“Đừng..” Người trên giường trở mình, vùi đầu vào trong chăn, dường như không muốn thức dậy..
“Tiểu Lan, tới giờ đến trường học rồi.” Tôn Quân Tiêu ngồi ở bên giường, nhẹ giọng gọi cậu.
“Ừ…” Ngả Duật Lan chui ra, mơ mơ màng màng mở mắt.”Quân Tiêu, đưa em đi WC.”
“Ôi.” Tôn Quân Tiêu cười cưng chiều. Lúc Tiểu Lan làm nũng rất đáng yêu, anh cũng không có cách nào khác. Vì vậy, Tôn thiếu gia không thể làm gì khác hơn là ôm cậu từ trên giường, cẩn thận từng li từng tý mà đi phòng vệ sinh.
Năm ngoái, Ngả Duật Lan thành tích ưu tú nên được tuyển thẳng vào đại học danh tiếng nhất cả nước, học chuyên ngành Pháp luật cậu yêu thích. Mà Tôn Quân Tiêu bởi vì có quan hệ nên đã nhảy rào, kết thúc việc học tập, không chỉ đạt được hai học vị, còn kế thừa công ty của ba Tôn Lê Á, kinh doanh rất phát triển, trên đường trở thành một doanh nhân ưu tú.
Hiện nay, hai người đã chính thức ở chung, vừa lòng với cuộc sống gia đình hạnh phúc
Xe mới toanh chạy bon bon trên đường, dừng lại trước cửa trường học. Ngả Duật Lan theo thường lệ hôn Tôn Quân Tiêu một cái.” Ngày hôm nay, em sẽ tan học hơi trễ, hay là anh cứ về nhà trước?”
“Không, anh tới đón em.”
“Được, em đi đây, bye bye.”.
“Bye Bye.”.
Sau khi phất tay cáo biệt, Ngả Duật Lan cuốc bộ vào vườn trường..
Cuộc sống Đại học hoàn toàn khác Trung học, ở đây tràn đầy thoải mái tự do, rỗi rãi có thể rong chơi ở hoa viên, hưởng thụ sự yên bình. Ngày hôm nay, khóa học buổi sáng bị hủy bỏ. Ngả Duật Lan quyết định thỉnh thoảng lười biếng một lần, không có đến thư viện, mà kiếm một ghế đá ngồi đắm chìm trong ánh nắng mặt trời, nghe nhac, tự thả lỏng bản thân.
Hai mươi tuổi, chính trực tao nhã. Toàn bộ nam sinh ở khoa Luật đều có bạn gái, chỉ duy nhất Ngả Duật Lan vẫn như trước “độc thân”. Điều không phải cậu xấu không ai yêu, mà ngược lại, mười đại tinh anh mà nhiều cô gái mơ nước thì Ngả Duật Lan luôn là vị trí thứ nhất. Mọi người đánh giá rằng, Ngả cậu ấm người ngoài ôn hòa khiêm tốn, ăn nói cử chỉ mang khí phái tôn quý, tuyệt đối phù hợp về hình tượng Bạch mã hoàng tử mà các cô gái hay mơ ước! Về cậu ta vì sao không có bạn gái, trong nhà ngoài ngõ đồn đãi có rất nhiều, nhưng mà nguyên nhân thật sự, chỉ có mình cậu ta biết..
Tuy rằng cậu vẫn còn chưa hiểu rõ tình cảm của mình đối với Tôn Quân Tiêu đến tột cùng là cái gì, nhưng Ngả Duật Lan vô cùng bằng lòng với hiện tại. Hơn nữa, bóng ma thất tình, cậu cự tuyệt toàn bộ. Quay về với chính nghĩa, về đến nhà thì sẽ không chỉ có một người, mà còn có Quân Tiêu, Quân Tiêu chiều chuộng yêu thương cậu. Chỉ cần có Quân Tiêu kề bên, thì cậu không còn gì phải lo lắng. Thế nhưng, trong lòng cảm giác mất mác, làm sao có thể giải thích được đây?.
“Chào anh, cho hỏi lầu 3 ở nơi nào vậy?”.
Quay đầu, Ngả Duật Lan giật mình..
[ Xin chào, xin hỏi phòng thí nghiệm hóa học ở đâu vậy? ]
Một ngày cách đây nhiều năm, cậu đã gặp cô ấy lần đầu như vậy..
Đôi mắt trong vắt, không mang theo một tia làm điệu, tươi cười tươi mát động lòng người, khoảnh khắc đó cậu đã yêu thích cô ấy.
Nhưng mà mối tình đầu thì đẹp nhưng kết cục là tàn khốc..
Cô ấy dạy cho cậu tình cảm ngọt ngào, nhưng cũng dạy cho cậu sự thật tàn nhẫn.
“Ách, xin lỗi, xin hỏi anh có lầu 3 ở đây phải không? Em là sinh viên mới, cho nên mới lạc đường…” Trước mặt, cô gái lộ ra nét khổ não buồn rầu...
“… Lầu số 3, không ở gần đây, để anh dẫn em đi.” Ma xui quỷ khiến, Ngả Duật Lan chủ động dẫn đường.
“Thật vậy sao? Thật tốt quá! Cảm tạ anh! Đúng rồi, em là Triệu Uyển Tình, anh có thể gọi em là Shary, em học khoa Vật lý, xin hỏi anh học nghành nào?”.
Nụ cười rực rỡ, khiến người ta cảm thấy gió xuân mơn mởn. Ngả Duật Lan cảm thấy, tận sâu trong lòng mình có cái gì vỡ ra, dường như quá khứ trời đông giá rét kia, hồ nước đóng băng kia dường như đã tan chảy dưới gió xuân phấp phới này, một lần nữa mạnh mẽ tan chảy, chảy đi..
“Anh là Ngả Duật Lan, năm hai khoa Luật.”.
Tôn Quân Tiêu đang ở công ty họp..
Đối với một người thanh niên hai mươi tuổi mà nói, làm việc hắc bạch lưỡng đạo, thực sự không dễ dàng. May là trước đó anh dốc sức làm việc ở nước ngoài – phụ giúp bá phụ, học được không ít thứ, bởi vậy mới có thể chống đỡ đến bây giờ.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ..
Không cần nói thì thương trường có lẽ nơi hắc đạo tranh đấu, kiêng kị nhất chính là tình trạng an vu []. Nếu như người không thể đi tới, vậy cũng chỉ có lui về phía sau, thậm chí bị bóp chết. Nhưng mà, Tôn Quân Tiêu cũng không cảm thấy khổ cực, bởi vì anh hiểu rõ, muốn cho bà xã mình có một cuộc sống an ổn hạnh phúc, không có thực lực thì không được. Anh phải nổ lực, đạt tới địa vị không thua kém cha mình, mới có tư cách bảo hộ Tiểu Lan cả đời.
[ An vu: yên ổn bình yên quá, không có biến động gì, không lui, không tiến]
Đợi đến khi hội nghị kết thúc, Tôn Quân Tiêu mới vừa đi ra cửa lớn, Lý Siêu gọi anh..
“Lão đại!”..
“Sao vậy?” Tôn Quân Tiêu dừng chân..
“Đã xảy ra chuyện, Chu gia bị người tịch thu tài sản, Tiểu Hổ không rõ tung tích” Sắc mặt Lý Siêu trầm trọng, Chu Hổ là huynh đệ của bọn họ, đột nhiên Chu gia có biến cố, tuyệt đối không tầm thường..
“… Lập tức phái người đi thăm dò, nhất định phải tìm được Tiểu Hổ.”.
“Được!”.
Nửa tiếng đồng hồ, một phần tư liệu bí mật trình trên bàn Tôn Quân Tiêu. Lý Siêu ngắn gọn nói rõ mọi chuyện một lần.”Hai tháng trước, Tiểu Hổ giao du với một cô gái, cô gái này có quan hệ với Triệu gia, ả ta câu dẫn Tiểu Hổ, thừa dịp cậu ấy không chú ý, ăn cắp tư liệu thương nghiệp của Chu gia. Ả ta rất thông minh, trộm thứ này đào thứ kia, hầu như ả ta đào rỗngChugia, sau đó nhân cơ hội, một cước đạp Tiểu Hổ rồi bỏ trốn. Chờ đến khi tên ngốc kia biết rõ, thì không còn kịp rồi.”.
Cá lớn nuốt cá bé vốn là quy luật tự nhiên. Huống chi gia tộc hắc đạo, người nào không có đắc tội với người khác? Địch thủ cũng sẽ không vì ngươi bị lừa gạt mà động lòng thương.Chugia lớn như vậy, dĩ nhiên trong một đêm sụp đổ. Tiểu Hổ là con trai trưởngChugia, càng là mục tiêu trọng điểm truy sát của kẻ khác.
“Lý Tử.”.
“Dạ.”.
Sắc mặt Tôn Quân Tiêu rất bình tĩnh, nhưng mà bút trong tay đã bị bẻ gẫy, có thể nói giờ phút này anh rất căm phẫn.
“Đi tìm ả đó cho tôi, nếu như Tiểu Hổ có chuyện gì, tôi sẽ bắt cả nhà ả ta chôn cùng.”.
“Được!”..
Ba ngày sau, có tin tức, Chu Hổ không chết, nhưng bị rơi từ trên cao xuống ở bến tàu, lúc này cột sống bị tổn thương, cậu ấy bị bại liệt cả đời..
Tôn Quân Tiêu, chạy tới bệnh viện đầu tiên..
Vốn dĩ Tiểu Hổ sức sống căng tràn, lúc này lại là băng vải kín mít nằm trên giường bệnh, dựa vào bình dưỡng khí mà sống.
Nhẹ nhàng đi tới bên giường, Tôn Quân Tiêu nắm tay Chu Hổ, nhìn cậu mà nói rằng, “Tiểu Hổ, cậu yên tâm, tôi sẽ báo thù cho cậu.”
Đột nhiên, vẫn còn trong trạng thái hôn mê, thiếu giaChuđộng đậy, cậu ấy thở hổn hển, dường như muốn nói gì đó.