Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh!

Quyển 1 - Chương 40



Nằm trong vòng tay ấm áp của Văn Thông, nghe giọng nói nhẹ nhàng trầm bổng của anh, mí mắt tôi không mở ra được nữa rồi, dần dần khép lại, đồng thời mình cọ cọ vào người Văn Thông, tìm cho mình một vị trí thoải mái, giọng nói của anh giống như càng ngày càng xa xôi, nghe không được, một lát sau, tôi cảm thấy môi mình bị một đôi môi mềm mại nhưng hơi lạnh lẽo của người khác chạm nhẹ vào, trấn an những lo lắng trong lòng tôi khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn, không bao lâu tôi liền ngủ say trong nơi an toàn này.

Tôi thật sự rất mệt mỏi, hai ngày nay tôi gần như không ngủ.

Lúc tôi đang ngủ say, lờ mờ cảm thấy cánh tay dưới đầu tôi dường như muốn rời khỏi, tôi giống như cây leo nhanh chóng ôm chặt “thân cây”, không chỉ dùng tay mà còn dùng chân, đồng thời dùng sức để khỏi té xuống, "thân cây" không động, tôi lại yên tâm dựa đầu vào ngủ tiếp. Dường như có "lá cây" khẽ vuốt mặt của tôi, thật thoải mái, tôi rướn cổ lên cố gắng đến gần nó. Nó giống như biết ý đồ của tôi, nó liền dán vào mặt của tôi, mềm mại, thật là ấm áp.

Không biết qua bao lâu, trên đầu lại có tiếng động, lần này đầu của tôi được nâng lên nhẹ nhàng, lúc để xuống đã trở thành cái gối mềm mại, tay của tôi cũng bị dời đi, bên cạnh có tiếng động rõ ràng, tiếng động lần này khiến tôi tỉnh ngủ nhưng lại không muốn mở mắt, lẳng lặng cảm giác động tĩnh của người bên cạnh tôi.

Văn Thông hình như đã dùng sức của hai tay để chống đỡ thân thể của mình, tôi hí mắt nhìn anh, nhưng anh không phát hiện ra tôi đang nhìn anh, xem ra động tác ngồi dậy nhất định đã động tới thắt lưng đang bị thương của anh, tôi nhìn thấy một tay của anh chống mép giường, một tay giữ thắt lưng, dừng lại một lúc lâu, lại thấy anh dùng tay mới vừa giữ thắt lưng nhẹ nhàng lấy chân của tôi đang đè trên người anh ra, tiếp theo chuyển hai chân của mình xuống giường, lại ngồi không nhúc nhích ở mép giường, nhất định là đang nghỉ ngơi một chút, sau đó anh liền kéo xe lăn bên cạnh qua, điều chỉnh vị trí, đè brake, chuyển mình lên xe lăn, tất cả động tác đều cứng ngắc.

Tôi nhìn thấy anh khó khăn như vậy thì cảm thấy mình có lỗi nhiều hơn, điều này khiến tôi lùi bước trước mặt anh, không dám tiến lên giúp đỡ anh, nhìn anh từ từ đẩy xe lăn "đi" vào toilet.

Tôi thật sự là nhát gan và xấu hổ, bây giờ mình đang trốn tránh Văn Thông sao? Tại sao vừa rồi tôi không dám đi lên đỡ anh chứ? Hoàn toàn không giống mình trước kia, bây giờ nên làm gì đây? Làm sao đối mặt Văn Thông, cùng anh yêu nhau đây?

. . . . . .

Thời gian giống như dừng lại, tôi nhìn cửa phòng toilet, qua một lúc lâu rồi mà không có động tĩnh, suy nghĩ của tôi cũng dừng lại theo, tiếng xả nước từ toilet truyền ra, đột nhiên có tiếng kim loại va chạm, ở trong phòng yên tĩnh có vẻ vô cùng chói tai.

Tôi nhảy thật nhanh xuống giường, không để ý tới lễ tiết, không gõ cửa liền xông vào.

Tình cảnh trước mắt thật sự dọa tôi sợ, xe lăn của Văn Thông lật ngã, xe ở một chỗ còn Văn Thông thì quỳ trước bồn cầu, hai tay chống sàn nhà.

"Văn Thông, anh sao rồi? Có đụng tới chỗ nào không?" Tôi chạy vào, quỳ trước mặt anh, tôi nhìn thấy trên mặt anh đều là mồ hôi, sắc mặt trắng bệch. Nghe thấy giọng nói của tôi khiến thân thể của anh hơi chấn động. Thân thể cứng lại không biết làm sao cho phải.

Vô cùng may mắn là trên sàn nhà trải thảm để phòng khi ngã, như vậy sàn nhà sẽ không quá cứng, tôi nhanh chóng đỡ anh từ từ xoay người, để anh ngồi, nhưng lại sợ anh ngồi không vững, vội vàng nói: "Văn Thông, anh dùng tay chống một chút."

Văn Thông không nói gì, nhưng anh nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Tôi đặt hai chân của anh nằm thẳng trên sàn nhà, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, vẫn tốt, không sao. Tôi giương mắt nhìn anh hỏi: "Văn Thông, có thể nói cho em biết anh có chỗ nào không thoải mái không, em thật sự không biết nên làm gì bây giờ?" Vừa nói xong, nước mắt của tôi liền chảy ra.

"Đừng lo lắng, bảo bối, vừa rồi anh quên đè brake của xe lăn xuống, tay không chống đỡ, xe lăn lật ngã, không có chỗ nào ngã bị thương." Văn Thông dịu dàng nói.

"Vậy tại sao anh ra nhiều mồ hôi như vậy, sắc mặt cũng khó coi như vậy."

"Không sao, lúc mới ngã xuống, thắt lưng hình như lại bị căng ra, nghỉ ngơi một chút là được rồi."

Tôi cũng không biết anh nói thật không nữa, vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, ngắn ngủi mấy giây mà Văn Thông đã bị tôi nhìn cho sợ hãi, vội vàng lôi kéo tôi nói: "Em ngồi xuống cùng anh một lát đi, chỗ này không lạnh, còn rất mềm." Anh nhất định là cố tình nói cho qua.

Tôi nghe lời ngồi xuống cạnh anh, nhưng miệng lại không thuận theo anh, nhìn mặt của anh nói: "Văn Thông, em biết anh không thích đi bệnh viện, nhưng lần này em sẽ không nghe theo anh, hôm nay anh nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu không anh cũng đừng nghĩ gặp lại em."

Văn Thông lập tức khẩn trương nhìn tôi.

"Đừng nhìn em như vậy, em nghiêm túc." Tôi gật đầu với Văn Thông một cái.

"Bảo bối, em học được uy hiếp anh rồi." Văn Thông lắc đầu một cái.

"Anh có thể không nghe."

"Được, nghe lời em, hôm nay, trời vừa sáng thì lặp tức đi bệnh viện kiểm tra." Văn Thông đặt tay của tôi trong bàn tay của anh, hôn môi của tôi rồi sau đó gật đầu với tôi một cái.

"Đây là anh tự nguyện, đừng nói là em ép."

"Ừ, anh tự nguyện."

Mục đích đạt được, tôi liền cười vui vẻ.

"Ai, con khỉ nhỏ, em ức hiếp anh." Văn Thông ôm ta, nhẹ nhàng hôn mặt tôi một cái.

"Chúng ta đừng ngồi trong toilet nữa, em đỡ anh, anh có thể ngồi vào xe lăn không?" Lịch sự hỏi.

"Được. Bảo bối, phiền em đẩy xe lăn đẩy lại đây."

Đi tới lật xe lăn lại rồi đẩy qua, theo chỉ thị của Văn Thông đặt xe lăn ở phía sau anh, đè brake xuống, dùng tay đẩy một cái, xác nhận đã khóa lại, nhìn thấy Văn Thông bày hai chân không linh hoạt thành giống như chúng tôi ngồi xếp bằng, nhưng từ đầu gối trở xuống vốn không có cảm giác và sức lực, Văn Thông dùng một tay chống xe lăn, một tay khác chống sàn nhà, tôi đưa xe lăn về phía anh, khiến xe lăn càng vững vàng hơn.

Hai tay của Văn Thông dùng sức chống thân thể mình lên, nhưng có thể là thắt lưng đau không dùng được lực, chưa ngồi lên xe lăn được, trái lại chân của anh trượt về phía trước, Văn Thông liền nhanh chóng ngồi xuống sàn nhà, đặt chân lên bàn đạp lần nữa, lặp lại động tác trước đó lần nữa, cuối cùng cũng được, anh đặt từng chân một lên bàn đạp, buông brake ra, nhẹ giọng nói với tôi: "Đi thôi, chúng ta còn có thể ngủ được một chút nữa." Anh đẩy xe lăn đi ra ngoài trước, tôi ngoan ngoãn đi sau anh, cảm giác đau lòng vẫn còn.

Tôi đỡ Văn Thông chuyển từ xe lăn qua giường xong, mình ngủ tiếp ở bên cạnh, Văn Thông lần nữa ôm tôi vào trong ngực, lẳng lặng ôm thật lâu, cuối cùng tôi nghe anh nói: "Thật xin lỗi, bảo bối, ảnh hưởng em nghỉ ngơi."

Nghe anh nói, tôi cảm giác lòng của mình đang chảy máu, chon mình thật sâu trong ngực anh, nói liên tiếp: "Tại sao nói xin lỗi với em? Nên nói xin lỗi phải là em, khiến anh sinh hoạt khó khăn như vậy, em nên làm cái gì bây giờ?" Nói tới đây, giọng nói của tôi nghẹn ngào.

Văn Thông đưa tay nâng mặt của tôi lên, nhìn tôi chăm chú, dùng đôi môi mềm mại của anh hôn lên nước mắt của tôi, từ mắt đến mũi, cuối cùng dừng ở môi của tôi, tôi cũng không mở miệng ra, rụt đầu lại.

Động tác này khiến Văn Thông bị tổn thương, anh nhìn tôi: "Không cần trốn tránh anh, bảo bối, để anh yêu em nhiều hơn, đây cũng chính là sự bồi thường tốt nhất em cho anh."

Ánh mắt bị tổn thương thật sâu của anh làm tôi đau đớn. Đây không phải chuyện mà tôi muốn, tại sao tôi có thể tổn thương anh lần nữa chứ?

Tôi nhìn anh, cuối cùng dùng đôi môi của mình hôn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.