nhỏ.

Cuộc xích mích nhỏ này tạm thời được giải quyết.

"Bảo bối, em nghĩ gì vậy, chúng ta nên xuống tầng thôi." Văn Thông chống nạng đi tới, hôm nay anh mặc quần kaki bình thường, áo len mỏng nâu nhạt, mang đôi giày da mềm màu cà phê. Vẫn chói mắt như cũ, biết sao được, thật sự tôi hoàn toàn không có sức kháng cự, mỗi lần nhìn thấy anh tôi đều như bị điểm huyệt ngây người ra, mắt nhìn chằm chằm anh.

"Bà xã, ông xã anh đẹp trai đến thế sao? Có thể làm bảo bối của anh động lòng."

"Đẹp, bây giờ em thật muốn đổi với anh, nếu cho em bề ngoài của anh, thì khi em ra ngoài sẽ càng thích hơn nha. Chắc chắn có thể thêm vài phần thu hút." Tôi vui vẻ tưởng tượng.

"Nhưng anh không muốn, nếu vậy, sẽ có rất nhiều người tranh giành em, cái chân này của anh sao có thể giúp anh tranh giành hả?"

"Có ý gì, ý anh là bây giờ em không đẹp phải không, nên không có ai theo đuổi em, muốn nói em xấu thì anh cứ nói thẳng đi." Tôi giả vờ giận dỗi bĩu môi.

"Bảo bối của anh là đẹp nhất, nếu em ra ngoài chắc chắn sẽ có nhiều người theo đuổi, nên anh lo lắng, muốn kết hôn sớm để trói buộc em, khiến em phải ở cạnh anh hằng ngày."

"Anh chỉ nói ngon ngọt để dụ dỗ em." Trong lòng rạo rực vui sướng, miệng vẫn còn ngang bướng.

"Đến đây nào bảo bối, cho em cái nạng này, phiền em lại đây đỡ anh đi, để anh cảm nhận một chút cảm giác được dựa vào em."

"Ừm, em cũng rất nhớ cảm giác ấy." Tôi cười nhận lấy cái nạng của anh, đứng ở phía tay trái anh, dùng tay đỡ eo anh, nói: "Sắp muộn rồi, chúng ta đi xuống đi, chắc là anh họ đã chờ chúng ta ở dưới tầng."

"Ừ. Để anh gọi phục vụ xách đồ xuống đó."

Gọi điện thoại xong, chúng tôi lại vừa đi vừa ôm nhau, kiểu đi cực kì đặc biệt tới đại sảnh khách sạn.

"Văn Thông, sao hai người đi thế này, cậu cảm thấy khó chịu ở đâu à?" Alan đứng đợi chúng tôi ở đại sảnh bước nhanh đến.

"Không sao, tớ thích dựa vào cô ấy mà đi, cảm giác rất đặc biệt." Văn Thông vui vẻ nói với Alan.

Tôi xấu hổ đỏ bừng cả mặt, vội vàng dúi nạng cho Văn Thông, thấy anh chống được nạng, mới thả cánh tay đỡ ở eo anh ra.

"Văn Thông, cậu vẫn là người tớ quen chứ? Thật không tin cậu có thể nói như vậy, không phải cậu luôn hy vọng người khác dựa vào cậu sao? Joyce em thật bản lĩnh, có thể làm tan chảy núi băng này. Bái phục, thật sự quá bái phục em."

"Alan, anh đừng trêu em." Tôi nói lí nhí.

"Đúng đó, không cho phép bắt nạt bảo bối của tớ." Văn Thông đứng bên cạnh nghiêm giọng, nhưng trong mắt lại tràn đầy vui vẻ.

"Anh họ đâu?" Tôi nhìn xung quanh, cuối cùng đã thấy bóng dáng anh họ ở cửa chính.

"Thật xin lỗi, anh lại đến muộn." Anh họ nói.

"Không sao, bọn em cũng vừa xuống." Tôi kéo tay anh họ, hửm, sao chỉ có mình anh: "Anh, Tiểu Lâm đâu?"

"Hôm nay công ty cô ấy có việc không đến đây được, cô ấy nhờ anh gửi lời chúc phúc đến hai em." Anh họ nói.

Đúng lúc này Văn Thông và Alan đi tới bên cạnh chúng tôi.

"Giới thiệu cho cậu Alan, vị này là anh họ của Văn Ý, ngài Lâm Văn Càn, anh, người này là bạn học và bạn thân của em Alan Chen."

Hai người đàn ông thân thiện bắt tay nhau.

"Đã gần đến giờ chúng ta phải đến sân bay rồi, sợ tắc xe dọc đường." Anh họ nhắc nhở.

"Vâng, hai người không cần tiễn, lái xe đưa bọn em đi là được rồi, hai người cứ lo việc của mình đi." Văn Thông nói.

"Được, anh đến công ty đây, sẽ cố gắng tranh thủ về làm chứng cho hôn lễ của hai em, Văn Thông, đứa em gái của anh đều nhờ vào em rồi." Anh họ nhiệt tình ôm Văn Thông một cái.

"Yên tâm đi, được chung sống với cô ấy, là vinh hạnh của em." Văn Thông nói chân thành.

"Tốt, nếu tớ không về được, đến lúc đó hai người phải mời tớ ăn cơm." Alan nói.

"Được, không thành vấn đề, chúng ta đi." Sau đó tôi và Văn Thông rời khỏi khách sạn, lúc đi đến cửa, rất nhiều lễ tân phục vụ cùng đến chào tạm biệt chúng tôi, tôi nghĩ chắc trong mấy ngày này chúng tôi quá đặc biệt trong khách sạn.

Văn Thông ngồi trong khoang máy bay với tôi, Văn Thông nắm tay tôi, nhẹ đặt môi hôn lên môi tôi, dịu dàng nói:

"Bảo bối, có anh bên cạnh em, thì đừng uống thuốc ngủ nữa, nó không tốt cho cơ thể đâu, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu. Được không?"

"Vâng, em phát hiện giấc mơ liên tục quấy rầy em cũng không xuất hiện nữa rồi. Có anh thật tốt, khiến em cảm thấy rất an toàn." Tôi ngả đầu lên vai Văn Thông mà hưởng thụ.

"Ngài Lương, tiểu thư Lâm, hai người muốn uống gì, nước lọc, hay nước chanh?" Giọng nữ ấm áp vang lên.

Tôi và Văn Thông cùng ngẩng đầu lên, một cô gái tiếp viên hàng không xinh đẹp, mặt tròn tròn, dáng người hơi thấp hơn tiếp viên hàng không bình thường, nhưng nụ cười ngọt ngào để lại ấn tượng vô cùng thân thiết với người khác.

Tiếp viên hàng không này nhìn thấy chúng tôi thì hơi giật mình, bỗng nhiên nói: "Thật không ngờ được gặp lại hai người. Ngài Lương, tiểu thư Lâm."

"Chúng ta đã từng gặp nhau?" Tôi tò mò hỏi.

"Bảy tháng trước, khi tôi theo chuyến bay từ Mĩ về, lúc đó hình như tiểu thư Lâm gặp ác mộng, còn nắm tay ngài Lương cơ."

Nghe đến tình huống khó xử khi gặp nhau lần đầu của tôi và Văn Thông, tôi liền hơi xấu hổ.

"Thật tốt quá, xem ra ba người chúng ta rất có duyên." Văn Thông nói đùa.

"Tôi tên là Vivi, rất vui khi được gặp lại hai người."

"Chúng tôi cũng vậy, Vivi, nói cho cô biết, tiểu thư Lâm đã là vợ chưa cưới của tôi rồi."

"Thật sao, chúc mừng hai người."

"Cảm ơn." Tôi vội vàng đáp.

"Tôi còn phải quay lại làm việc, thật vui khi có thể phục vụ hai người lần nữa." Nói xong, Vivi cười đi khỏi.

"Tinh Tinh, anh điên à, nhìn thấy ai cũng nói em là vợ chưa cưới của anh."

"Em không muốn à, anh muốn nói cho tất cả mọi người đều biết."

"Anh là đồ điên."

"Đó cũng vì em mà ra."

"..."

Văn Thông vui sướng nhìn bộ dạng nghẹn họng trân trối của tôi, dứt khoát dùng đôi môi mềm mại của anh chặn miệng tôi, không cho tôi nói chuyện.

Nghe loa thông báo, máy bay sắp cất cánh, Văn Thông cài dây an toàn cho tôi, nắm chặt tay tôi. Khích lệ tôi:

"Đừng lo lắng, bảo bối, anh mãi mãi ở bên em."

Lời anh nói như Định Hải Thần Châm của Tôn Ngộ Không, củng cố lại Long Cung lung lay sắp đổ của tôi*. Tôi nắm chặt tay anh. Lấy năng lượng vô hạn từ anh.

*Ý muốn nói anh Thông trấn an tinh thần suy sụp của Văn Ý.

Thân máy bay rung mạnh, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm tôi vẫn mở mắt khi máy bay cất cánh.

"Bảo bối, nhìn ngoài cửa sổ kìa, rất đẹp."

Thử nhòm qua cửa sổ nho nhỏ, tôi nhìn thấy bầu trời rộng lớn bên ngoài, tâm trạng thông suốt sáng tỏ, tiếp thêm sức mạnh vô hạn làm thay đổi cảm giác sợ hãi trong lòng tôi.

Ba tiếng nhẹ nhàng trôi qua, không chút sợ hãi nào, tôi tưởng như đã hoàn toàn bước khỏi bóng ma đáng sợ kia, dưới sự dẫn dắt của Văn Thông, hoàn toàn thoát ra.

Chúng tôi về nhà Văn Thông trước, Văn Thông vội vã chống nạng vào phòng, tôi nghe thấy anh nói:

"Bảo bối, đợi anh một lát, anh đi tắm, thay đồ, chúng ta về nhà em."

"Còn phải thay đồ sao? Anh chăm vậy."

"Đi gặp cô chú, phải chỉnh tề một chút, hôm nay rất quan trọng với anh."

"Anh đi đi, đừng vội. Tay anh còn chưa khỏi hẳn đâu."

"Ừ."

Hôm nay lúc Văn Thông gặp ba mẹ tôi, ngồi trước bàn ăn cơm cũng rất khách sáo, làm ba tôi bực mình, không chịu nổi hỏi: "Văn Thông, cháu sao vậy, sao từ khi đến Bắc Kinh về, gặp cô chú, lại trở nên khách sáo thế? Cả bữa tối cháu chẳng nói gì cả."

Văn Thông vẫn rất lo lắng, ăn cơm xong, chúng tôi cùng ngồi chơi ở phòng khách, vừa ngồi xuống, tôi nghe thấy Văn Thông nói.

"Là như vậy, hôm nay cháu như thế là vì cháu rất lo lắng, không biết nói sao với cô chú." Thậm chí giọng Văn Thông còn run run. Buồn cười chết mất, xem ra anh vứt hết bình tĩnh và tự nhiên đâu mất, bản lĩnh biến đi đâu rồi? Khó hiểu thật.

"Có gì khó nói, cháu đã là con rể đúng nghĩa của chú." Ba cười ha ha.

"Ngày mai cháu muốn đăng kí kết hôn với Văn Ý, mong chú đồng ý."

"Gấp vậy? Có chuyện gì à?" Ba cũng bắt đầu tò mò.

"Không có gì, chú đừng cười cháu, dạo này cháu có một mong ước lớn, là muốn lập tức kết hôn với Văn Ý, cháu biết yêu cầu như thế rất bất lịch sự, Văn Ý là con gái cưng của chú, sao có thể kết hôn chớp nhoáng cháu sẽ chuẩn bị tốt công việc còn lại của hôn lễ thật nhanh, dành cho bảo bối một hôn lễ lớn."

"Hơi gấp." Ba nhìn vẻ hồi hộp của Văn Thông, lại nhìn mẹ tôi.

"Bọn trẻ đã gấp thế thì cũng cho chúng nó mau kết hôn đi, vậy thì bọn họ có thể ăn ngủ với nhau mỗi ngày, phải không, Văn Thông?" Mẹ cũng học nói đùa.

Văn Thông nghe mẹ nói, cũng không xấu hổ, còn gật đầu thật mạnh.

"Được rồi, Văn Thông, nghe theo cháu. Dù sao con gái cưng của chú trước sau cũng là của cháu. Nhưng chú có một điều kiện, là trong hai ngày này, con bé phải ở đây với chú."

"Đương nhiên ạ, nói vậy, chú đồng ý?"

"Còn gọi là chú, con nên gọi là ba đi."

"Ba, cảm ơn ba." Văn Thông bất ngờ xoay người cầm tay ba, vì động tác của anh quá mạnh, nên hai chân bị nghiêng sang một bên, anh cũng không để ý.

"Còn mẹ nữa!" Mẹ góp vui.

"Vâng, còn cảm ơn mẹ đã thông cảm cho con."

"Tốt, chúng ta cứ quyết định như thế, thứ sáu đi đăng kí kết hôn trước, sau đó cả nhà chúng ta về ăn bữa cơm, thời gian gấp gáp, không cần Văn Trí quay về, đợi khi nào các con tổ chức hôn lễ thì mời bọn họ."

"Vâng, đều nghe ba." Văn Thông nhìn đồng hồ nói: "Muộn rồi, con xin phép về trước, ba mẹ nghỉ ngơi sớm đi."

Tôi nhìn anh chống nạng đứng lên, trong lòng cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, thấy Văn Thông gọi ba mẹ vô cùng thuận miệng nha.

Tôi tiễn anh đến cửa, hôn tạm biệt anh, bỗng nghe anh nói: "Bảo bối, hôm nay anh rất mong em có thể trở thành bà xã của anh."

"Ngày đó sẽ mau đến."

"Ừ, em vào với ba mẹ đi, ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

"Ngủ ngon. Tinh Tinh."

Nhìn anh chống nạng rời đi, có lẽ vì vui vẻ, hôm nay anh đi đường rất tốt.

Ngồi nói chuyện với ba mẹ một lát, nói họ biết cảm giác lúc tôi chung sống với Văn Thông, cực kì hạnh phúc và an toàn, ba mẹ nghe tôi nói vậy đều yên tâm, chúng tôi vào phòng của mỗi người nghỉ ngơi.

Đang rửa mặt trong phòng vệ sinh thì điện thoại đột ngột reo lên, tôi tưởng là Văn Thông vừa đi khỏi liền nghĩ, khoa trương thế sao?

"Alô, nhớ em nhanh thế?" Tôi vui vẻ nói.

"Em gái, là anh, anh họ."

Tại sao lại là điện thoại của anh họ, không có chuyện gì anh ấy sẽ không gọi cho tôi, tim tôi nhói lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.