Thật ra thì đây là câu chỉ có thể ở khoảng cách gần mới có thể nghe được, hơi yếu, nhưng đối với người có tinh thần không bình thường như tôi lại nghe nhẹ nhàng ngắn gọn, như sấm bên tai.
Nhanh chóng xoay người, gần sát mặt của Văn Thông, mở mắt nhìn tới, tôi cười, nhưng nước mắt lại chạy xuống từ trong mắt, đây là lần đầu tiên tôi rơi nước mắt từ khi anh bị thương tới nay, toàn bộ thời gian lâu như vậy, rốt cuộc mở miệng cống ra.
Lấy miệng cống ra đúng là ánh mắt dịu dàng của Văn Thông, mặc dù nhìn anh vẫn rất suy yếu, thế nhưng ánh mắt như tôi mong đợi đã lâu rồi.
"Bảo bối, có thể không khóc sao, trên mặt anh cũng mưa to rồi." Trong giọng nói của Văn Thông một chút hơi sức cũng không có.
Lúc này tôi mới phát hiện, tôi ở ngay trên mặt anh, cúi đầu nhìn anh, hơn nữa còn rất gần, anh đón nhận tất cả nước mắt của tôi.
"Không sao, vừa đúng có thể uống nước mắt giải khát."
"Vậy em cũng uống chút đây, em đang khát lắm."
Tôi cúi đầu xuống, dùng miệng chạy ở trên mặt anh, Văn Thông nhất định rất suy yếu, lại nhắm mắt lại, nhưng từ trong tiếng hô hấp của anh, tôi có thể biết anh đang tỉnh, khi đôi môi của tôi đụng phải bờ môi của anh, anh có phản ứng, anh sử dụng đầu lưỡi cạy hai hàng răng nhỏ ra, đổi thành anh đang khuấy động trong miệng của tôi, mặc dù động tác không linh hoạt như trước kia, nhưng đã đủ để cho tôi mặt hồng tim đập, cảm giác này giống như lúc nụ hôn đầu với anh, cảm giác không khác lắm, khiến tôi khẩn trương, hưng phấn.
Tôi bỗng nhiên nâng thân thể lên, động tác đột nhiên xuất hiện này khiến Văn Thông lại mở hai mắt ra, nhìn tôi.
"Em thật sự váng đầu, anh đã tỉnh, em nên tìm bác sĩ tới thăm anh một chút, cũng phải thông báo cho anh Văn Trí nữa, anh ấy rất lo lắng cho anh."
Tôi vừa nói vừa dùng sức vỗ đầu của mình.
"Bảo bối, không nên ức hiếp anh, hiện tại anh không thể động, được không?"
"Em đâu có ức hiếp anh." Lời của anh làm tôi mơ hồ không hiểu gì cả*.
*Nguyên văn là ‘Trượng Nhị hòa thượng mạc bất đáo đầu não’ (dịch: không chạm đến được suy nghĩ của hòa thượng Trượng Nhị), ý cũng tương tự như vậy.
"Em vẫn đang đánh đầu vợ anh, làm anh đau lòng. Nơi nào cũng đau."
Nghe thấy anh không còn hơi sức, tôi cười hì hì một tiếng.
"Không ba hoa với anh, em đi làm chính sự."
Hưng phấn chạy đi, tìm bác sĩ và anh Văn Trí tới, bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ cho Văn Thông, rất hài lòng với tình trạng của anh, nói cho chúng tôi biết hiện tại anh đã không còn nguy hiểm quá lớn, chỉ phải cẩn thận nhiễm trùng, một tuần lễ sau, phải nhờ vào điều dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt.
Anh Văn Trí và tôi nghe được tin tức này đều vô cùng vui vẻ, cuối cùng bỏ được một tảng đá lớn xuống đất, chúng tôi hưng phấn ôm nhau một cái, còn rất dùng sức nữa.
"Có thể không cần ôm ở trước mắt anh, kích thích anh hay không?"
Ha ha, bệnh nhân nằm ở trên giường ghen.
"Sao chua như vậy? Anh, anh ngửi thấy sao?" Tôi nháy nháy mắt với anh Văn Trí.
"Joyce, em cũng đừng trêu chọc em trai của anh nữa, anh cũng sắp không nhận ra nó."
Chúng tôi anh một câu, em một câu, làm cho Văn Thông ngay cả một chút biện pháp cũng không có, không thể làm gì khác hơn là lại nhắm mắt lại, chọn lựa mắt không thấy, tâm không phiền.
"Joyce, sau đó em và Mẫn Di về nhà nghỉ ngơi một chút, anh coi chừng bên này là được rồi."
"Không cần, em muốn ở đây." Tôi cố chấp nói.
"Nghe lời, hôm nay em nhất định phải nghỉ ngơi, rút nhiều máu như vậy."
Tôi vội vàng lấy tay nhéo cánh tay của anh Văn Trí, vừa chớp mắt vừa làm ra khẩu hình miệng với anh để cho anh nhỏ giọng, nhưng thật giống như tất cả cử động của tôi đều không kịp.
"Anh, anh nói nhanh, tại sao bảo bối phải rút máu?" Tôi nghe được giọng nói của Văn Thông xuất hiện vẻ lo âu.
"Không có gì á..., anh đừng lo lắng, em cũng không có chuyện gì." Bản thân tôi đang đánh mắt qua loa.
"Anh, anh nói cho tôi biết." Văn Thông hoàn toàn không để ý đến tôi, nghiêm túc nói, hơn nữa còn giật giật thân thể của anh.
Hành động của anh làm chúng tôi đều rất khẩn trương, anh Văn Trí nói nhanh: "Là như vậy, em bị thương mất rất nhiều máu, là Joyce hiến máu cho em, thật sự không nghĩ đến nhóm máu của em và cô ấy giống nhau."
"Bảo bối, em qua đây."
Giọng nói yếu ớt của Văn Thông phá vỡ trầm tĩnh trong phòng, tôi ngoan ngoãn đi tới bên cạnh anh, nhìn anh muốn giơ tay lên bắt tôi, bản thân liền chủ động duỗi tay tới.
Văn Thông cầm lấy tay tôi, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve ở trên mu bàn tay tôi, đưa mắt nhìn tôi một lát, khẽ nói: "Bảo bối, ngoan, nghe lời chồng nói, em ở ây, anh cũng không có cách nào yên tâm mà ngủ, em vì anh, hãy về nhà nghỉ ngơi một chút, được không?"
Tôi còn có thể nói gì đây, điều duy nhất có thể làm chính là hướng về phía chồng yêu của tôi, dùng sức gật đầu, hơn nữa còn tặng cho anh một nụ cười sáng lạn mà anh thích.
"Thật biết nghe lời, anh yêu em."
"Em cũng yêu anh, vậy anh ngủ thật ngon nhé, em nghỉ ngơi tốt thì sẽ tới đây."
"Được."
Văn Thông hơi dùng sức cầm tay của tôi.
***
Nói mình không mệt đó là hành động không thành thực, tôi vừa về tới nhà của anh Văn Trí, tôi liền đầu đâm vào phòng của tôi và Văn Thông, tê liệt ngã xuống giường, ngay cả hơi sức rửa mặt cũng không có, rút máu là một nguyên nhân, mà chủ yếu nhất tôi nghĩ bởi vì tâm tình tôi căng thẳng, lập tức thả lỏng, tôi thật sự không rời giường nổi.
Chờ khi tôi nghỉ ngơi tốt, đó đã là 24h sau, lúc tôi vội vội vàng vàng từ trong phòng chạy đi, thời điểm đi đến cửa, lại bị chị Mẫn Di gọi lại.
"Joyce, đã trễ thế này mà em đi đâu vậy?"
"Em muốn đến bệnh viện."
"Sáng mai hãy đi, chị nghĩ hiện tại Văn Thông cũng ngủ rôig, có Văn Trí ở đấy cùng với anh ấy."
"Em vẫn nên đi đổi với anh ấy, em ở chỗ này cũng không ngủ được."
"Vậy em phải ăn một ít đã, chị đưa em qua."
"Thật sự đem phiền toái đến cho chị." Tôi ngượng ngùng nói với Mẫn Di.
"Sao có thể, có thể nhìn thấy em và Văn Thông hạnh phúc, chuyện này so với cái gì cũng tốt hơn."
Một giờ sau, tôi lại bước vào phòng bệnh của Văn Thông, trong ngực vẫn ôm bản vẽ vẽ đầy mèo mập.
Văn Thông đã ngủ, tôi làm một dấu tay OK với anh Văn Trí đang ngồi ở bên giường của Văn Thông, bắt đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt thiên sứ ngủ say. (ha ha, hiện tại tôi thật sự trở thành tên hiệu thiên hạ đệ nhất hoa si.)
Hôm nay trên mặt Văn Thông đã chuyển biến tốt, ngủ yên ổn, nhìn lông mi của anh rất dài, nhếch lên thật sự làm cho người ta đố kỵ.
"Người đàn ông cao lớn, lông mi dài như vậy làm cái gì, đổi với em đi. Được không? Chồng Tinh Tinh." Tôi khẽ nói.
Khi vừa định lấy tay chạm tới nó, lại rụt ra ngoài, hãy để cho anh ngủ ngon đi, nhất định anh mệt muốn chết rồi, anh nằm trên giường gầy hơn nhiều so với thời điểm lần trước tôi bị anh bỏ ở nơi này, gương mặt cũng quắt xuống, khi râu ria vừa mới dài ra của anh tôn lên, thì càng lộ vẻ gầy gò.
Tôi nhéo gương mặt đã đầy thịt của mình, nói khẳng định với Văn Thông: "Chồng Tinh Tinh, giờ đến lượt anh, em muốn để cho anh trải qua giống như em, cuộc sống của heo."
Lúc Văn Thông vẫn còn ngủ say, tôi nằm lỳ ở trên giường lại nhìn mèo mập rất sống động của anh, cũng có thể nhắn nhủ tin tức rõ ràng cho tôi trong tất cả bức tranh, chính là khi mèo cái cười, mèo đực sẽ cười, khi mèo cái nhỏ đau lòng và buồn rầu, mèo đực sẽ rất đau lòng, nhìn chuyện xưa của chúng tôi, ở đây chỉ có hình vẽ của Văn Thông, tôi muốn thêm chữ viết cho chúng nó.
Không biết viết bao lâu, tôi nằm ở trên giường Văn Thông tiến vào mộng đẹp, hiện tại trong giấc mơ của tôi đã biến thành màu hồng, có mặt trời, hoa tươi, sao còn có tinh tinh và con khỉ, còn có mèo, chẳng lẽ tôi vào vườn thú, thơm quá, trong mơ còn có mùi cháo gà. . .
Trải qua mùi thơm hấp dẫn, bụng của tôi bắt đầu vang lên ục ục, lúc này tôi cảm thấy được có người vỗ tôi.
"Bảo bối, em tỉnh tỉnh, ăn cái gì đi."
Tại sao có thể có tiếng của Văn Thông, ngẩng đầu lên, dụi dụi con mắt, thì phát hiện ngủ ở bên cạnh anh, bỗng chốc con mắt đã trợn đến cực hạn, nhưng không dám động, chỉ sợ làm đau Văn Thông.
"Vợ đáng yêu, đứng lên đi, đi ăn chung với anh một chút. Anh biết rõ em đói bụng."
"Vẫn là chồng hiểu em, còn nữa anh có thể nói cho em biết, sao em lại ngủ ở trên giường của anh?"
"Buổi tối khi y tá tới kiểm tra phòng, phát hiện em nằm ngủ ở đây, anh nhờ y tá giúp một tay." Văn Thông cười nói, hôm nay giọng nói của anh đã không còn suy yếu như ngày hôm qua.
"Sao em không có cảm giác gì hả?" Sau khi tôi cẩn thận ngồi dậy, vẫn còn nói thầm.
"Em ngủ ngon như như mèo nhỏ, hoàn toàn không tỉnh."
"A, bản vẽ mèo nhỏ của em đâu?" Tôi lớn tiếng hỏi.
"Ở dưới gối đầu, hình như trên một tờ có nước miếng của em."
"Không thể nào, cho em xem."
"Đừng gấp, trêu chọc em rất vui vẻ, nhanh ăn chút gì đi." Văn Thông cười nói, nhìn nụ cười của anh, biết anh thật sự rất vui vẻ.
Lúc này y tá đi tới, giúp Văn Thông nâng đầu giường lên chút, như vậy anh có thể dễ dàng ăn hơn, nhưng bây giờ anh còn chưa thể ăn thức ăn rắn, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.
Tôi múc một chén cháo gà nhỏ, dùng miệng thử nhiệt độ một chút, đi tới bên cạnh Văn Thông.
"Chồng, em đút cho anh ăn."
"Anh tự mình ăn được, em và anh cùng ăn."
"Không, cũng không phải là anh chưa từng được em đút, chồng à, đừng ngượng ngùng nữa."
Văn Thông biết lúc này anh không lay chuyển được tôi, cũng đành phải nghe lời để cho tôi đút, khi tôi nhìn anh ăn xong đến một miếng cuối cùng, tôi cười vui vẻ, thật lâu cũng chưa từng vui vẻ như vậy.
Sau hơn 2 tuần, chúng tôi đều trải qua ở bệnh viện, bây giờ anh có thể ngồi lên xe lăn di chuyển, nhưng đều là tôi đẩy.
Có một ngày, Văn Thông hỏi tôi: "Bảo bối, mỗi ngày em đều ở đây, không phải lên lớp sao?"
". . . . . ." Chỉ nhìn anh chằm chằm.
"Không trả lời vấn đề của anh?" Văn Thông nhìn tôi.
"Đều do anh á..., để cho em học cái gì chứ, anh cũng không biết em trải qua hai tháng này thế nào, là choáng váng đầu và ghê tởm, hai mắt cũng bốc lên kim hoa vượt qua cuộc sống cực khổ."
". . . . . ." Lần này đến lượt anh nhìn tôi chằm chằm.
"Như vậy hả, thật xin lỗi, anh cũng không biết, vậy em muốn học nữa hay không, học khổ cực như vậy." Văn Thông đẩy xe lăn đi tới bên cạnh tôi, nắm tôi nói, thậm chí có chút kích động nói.
Nhìn thấy phản ứng này của anh, tôi khổ nữa cũng đáng giá, nhưng trong miệng lại nói: "Như vậy sao được, chồng em xài nhiều tiền như vậy, nộp học phí giúp em, có thể không học sao?"
"Không có vấn đề gì, vợ à, anh sẽ kiếm lại giúp em." Văn Thông ôm tôi vào trong ngực.
Ha ha, tôi cười điên cuồng một trận, nước mắt lại chảy ra ào ào, nhưng nó vì cười.
"Chồng ơi, anh thật sự đáng yêu, bây giờ tôi chỉ không có ý định đi học, bởi vì anh đó. Em đã xin trường học, phần sau của chương trình học, em sẽ dùng nửa kỳ để học."
"Học khổ cực như vậy, hay là thôi đi, anh thật sự không biết rõ chuyện này." Văn Thông kiên trì với ý kiến của anh.
"Không được, anh sẽ không để cho em đau lòng. Bỏ được sao?" (Tôi xót tiền á)
"Đứa nhỏ hám tiền." Văn Thông cười lắc lắc đầu.
***
Lại qua mười ngày, được bác sĩ đồng ý, rốt cuộc Văn Thông có thể xuất viện, ban đầu anh vô cùng hưng phấn, nhưng qua ba ngày về sau, anh mới phát hiện, ở nhà anh càng thảm hơn, bởi vì bị hai người phụ nữ buộc anh trải qua cuộc sống như heo.
Cái gì gọi là cuộc sống của heo, tôi không cần giải thích, tất cả mọi người hiểu rất rõ, chính là ăn rồi ngủ, tỉnh lại ăn nữa, . . . . .
Hai người phụ nữ, chính là chị dâu Mẫn Di và bản đại nhân tôi.
Chúng tôi tìm rất nhiều từ trên web, sau khi giải phẫu lá lách phải ăn gì, tôi đã từng làm đã nếm thử, nhưng cuối cùng cũng bị tôi lật đổ, bởi vì quá khó ăn, tôi nghĩ sau khi Văn Thông ăn đồ do tôi làm, nhất định sẽ bị đưa vào bệnh viện lần nữa, là bệnh nhân không ngừng nôn mửa.
Mười ngày sau, Văn Thông nhìn thấy hai người phụ nữ chúng tôi vừa đi gần anh, toàn thân của anh sẽ khẩn trương, mặc dù anh có một cứu binh nhỏ - Bính Bính, nhưng cũng không giải quyết được vấn đề quá lớn.
Chẳng qua tôi và Mẫn Di nhìn thấy hai người bọn họ vẫn rất vui vẻ, cũng làm ra tư thế chiến thắng với nhai.
Tại sao vậy chứ?
Bởi vì bọn họ một lớn một nhỏ cũng trở nên béo rồi.