Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Chương 43: Nể tình cha mẹ chúng ta



Edit: Carrot – Beta: Cún

Chẳng bao lâu sau, Thang Lâm và Tống Dịch đã gặp được Ngoại trưởng của Sisby – Jovan. Hai bên bắt đầu đàm phán chính thức. Thang Lâm ngồi bên cạnh Tống Dịch, bên cạnh Jovan cũng có một người đàn ông, là phiên dịch của Jovan.

“Trung Quốc và Sisby đã thiết lập quan hệ ngoại giao, vì tình hữu nghị giữa hai nước, tôi nghĩ, việc mở đường bay là có lợi cho cả đôi bên.” Tống Dịch nói.

Jovan gật đầu: “Tôi rất tán thành ý tưởng của Tham tán Tống.”

Về điểm này, Tống Dịch và Jovan nhanh chóng đạt được thỏa thuận. Tuy nhiên, Jovan chỉ đồng ý với phương án quá cảnh và Sisby có thể cung cấp sự thuận tiện về thị thực. Nhưng Tống Dịch vẫn nhất quyết mở đường bay thẳng và nêu ra nhiều lợi ích khi làm như vậy với Sisby. Những lợi ích này rất hấp dẫn đối với Sisby, một đất nước vẫn còn rất nghèo. Tuy nhiên, Jovan đã hứa với Đại sứ của York rằng chiến lược của họ sẽ là ủng hộ York, nên Jovan đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Tống Dịch nói: “Có thể thực hiện theo cách này. Đối với các chuyến bay thẳng, cả dịch vụ chở hàng và chở khách sẽ mở tuyến bay đến Cavô một lần một tuần.”

Tuy Jovan không lập tức đồng ý, nhưng ông ta cũng không muốn từ chối những lợi ích mà Tống Dịch đã nhắc đến. Ông ta đề nghị đi vệ sinh một lát. Khi đứng lên, ông ta liếc mắt ra hiệu cho phiên dịch của mình, người này sau đó cũng ra hiệu với Tống Dịch và Thang Lâm rằng anh ta cũng muốn rời đi một chút.

Trong phòng đàm phán chỉ còn lại Thang Lâm và Tống Dịch. Hai người nhìn nhau, Thang Lâm nhỏ giọng nói: “Họ đi bàn bạc rồi.”

“Ừm,” Tống Dịch nói, “Phiên dịch của Jovan thực chất cũng là trợ lý của ông ta.”

Thang Lâm chợt hiểu ra. Tuy nhiên, cô vẫn không biết cuối cùng có thể đàm phán thành công hay không.

Vào thời điểm đó, nhà ngoại giao Carlgi và đại sứ của York đang ngồi nói chuyện với nhau. Đại sứ York cho biết Jovan đã đồng ý chỉ mở các tuyến quá cảnh với Trung Quốc, và Sisby lại ủng hộ York nên phương án của Tống Dịch sẽ không bao giờ được thông qua.

Cargi nói: “Liệu Jovan có trở mặt không?”

“Không đến mức đó.” Đại sứ của York tự tin nói.

“Trong ngoại giao, tình thế biến đổi rất nhanh.” Cargi nói.

Đại sứ York: “Tuy nói vậy, nhưng hôm qua Jovan mới hứa với tôi, không đến mức hôm nay đã thay đổi.”

Cargi suy nghĩ một lát rồi từ từ gật đầu.

*

Đương nhiên Jovan không thực sự ở trong nhà vệ sinh, ông ta và trợ lý kiêm phiên dịch của mình đang thảo luận ở một gian phòng khác.

“Tôi biết rằng Trung Quốc và York ngang tài ngang sức về mọi mặt. Nhưng chúng ta có thực sự muốn loại trừ Trung Quốc chỉ vì nước ta thân thiết với York à?” Jovan hỏi trợ lý.

Trợ lý nói: “Tôi nghĩ chúng ta không nhất thiết phải từ chối bất cứ điều gì có lợi cho đất nước.”

“Nhưng hôm qua tôi mới hứa với Đại sứ của York xong, nên không thể đổi ý ngay được.” Jovan cau mày.

Trợ lý cũng cảm thấy vấn đề khó giải quyết. “Hay là đổi người khác đến đàm phán?”

Jovan nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu: “Vẫn không ổn. Chuyện này xác định là do tôi phụ trách.”

Cuối cùng, hai người bàn tới bàn lui vẫn không đưa ra được một biện pháp hay nào.

Đang chờ đợi, Thang Lâm không nhịn được hỏi Tống Dịch: “Rốt cuộc họ sẽ làm gì? Đã gần một tiếng rồi mà vẫn chưa ra.”

Tống Dịch cười nói: “Bọn họ đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hôm qua Jovan mới đồng ý với York xong, nếu hôm nay đã đổi ý thì không hay lắm.”

Thang Lâm nói: “Nhưng anh có cách giải quyết, đúng không?” Nụ cười điềm tĩnh thản nhiên của Tống Dịch khiến Thang Lâm cảm thấy như vậy.

Tống Dịch không trả lời, Jovan và trợ lý kiêm phiên dịch của ông ta đúng lúc này đi ra. Thang Lâm và Tống Dịch nhìn nhau.

Jovan xin lỗi Tống Dịch vì đã để anh phải chờ lâu, sau đó ông ta ngượng ngùng nói rằng đường bay thẳng có thể khó khai thác.

Tống Dịch nói: “Nếu ngài Jovan lo lắng về phía York thì tôi có một cách. Văn bản tóm tắt sau khi đàm phán sẽ ghi rõ Sisby và Trung Quốc sẽ mở một đường bay thẳng để chở khách và vận chuyênt hàng hóa trước, tạm thời chỉ có một chuyến một tuần. Tuy nhiên, văn bản tóm tắt sẽ do trợ lý của ngài Jovan mang đi in.”

Jovan lập tức hiểu ý của Tống Dịch. Nếu bản tóm tắt do trợ lý mang đi in thì nội dung trên đó có trái ý của phía York thì cũng chỉ là sai sót khi in ấn, tuy ông ta phải ký tên, nhưng trên bàn làm việc lại chất đầy tài liệu, và ông ta không thể nào xem kỹ từng câu từng chữ của văn bản đã được xác định trước. Ông ta có thể lấy đó làm cái cớ để trả lời những thắc mắc của phía York.

Thang Lâm liếc nhìn Tống Dịch, trong đàm phán ngoại giao cũng có thể đưa ra ý tưởng tệ hại như vậy sao?

Trong lúc Thang Lâm đang nghĩ vậy thì Jovan nhìn trợ lý một cái. Người trợ lý gật đầu, bảo rằng anh ta không ngại nhận trách nhiệm này. Jovan lập tức nở một nụ cười rạng rỡ với Tống Dịch: “Đề xuất của Tham tán Tống rất hay.”

Thế là chuyện đường bay thẳng được quyết định như vậy.

Đại sứ của York sau khi biết chuyện này thì “hừ” một tiếng: “Sai sót khi in ấn ư? Đúng là một cái cớ hay đấy!”

Cargi an ủi ngài đại sứ: “Chúng ta có các chuyến bay thẳng hàng ngày với Sisby, còn bọn họ chỉ có một chuyến một tuần. Hơn nữa, chúng ta không chỉ mở đường bay đến thủ đô Cavô mà còn mở đường bay đến thành phố lớn thứ hai của Sisby.”

Đại sứ York tức giận với Jovan vì ông đã thay đổi quyết định vào ngày hôm sau, nhưng xét đến việc York và Sisby có nhiều đường bay hơn Trung Quốc, York vẫn có lợi thế hơn nên ông ta mới từ bỏ.

*

La Ngọc Quang đọc bản tóm tắt do Sisby gửi đến, Tống Dịch đã thành công thúc đẩy việc mở đường bay giữa Trung Quốc và Sisby, bao gồm cả đường bay thẳng, ông ấy cảm thấy vô cùng hài lòng.

Trước đây, Tô Giang chỉ cảm thấy Tống Dịch còn trẻ mà đã là tham tán thật đáng ngưỡng mộ, nhưng trong những ngày ở đại sứ quán, anh ta ngày càng ngưỡng mộ năng lực của Tống Dịch hơn.

Thang Lâm cầm bản báo cáo tóm tắt hưng phấn đi tìm Tống Dịch, Tống Dịch đang xem tài liệu. Anh biết rất rõ thứ gì trong tay Thang Lâm, bởi vì anh đã xem qua rồi.

“Cô có thể ăn đồ ăn Trung Quốc chính gốc mỗi ngày rồi.” Không đợi Thang Lâm lên tiếng, Tống Dịch đã nói.

Thang Lâm cứ cười mãi: “Tham tán Tống không tiếc đưa ra ý tưởng tồi tệ trong ngoại giao, là vì tôi sao?”

Tống Dịch nhìn vẻ đắc ý của cô, nói: “Chỉ là tiện thể thôi.”

Thang Lâm hừ một tiếng, Tống Dịch cong môi cười.

*

Bắt đầu có chuyến bay thẳng hàng tuần giữa Trung Quốc và Sisby. Chuyến bay chở khách đầu tiên của Trung Quốc hạ cánh thẳng xuống Cavô. Hôm đó là cuối tuần và mọi người đều vui vẻ nên họ lái xe đến khu vực rìa Cavô để vui chơi.

Trên đường đi, họ gặp một khu rừng điều, cây điều xanh tươi tốt, tạo thành một khung cảnh rất đẹp, mọi người xuống xe và đi vào rừng điều.

Hạt điều đã qua mùa thu hoạch, hạt điều trên cây hầu như đã được hái hết. Tuy nhiên, khi đi bộ, Thang Lâm phát hiện ra trên một vài cây còn sót lại một vài hạt điều. Cô chưa từng nhìn thấy hạt điều mọc trên cây như thế nào, nên nói với Tô Giang rằng muốn đi vào trong xem sao. Tô Giang vui vẻ đồng ý. Cô định gọi cả Tống Dịch đi cùng, nhưng Tống Dịch và Lý Lâm Phong, Trần Đình Đình đi cùng một nhóm, hơn nữa không biết Tống Dịch đang nói chuyện gì với Trần Đình Đình, hai người nói chuyện không ngớt.

Càng đi sâu vào rừng điều, Thang Lâm càng cảm thấy mát mẻ. Chỉ là khi Thang Lâm và Tô Giang đang đi thì nghe thấy tiếng chó sủa gâu gâu.

“Đi nhanh!” Thang Lâm phản ứng nhanh, lập tức quay người bỏ đi.

Tô Giang lập tức đi theo Thang Lâm, tiếng chó sủa càng gần hơn, Thang Lâm quay đầu lại, thấy một con chó đen lớn đuổi theo. “Chạy!” Cô kinh hãi kêu lên, rồi ba chân bốn cẳng chạy.

Tô Giang quay đầu lại cũng thấy con chó đó, chạy theo Thang Lâm. Tốc độ của anh nhanh, thoáng cái đã vượt qua Thang Lâm. Thấy con chó sắp đuổi kịp Thang Lâm, anh lại chạy ngược trở lại. “Thang Lâm, cô chạy về phía đó! Tôi sẽ dụ chó đi!” Tô Giang hét lớn.

“Được!” Thang Lâm đáp lại một tiếng, chạy về phía mà Tô Giang chỉ.

Tô Giang làm động tác thu hút chó, miệng thì la lớn: “Bên này! Bên này!”

Tuy nhiên, con chó đen lớn liếc nhìn Tô Giang một cái, rồi lao thẳng về phía Thang Lâm.

Thang Lâm quay đầu lại nhìn, thấy con chó đang đuổi theo sát phía sau, cô hét lên: “Tô Giang! Không phải anh đang dụ chó sao?”

“Này! Con chó lớn!” Tô Giang vẫn đang cố gắng dụ con chó về phía mình. Nhưng con chó đen chỉ đuổi theo Thang Lâm.

Thang Lâm chạy không nổi nữa, cô có dùng hết sức cũng không thể chạy nhanh hơn một con chó. Cuối cùng, cô đành liều mình trèo lên cây. Nhưng miệng của con chó đen lớn đã cắn vào vạt váy của Thang Lâm, bắt đầu ra sức kéo giật. Thang Lâm vô cùng sợ hãi. Cô ôm chặt lấy thân cây, vẫn cố gắng trèo lên, nhưng không thể trèo được. Cô ngẩng đầu lên, không thấy bóng dáng Tô Giang đâu.

Tô Giang bị trẹo chân khi đang đuổi theo Thang Lâm.

Thang Lâm lo lắng như lửa đốt. Thấy váy sắp bị chó xé rách, cô cũng không thể ôm chặt thân cây được nữa, sắp trượt từ trên cây xuống thì đột nhiên Tống Dịch cầm một cây gậy chạy đến.

Con chó nhìn thấy Tống Dịch cầm gậy trên tay, cuối cùng giật mạnh váy Thang Lâm một cái rồi quay đầu bỏ chạy.

Thang Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy thân cây.

Tống Dịch ném cây gậy đi, ngẩng đầu nhìn Thang Lâm đang treo trên cây, không nhịn được bật cười một tiếng, nói: “Xuống được rồi.”

Thang Lâm cúi đầu nhìn Tống Dịch, không nhúc nhích.

Tống Dịch dang hai tay ra. Lúc này Thang Lâm mới nhảy xuống, Tống Dịch vừa vặn đỡ được cô. Thang Lâm vừa đặt chân xuống đất liền tiện tay ôm lấy eo Tống Dịch, cô vẫn còn sợ hãi.

Tống Dịch lại vì hành động của cô mà cơ thể cứng đờ. Còn Thang Lâm cũng vùi đầu vào ngực Tống Dịch.

“Có thể dùng gậy dọa chó, trừ chó điên ra, chó bình thường đều sẽ bị dọa chạy.” Tống Dịch nói.

“Sao anh biết đó không phải chó điên?” Thang Lâm ngẩng đầu từ trong ngực Tống Dịch lên, hỏi.

Tống Dịch cúi đầu nhìn Thang Lâm nói: “Một khu rừng trồng điều xuất hiện chó, vậy con chó này rõ ràng là do chủ nhân khu rừng nuôi. Chó được nuôi để trông rừng sẽ không phải là chó điên.”

Lúc này Thang Lâm mới hoàn hồn lại. Đồng thời, cô mới nhận ra hai người đang ôm nhau.

Tống Dịch thấy vẻ kinh hoàng sợ hãi trên mặt cô không còn nữa, liền buông tay ra.

Thang Lâm lại vẫn ôm chặt eo Tống Dịch.

“Chó chạy rồi.” Tống Dịch nhắc nhở Thang Lâm, ra hiệu cho cô buông tay ra.

Thang Lâm không buông tay, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Tống Dịch, nhỏ giọng hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Yết hầu của Tống Dịch khẽ động, không nói gì.

Thang Lâm rút một tay từ eo Tống Dịch ra, đặt lên ngực Tống Dịch.

Yết hầu của Tống Dịch động hai cái.

“Rốt cuộc anh thích mẫu phụ nữ như thế nào?” Thang Lâm hỏi.

Ánh mắt Tống Dịch đối diện với Thang Lâm, anh không trả lời.

“Vì quan hệ của hai bên gia đình nên anh mới không đẩy tôi ra, đúng không?” Thang Lâm lại hỏi.

Tống Dịch gỡ tay Thang Lâm đang đặt trên ngực và trên eo anh ra, quay người lại nói: “Nên về rồi, Tô Giang bị trẹo chân, còn đang đợi.”

Thang Lâm ngồi xuống đất. Tống Dịch quay đầu nhìn cô một cái rồi cất bước rời đi.

Thang Lâm khẽ nheo mắt lại, tâm trạng tồi tệ vô cùng.

Mưa lớn đột ngột “ào ào” trút xuống, Thang Lâm trong nháy mắt đã bị ướt sũng toàn thân. Nhưng cô vẫn ngồi trên đất không đứng dậy.

Đột nhiên có một người ngồi xuống bên cạnh. Thang Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Tống Dịch.

“Lại quay lại làm gì?” Thang Lâm bực bội hỏi.

Tống Dịch ngồi bên cạnh cô không nói gì.

Thang Lâm buồn bực.

Mưa lớn đổ xuống hai người, cả hai như hóa đá, đều ngồi im bất động.

Nghe tiếng mưa, nhìn khu rừng điều dày đặc, tâm trạng Thang Lâm ngày càng bực bội. Cuối cùng cô tức giận đá bay đôi giày của mình, giày bay ra xa rồi rơi xuống.

“Nể tình cha mẹ chúng ta, anh có thể nhặt giày giúp tôi không?” Thang Lâm quay đầu nói với Tống Dịch.

Và ngay khi cô vừa dứt lời, Tống Dịch đột nhiên kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.