Vừa về tới cửa, Lam Linh đã vội vàng chạy lên lầu mở tủ ra xem nên mặc gì, Trương Ngạn khó hiểu nhưng càng lo lắng nhắc nhở vợ mình
-Chậm thôi, có ai mang thai mà chạy như em không?
Trương Ngạn theo cô vào phòng, thấy Lam Linh đang đứng trước tủ xem tới xem lui lựa chọn một cách rất nghiêm túc, khó hiểu vô cùng.
Lam Linh giơ vài chiếc váy đến trước mặt anh đung đưa
-Anh xem, nên chọn cái nào?
Trương Ngạn ngồi xuống giường nghiêm túc nhìn cô, thắc mắc:
-Là bữa cơm với Lục thị, sao em lại coi trọng như vậy?
Lam Linh nhướn mày nhìn anh, giọng đầy ý cười, cô thà chết chứ không thèm coi trọng Lục gia, làm như vậy chính là đang muốn chọc vào nỗi đau của Lục gia.
Bây giờ Lam Linh này là con dâu của Trương gia, vợ của Trương tổng tất nhiên phải ra dáng một chút hoàn toàn không thể làm họ thất vọng, hơn nữa cô càng muốn xem xem hôm nay Lục lão gia khom lưng khuỵu gối trước con rể thế nào.
Không bỏ qua trường hợp, dự án Lục thị muốn hợp tác ông ta sẽ mang con gái cưng Lục Lam Anh theo, cô chị gái tìm đủ mọi thủ đoạn để quyến rũ Trương Ngạn đâu bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Lam Linh mỉm cười đầy ẩn ý, Trương Ngạn đi tới lấy khăn tắm tiện tay sờ lên đôi má mịn màng của cô
-Trong đầu lại bày mưu tĩnh kế gì rồi? Anh đi tắm một chút, em từ từ chuẩn bị
Lam Linh kéo tay anh lại, đưa mắt ngước nhìn anh xin xỏ
-Gọi giúp em một người trang điểm!
Trương Ngạn ngạc nhiên, trừng măt nhìn cô, có sự đầu tư vậy cơ à? Mà không sao miễn cô thấy vui, anh đều có thể chiều.
Trương Ngạn nhấc máy gọi một cuộc điện thoại, rồi quay trở vào phòng tắm, Lam Linh ngoài này vẫn chọn tới chọn lui, thứ gì cũng không hài lòng.
Cuối cùng cô chọn được ra một chiếc váy len body ôm sát cơ thể màu đỏ, còn thiết kế cổ vuông khéo léo khoe ra phần ngực trắng sứ đầy đặn mà không bị phản cảm, một đôi giày giày cao gót màu đen đơn giản sang trọng, cuối cùng là một chiếc túi xách Chanel đen cùng tông chính là bản giới hạn mà Trương Ngạn tặng cô.
Lam Linh diện bộ đồ lên người nhìn cơ thể mình một lượt trong gương, thâht tốt đã 8 tuần nhưng bụng vẫn chưa lớn có lẽ do thân hình cô khá nhỏ nhắn nên bụng bầu cũng vậy, nhưng ngắm nghía một hồi, rốt cuộc vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó, Lam Linh “a” lên một tiếng, lấy trong tủ phụ kiện một bộ khuyên tai và dây chuyền Dior, tất cả đều là đồ Trương Ngạn tặng cô, trước giờ cô đều khôg dùng tới, vì cảm thấy mấy thứ như vậy không hợp với mình nhưng hôm nay thử một chút, cũng rất gợi cảm nhưng vừa phát hiện thì đã không mặc được nhiều rồi!
Trương Ngạn từ trong phòng tắm bước ra, thấy vợ nhỏ của mình khác biệt vô cùng, một cảm giác quyến rũ chết người, “thật đẹp” nhưng cuối cùng ánh mắt của anh vẫn dừng ở đôi giày cao gót của cô, mang thai đi giày cao gót sẽ rất nguy hiểm tất nhiên anh không đồng ý, Lam Linh cũng đoán trước được điều này, thoả hiệp với anh
-Lát nữa em đeo đôi giày thấp, tới nhà hàng mới tháo ra mang đôi cao này, ngồi với bọn họ xong em lập tức mang lại đôi thấp.
Hơn nữa bộ đồ như thế này đâu thể đeo giày thấp, em đường đường là Phu nhân của Trương tổng anh phải cho em chút thể diện chứ, nếu gặp ai khác thì không sao đằng này là đi ăn với Lục thị!
Lam Linh vừa thoả hiệp cũng không quên làm nũng với anh, đối với hành động này anh chính là bị đánh gục hoàn toàn sau 3 giây, cuối cùng vẫn sẽ đồng ý.
Chẳng bao lâu, người trang điểm cũng tới, Lam Linh ngồi trên ghế bắt đầu công cuộc biến hình, Trương Ngạn ngồi bên cạnh vuốt vuốt điện thoại một lát lại quay sang nhìn cô, phụ nữ đúng ra ngoài thật phức tạp, không phải chỉ cần thay bộ đồ, chải lại tóc là có thể đi sao? Thợ trang điểm là một người nổi tiếng trong ngành make up vì vậy nên cách làm việc nhanh gọn nhanh chóng cũng không có gì bất ngờ, chỉ là sau khi trang điểm anh cảm thấy cô vợ của mình như một người khác, giống một người phụ nữ xinh đẹp, thành đạt và quyền lực, anh nhìn Lam Linh một lượt gật đầu tự hào, vợ của Trương Ngạn này sao lại hoàn hảo đến vậy? Vóc dáng cân đối chỗ nào cần đầy đặn chắc chắn sẽ đầy đặn, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, mái tó dài thường ngày được uốn xoăn trở nên rất sang trọng, làn da trắng sứ, bỗng anh lại cảm thấy khó chịu “bản thân mình thấy cô ấy rất đẹp thì hẳn những tên đàn ông ngoài kia cũng vậy, thật bực mình”.
Lam Linh thì khôn giống anh vui vẻ ngắm nghía bản thân thì ra cô chỉ cần khoác lên bộ đồ đắt tiền trang điểm một chút thì liền trút bỏ đi vẻ ngoài là một cô học sinh bình thường liền toát lên vẻ sang trọng, kiều diễm của một tiểu thư.
Lam Linh mỉm cười ngọt ngào nhào tới ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ ôm lấy cổ anh giọng nhỏ meo meo
-Anh xem nước hoa nên dùng cái nào? Em chọn giúp em!
-Tại sao?
-Vì em muốn thơm
Trương Ngạn không ngần ngại cúi xuống đặt một nụ hôn lên má cô, Lam Linh tất nhiên chẳng hiểu chuyện gì cứ tròn mắt nhìn anh, Trương Ngạn nhìn cô trong câu nói mang ý cười
-Không phải em muốn “thơm” sao?
Lam Linh lườm nguýt anh, lúc nào cũng vậy, chẳng nghiêm túc chút nào rõ ràng biết cô đang nói gì nhưng lại cố tình hiểu thành ý khác, đáng ghét.
Không thèm đôi co với anh, lại đói rồi tìm gì lấp bụng trước
-Trong nhà có bánh ngọt không vậy vú Bạch? Con muốn vị socola!
-Vừa hay trong nhà vẫn còn một chiếc, nếu thiếu phu nhân thích tôi lập tức cho người đi mua
Vừa nói vú Bạch vừa mở tủ lạnh, đặt chiếc bánh vào đĩa đưa tới cho cô, Lam Linh đón lấy vui vẻ gậy đầu
-Được, tím mua nhiều một chút, đồ ngọt vị socola sữa vị socola con đều thích
-Theo kinh nghiệm truyền lại, phụ nữ nghén đồ ngọt chính là con trai, xem ra trong bụng thiếu phu nhân là một tiểu thiếu gia rồi!
Lam Linh tươi cười ăn miếng bánh, Trương Ngạn nhìn cô như vậy thật thoải mái, trong tim dâng lại một cơn sóng yêu thương rất lớn, cô nhìn anh hứng thú
-Anh xem, có phải bảo bảo nên đặt tên là Choco không? Lúc nào em cũng muốn ăn socola như vậy!
Trương Ngạn gật đầu đồng ý, anh cũng nghĩ rất nhiều có nên đặt một biệt danh cho bảo bảo liên quan đến socola hay không, nhưng anh nghĩ nửa ngày cũng không ra được, cô trong lúc cao hứng lại nghĩ ra cái tên đáng yêu thế này, tất nhiên anh sẽ đồng ý rồi
-Được, từ bây giờ chúng ta gọi bảo bảo là Choco!