Thoáng cái đã trôi qua một tuần. Vì cô bận ôn thi nên Viễn không thường xuyên gặp cô, tối đến cũng không thể nhắn tin làm phiền cô.
Trong lòng đã nhớ người ta đến phát điên. Anh thừa nhận từ cái sau cái ngày cô làm đổ thức ăn lên người anh, cho Tuấn Khải điều tra về cô một chút thì đã có cảm tình với cô rồi.
Làm ôsin chỉ là cái cớ để thường xuyên được gặp cô thôi.
Thế nhưng qua tuần này, thời hạn ôsin chỉ còn đúng một tuần, vậy thì Diệu Linh sẽ không còn đếm xỉa gì đến anh nữa.
Không được…
Chiến dịch cưa đổ tiểu bảo bối chính thức bắt đầu…
Phải đánh nhanh thắng nhanh…
____
Tối…
Diệu Linh xem lại những kiến thức mà mình đã ôn, chuẩn bị tốt để mai ra chiến trường …à nhầm chuẩn bị tốt để mai thi.
Kì thi này rất quan trọng, cả bạn học đến các thầy cô ở lớp,ngay cả bố mẹ cũng đều kì vọng đặt niềm tin vào cô. Sau khi sửa soạn xong, Linh leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Cô mở điện thoại ra, có phải đến chục tin nhắn của bạn học chúc cô thi tốt.
Wow ngay cả Hoàng tiền bối cũng nhắn tin à, nhưng mà anh ấy tiết kiệm lời vậy sao, chả bù cho Tiểu Ước chút nào.
Diệu Linh đọc hết tất cả tin nhắn, mỉm cười vui vẻ.
Nhưng mà có hơi thiếu thiếu, chỉ là đọc hết tin nhắn rồi vẫn không thấy ai kia nhắn tin.
Diệu Linh có hơi hụt hẫng, chả hiểu sao cô có chút chờ đợi lời chúc của người nào đó.
Quên đi, cái chính là phải ngủ sớm đã để mai còn có tinh thần thoải mái để làm bài thật tốt a~.
______
Sáng hôm sau, Diệu Linh chuẩn bị đến trường thi. Cô mở điện thoại ra mới phát hiện tin nhắn:
“Linh nhi, bình tĩnh tự tin làm bài thật tốt, chúc em thi tốt ^_^”