Em Là Bà Xã Của Tôi

Chương 3: Tạm thời chia lìa



“Tiêu, bà xã anh đang ở thư viện.”.

“Ừ, tôi đang chuẩn bị đi tìm cậu ấy đây.” Tôn Quân Tiêu nhấc cặp sách, gật đầu với bạn Triệu cùng lớp, hướng tới thư viện.

Chớp mắt một cái, đã qua mười năm, trước kia là hai đứa trẻ giờ đã trở thành thiếu niên anh tuấn trong trường học quý tộc. Tiểu học cho tới Trung học đều đuợc tuyển thẳng, bởi vậy vấn đề lên lớp cũng chẳng có gì phiền muộn, ngày nào cũng thong dong tự tại. Hai người cùng đi học, cùng ăn cơm trưa, cùng nhau về nhà, cùng nhau làm việc, cùng nhau… ngủ..

Lớn lên, Ngả Duật Lan cũng dần dần hiểu rõ ý nghĩa xấu xa hai từ ” Bà xã”, nhưng mọi chuyện cũng gắn liền với thời gian trôi qua thật lâu. Tôn Quân Tiêu cũng không chịu rời khỏi cậu ta nữa bước, ngay cả đi WC cũng muốn đi cùng, gặp người thì nói Ngả Duật Lan là bà xã của anh ta. Lâu ngày, toàn bộ trường trung học điều biết lớp năm năm hai có một đôi vợ chồng đồng tính, nhưng lại rất ân ái, gắn bó như hình với bóng

Ngả Duật Lan vừa thẹn vừa lúng túng, đã từng cự tuyệt với Tôn Quân Tiêu vài chuyện, nhưng sau đó cũng không giải quyết được gì. Bởi vì thiếu gia Tôn cho rằng việc này không có gì sai, còn ngang ngược, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đương nhiên mà nói rằng “Em là bà xã của anh!!” Khiến cho Ngả Duật Lan dở khóc dở cười.

Nhưng mà, Tôn Quân Tiêu bá đạo như vậy cũng không phải vô cớ gây rối, đó là sợ mất Ngả Duật Lan càng ngày càng xinh đẹp! Hoàn toàn khác biệt với những nam sinh có thân thể cường tráng, ngũ quan Tiểu Lan vô cùng dịu dàng, nhất là khi mỉm cười, tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành. Chuyện này dẫn đến vô số tình địch cho Tôn Quân Tiêu. Vì vậy thiếu gia Tôn phẫn nộ, tuyên bố rạch ròi nói “Bất luận là nam nữ, dám cả gan chạm vào bà xã tôi, giết không tha!”

Nói thêm, thực ra Tôn Quân Tiêu lớn lên cũng không thua kém, dáng người cao ráo, nét mặt tuấn tú, tính cách cởi mở lại còn vui tính. Chỉ cần không liên quan đến Ngả Duật Lan, anh ta cũng có một sức hấp dẫn vô cùng, đáng tiếc là cây cũng đã có chủ rồi.

Mới vừa đi vào thự viện, Lý Siêu chung đội bóng rổ với Tôn Quân Tiêu đã nói tỉ mỉ với anh ta.

“Lão đại, đại tẩu đang ngồi ở khu B, thứ hai từ bên trái đếm qua so với người ngồi gần song cửa sổ.”

“Cám ơn, Lý Tử!” Tôn Quân Tiêu nói lời cảm ơn, đều không phải khách sáo, bất cứ chổ nào anh ta cũng nắm rõ bà xã anh. Tôn thiếu gia cũng mất không ít công phu, khắp nơi đều đặt cơ sở ngầm, còn thiếu mỗi điều đặt một thiết bị định vị GPRS nữa thôi.

Quen thuộc đi đến chổ ngồi định sẵn, Tôn Quân Tiêu không nói gì, chỉ im lặng ngồi xuống, yên lặng nhìn Ngả Tuấn Lan đang say sưa đọc sách tiếng Anh bên cạnh.

Trong mấy năm gần đây, Tôn gia và Ngả gia cũng xảy ra không ít biến hóa. Người thừa kế Tôn gia chẳng còn nghi ngờ ai khác đó chính là Tôn Quân Tiêu, bởi vậy từ lúc còn học tiểu học, Tôn Lê Á đã giáo dục anh làm sao để trở thành một người lãnh đạo ưu tú. Đồng thời, bình thường hay dẫn anh đi gặp các bang hội, cho anh làm quen với bầu không khí, nắm vững giao tiếp, thậm chí sau giờ học còn mời võ sư đến dạy anh võ thuật. Mà Dư TửNamcũng phát huy khả năng của mình, dạy anh những chuyên nghành đặc biệt, từng bước dạy anh tiếp xúc với các giáo sư, kỹ thuật công nghệ khoa học. Dĩ nhiên Tôn Quân Tiêu cũng cực kỳ thông minh, cho dù bây giờ học đại học cũng không có vấn đề gì. Nhưng vì muốn bảo vệ bà xã của mình, thiếu gia Tôn tình nguyện học tại trường trung học, cũng không chịu ra nước ngoài học đại học. …

Thế nhưng người thừa kế Ngả gia không phải trưởng tử Ngả Duật Lan, mà là thứ tử Ngả Duật Dật. Có thể là Ngả Thương Cù ánh mắt tinh tường biết tính kế lâu dài, biết đứa con lớn nhất giữ không được, cho nên đó là lí do bồi dưỡng tất cả tinh lực đều đặt ở trên người đứa thứ hai, với con lớn nhất áp dụng “Cách ly tất cả công việc hắc đạo, chỉ chăm lo đọc sách, mỗi ngày không cần lo nghĩ về chuyện phía trước” làm chính sách. Mọi chuyện còn phát triển một cách đầy bất ngờ, Ngả Duật Dật tuy rằng tư chất thông minh nhưng trưởng thành quá sớm, tuổi còn nhỏ cũng đã ra vẻ một bộ dáng lão đại, cả ngày mang vẻ mặt nặng nề, nói không quá 10 câu, luôn luôn dùng ánh mắt như sói đang rình mồi nhìn chằm chằm ông chú Ngả Thương Kỳ nhà mình, khiến cho đồng chí chú này phải nhượng bộ lui binh, lui về nhà không dám ra ngoài nữa bước.

So sánh hơn nữa, Ngả Duật Lan còn là nguyên nhân khiến Ngả Thương Cù đau đầu nhất. Có thể là bảo hộ quá … chẳng biết vì lý do gì, mà đứa con lớn nhất lại là người đơn giản, thuần khiết, tính cách ngây thơ, tấm lòng thiện lương, hoàn toàn không hiểu được lòng người hiểm ác đáng sợ như thế nào. Người như vậy nếu sinh ra trong ngôi nhà thiện lương, thì đó chuyện tốt. Nhưng Ngả gia lại nổi danh nhà hắc đạo, vậy mà con của Ngả gia, chẳng có ai có tâm thiện, há ra chẳng phải là đang chờ chết sao? Trong bất hạnh cũng có may mắn, bên người Ngả Duật Lan còn một Tôn Quân Tiêu. Sở dĩ, người nhà Ngả cũng không hề chán ghét cậu con rể này, trái lại còn hoan nghênh tới, chỉ cần con mình khỏe mạnh, sống hạnh phúc, thì làm cha mẹ còn cầu gì hơn nữa..

Sắc trời dần tối, Ngả Duật Lan rốt cục từ trong biển sách bơi ra, nghiêng đầu, quả nhiên thấy khuôn mặt quen thuộc.

[ Xem xong rồi? ] không thể nói chuyện, Tôn Quân Tiêu chỉ có thể ra dấu hiệu, khoa tay múa chân nói..

[ Chúng ta đi về nhà đi? ]

Đưa sách vào giá sách, hai người sóng vai nhau, rời khỏi thư viện..

Trên đường, Tôn Quân Tiêu bất ngờ lại là người trầm mặc, hầu như chẳng nói câu nào. Ngả Duật Lan thấy kỳ quái, nghĩ là anh ấy chắc có gì không vui. Vì vậy liên tục nói những chuyện thú vị, hy vọng có thể khiến cho anh ấy vui vẻ lên..

“Tiểu Lan.” Tôn Quân Tiêu đột nhiên mở miệng..

“Anh…” Tôn Quân Tiêu lưỡng lự, nếu như có khả năng, anh thực sự muốn mang bà xã của mình đi cùng, thế nhưng…

Tôn Quân Tiêu nói giống như sấm sét giữa trời quang, Ngả Duật Lan ngây ngẩn cả người tức khắc..

“Tiểu Lan, sức khỏe cha anh không tốt lắm. Ngày hôm trước, ông ấy ngất xỉu ngay lúc còn giảng bài cho anh, sau khi đến bệnh viện khám, bác sĩ nói tình trạng này rất nguy hiểm, trong nước không có khả năng có thể điều trị khỏi hẳn. Vì vậy, Ba Ba anh quyết đinh, muốn anh đưa Cha ra nước ngoài điều dưỡng, nói khoản nữa năm là có thể về, chậm nhất thì.. …” Tôn Quân Tiêu cúi đầu, cũng không nói gì thêm nữa..

Ngả Duật Lan cắn chặt môi, cũng không nói gì. Cậu chưa từng nghĩ tới tách khỏi Tôn Quân Tiêu, cậu khó có thể tưởng tượng một mình xuôi ngược đi học, một mình ăn, một mình chơi đùa trong cuộc sống. Không có Quân Tiêu, cậu phải làm sao bây giờ?.

“Vậy, vậy đến lúc nào thì anh mới quay về?”.

“Chậm nhất… Có thể là phải ba năm.”

Ba năm.

Ba năm không nhìn thấy Quân Tiêu, ba năm không thể cùng Quân Tiêu ở chung một chỗ… Ngả Duật Lan khóc. Cậu không biết vì sao mình lại khóc, nhưng mà cảm thấy trong ngực thực khó chịu, thực sự rất khó chịu.

“Tiểu Lan!” Tôn Quân Tiêu luống cuống, anh ôm cổ Ngả Duật Lan, gắt gao siết chặt cậu vào lòng “Anh sẽ trở về mà! Tiểu Lan, em hãy chờ anh! vì em, anh nhất định sẽ trở về!”.

Ngả Duật Lan không trả lời, nhưng tựa vào vòm ngực ấm áp, không ngừng khóc..

Ngày thứ hai, Tôn Quân Tiêu tiến hành thủ tục tạm nghỉ học, đi theo dưỡng phụ bước lên máy bay, hành trình ra nước ngoài.

Lúc này, anh ấy không hề biết, máy bay cất cánh, dẫn đến nhiều chuyện không thể bù đắp lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.