Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Chương 45: Không làm nữa, có được không?



Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm hiểu ý của Tống Dịch khi anh nói “một chuyến bay một tuần không phải là mục tiêu”. Một chuyến bay mỗi tuần là không đủ, Tống Dịch hy vọng có thể mở thêm nhiều tuyến đường bay hơn với Sisby. Chưa đầy một tháng, mong ước của Tống Dịch đã thành hiện thực. Số lượng các tuyến bay giữa Trung Quốc và Sisby đã dần tăng lên hơn 20 tuyến, bao gồm các tuyến bay giữa Trung Quốc và thành phố lớn thứ hai và thứ ba của Sisby. Ngay cả Tống Dịch cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.

Nguyên nhân là sau khi mở đường bay giữa Trung Quốc và Sisby, một số người dân Sisby đã đến Trung Quốc và yêu thích nơi này. Sau khi trở về, họ đã phản hồi quan điểm của mình cho những người xung quanh. Sau đó, ngày càng nhiều người dân Sisby muốn đến thăm Trung Quốc. Về mặt vận chuyển hàng hóa, các sản phẩm của Trung Quốc được vận chuyển trong một chuyến hàng rất phù hợp để người dân Sisby sử dụng. Sản phẩm Trung Quốc ngày càng được nhiều người ưa chuộng. Cần phải tăng gấp nhiều tuyến đường vận chuyển cả hành khách và hàng hóa. Người chủ động đề xuất tăng số lượng đường bay giữa hai nước là Bộ trưởng Ngoại giao Jovan của Sisby. Đây chính xác là ý của Tống Dịch, vì thế ngày càng có nhiều tuyến bay được mở giữa hai nước.

Đại sứ York khi xem bản tin truyền hình đưa tin Sisby và Trung Quốc lại tăng thêm một tuyến đường bay, ông đã cau mày rất sâu. Hiện nay, số lượng và quy mô các đường bay giữa Sisbg và Trung Quốc đã vượt qua York. Về điểm này, York đã không còn giữ được ưu thế nữa.

Tại Đại sứ quán Trung Quốc, Tô Giang nói với Thang Lâm: “Thấy lại có thêm một đường bay nữa được khai trương, tôi cảm thấy như một tên lửa lại được phóng thành công lần nữa vậy!”

Thang Lâm không nhịn được cười: “Anh cũng quá cường điệu rồi.”

Tô Giang cảm thán: “Về mặt chiến lược thì Sisby thân thiết với York, trong tình huống như vậy, việc chúng ta vượt qua York về mặt vận tải hàng không là rất khó. Hơn nữa, đại sứ quán của chúng ta chính thức thành lập còn chưa đầy một tháng nữa.”

Thang Lâm chợt nhận ra. Cô ở Cavô đã gần hai tháng, nhưng đại sứ quán chính thức thành lập còn chưa đầy một tháng. Lúc đầu vì chuyện ăn uống mà cô thậm chí cảm thấy như sống trong địa ngục, giờ thì không còn phải lo lắng về chuyện ăn uống nữa. Ngoài việc vận chuyển trực tiếp rau củ bằng đường hàng không, họ còn có thể mua được đồ ăn Trung Quốc chính gốc tại Cavô. Bởi vì hai ngày trước, khi Thang Lâm và Tô Giang ra ngoài làm việc, họ đã phát hiện ra một siêu thị bán đồ ăn Trung Quốc. Mặc dù các mặt hàng trong siêu thị không đầy đủ, nhưng như vậy đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.

Tuy nhiên, khi Thang Lâm nhìn Tống Dịch, anh lại có vẻ mặt bình thường, đang cùng La Ngọc Quang bàn công việc chính sự trong văn phòng, nói chuyện cả buổi. Cô nghĩ, Tống Dịch và La Ngọc Quang phụ trách các công việc trong đại sứ quán, không chỉ làm một việc duy nhất, việc thông thương đường hàng không đã đến mức này rồi, còn rất nhiều việc khác phải làm.

*

Thang Lâm nhận được email của Vưu Duyệt Thi, vì công việc, hai người thường rất ít liên lạc. Lần cuối cùng họ liên lạc là khi cả hai vừa đến nước sở tại. Trong email lần này, Vưu Duyệt Thi đề cập đến một số công việc và cuộc sống ở nước ngoài, tất nhiên những công việc được nhắc đến đều không liên quan đến bảo mật. Vưu Duyệt Thi rất được đại sứ ở nơi cô công tác trọng dụng, cô nói với Thang Lâm rằng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thực sự rất giỏi. Tuy nhiên, Vưu Duyệt Thi nói cô rất nhớ nhà. Cuối email còn đề cập một câu, “Không ngờ Phạm Gia Lương cũng ở đây, không biết anh ta đến đây làm gì”.

Thang Lâm trả lời email của Vưu Duyệt Thi, nói rằng những người có thể vào được bộ phận phiên dịch đều là những người tài năng hiếm có, “cậu giỏi là đương nhiên rồi”. Cô cũng viết về một số tình hình của mình ở Sisby.

“Đại sứ quán ở Sisby vừa mới thành lập, người dân ở đây không hiểu biết nhiều về nước ta, mọi thứ đều mới chỉ bắt đầu, bên cạnh đó còn có một số trở ngại. Tuy nhiên, việc đầu tiên đã làm rất thành công, được nhìn thấy ngày càng có nhiều đường bay giữa hai nước, cũng như sự trao đổi hàng hóa ngày càng tăng lên, cảm thấy rất thành tựu. Tớ nghĩ, những trở ngại sau này sẽ ngày càng ít đi.”

Thang Lâm còn viết về việc trước đây cô không quen với đồ ăn ở Sisby. Vì chuyện này mà lần đầu tiên cô nhắc đến Tống Dịch với Vưu Duyệt Thi. Chuyện Tống Dịch đã thức đêm nhờ người vận chuyển rau củ bằng đường hàng không sau khi cô ngất xỉu, cô không thể không kể với người bạn thân nhất của mình. Cuối cùng, Thang Lâm còn viết thêm: “Cậu và Phạm Gia Lương sẽ không nối lại tình xưa chứ?”

*

Mùa hè ở Cavô mưa rất nhiều, cứ hai ba ngày lại mưa, mà toàn là mưa như trút nước. Đồng thời lại rất nóng nực. Mưa lớn thường chỉ đổ một lúc rồi lại nắng chói chang ngay.

Thang Lâm và Tô Giang ra ngoài làm việc, khi trở về đại sứ quán thì đầu óc choáng váng, nhưng ngay sau đó lại có một cuộc họp. Thế là cô và Tô Giang vội vàng đến phòng họp để họp.

Lần này người phát biểu chính là Bí thư thứ nhất của đại sứ quán, Lý Lâm Phong, chủ đề của cuộc họp là hoạt động của đại sứ quán. Đây là hoạt động đầu tiên của Đại sứ quán Trung Quốc tại Sisby kể từ khi thành lập.

“Chủ đề hoạt động của đại sứ quán lần này là giới thiệu văn hóa Trung Quốc, để nhiều người biết đến Trung Quốc hơn”, Lý Lâm Phong nói.

Thang Lâm gắng gượng tinh thần lắng nghe, nhưng cô vẫn dùng tay chống trán. Những người khác trong phòng họp đều ngồi rất ngay ngắn, cô là người duy nhất ngồi với tư thế như vậy. Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm vài lần nhưng cô vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Kết thúc cuộc họp, Thang Lâm vội vàng ra khỏi phòng họp, trở về văn phòng của mình, ừng ực uống một cốc nước lớn, rồi cả người úp mặt xuống bàn.

*

Lý Lâm Phong đứng trước cửa văn phòng của Thang Lâm gõ cửa mấy lần nhưng Thang Lâm không phản ứng gì.

Tống Dịch và La Ngọc Quang vừa nói chuyện vừa đi về phía cầu thang, vừa hay thấy Lý Lâm Phong đang đứng trước cửa văn phòng của Thang Lâm, hơn nữa sắc mặt không tốt.

“Có chuyện gì vậy?” La Ngọc Quang bước đến trước mặt Lý Lâm Phong, hỏi.

Tống Dịch cũng đi theo.

Lý Lâm Phong quay đầu nhìn La Ngọc Quang nói: “Một số tài liệu về hoạt động của đại sứ quán cần phải dịch, tôi mang đến cho Thang Lâm dịch.”

Tống Dịch và La Ngọc Quang nhìn thấy Thang Lâm đang úp mặt xuống bàn thì lập tức hiểu ra nguyên do.

Đúng lúc này, Thang Lâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba người đàn ông ở cửa thì giật mình, lập tức đứng dậy khỏi ghế, hỏi: “Đại sứ La, Tham tán Tống, Bí thư Lý, có chuyện gì sao?”

Lý Lâm Phong đi vào đưa tài liệu cần dịch cho Thang Lâm. Cô nhận tài liệu rồi liếc nhìn Tống Dịch và La Ngọc Quang, họ đứng đó không nhúc nhích, không có việc gì tìm cô.

“Tôi sẽ dịch xong trước ngày mai”, Thang Lâm nói với Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong “Ừm” một tiếng rồi quay người rời đi. Thang Lâm nhìn Tống Dịch ở cửa, anh và La Ngọc Quang cũng quay người rời đi. Thang Lâm xoa xoa trán, lẩm bẩm: “Sao mọi người lại đến đây vậy?”

Sau đó Thang Lâm lại úp mặt xuống bàn nghỉ ngơi, đầu cô vẫn còn choáng váng, cả người cũng không thoải mái.

“Vừa nãy họp đã có vẻ không tập trung rồi,” sau khi ra khỏi văn phòng của Thang Lâm, Lý Lâm Phong mặt mày nghiêm nghị nói.

Lý Lâm Phong vốn luôn nghiêm túc, Tống Dịch biết Lý Lâm Phong không hài lòng với thái độ của Thang Lâm. Anh cười nói: “Bí thư Lý, khi làm việc không cần phải căng thẳng như vậy, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thì đều không đáng ngại. Anh yên tâm, cô ấy chắc chắn sẽ dịch xong tài liệu đúng thời hạn rồi giao cho anh.”

Tống Dịch đã nói vậy, Lý Lâm Phong không tiện nói thêm gì. Mặc dù tuổi của anh lớn hơn Tống Dịch khá nhiều, nhưng chức vị của Tống Dịch lại cao hơn, một câu nói có trọng lượng hơn anh. Chỉ là, anh vẫn nhíu mày một cái.

*

Thang Lâm biết mình bị say nắng nhẹ, cô lại uống một cốc nước lớn, rồi úp mặt xuống bàn nghỉ ngơi. Trong lúc đó, Lý Lâm Phong đi ngang qua văn phòng của Thang Lâm, thấy Thang Lâm vẫn chưa bắt đầu dịch thì lại nhíu mày. Trở về văn phòng của mình, anh lo lắng tài liệu mình cần không thể được dịch kịp thời, vì vậy anh lại mượn cớ đi ngang qua văn phòng của Thang Lâm, phát hiện Thang Lâm vẫn đang úp mặt xuống bàn. Lông mày của anh càng nhíu chặt hơn. Thế nhưng Tống Dịch đã nói, cô ấy chắc chắn sẽ giao tài liệu đã dịch đúng hạn cho anh vào ngày mai. Nhưng có nhiều tài liệu như vậy, bây giờ cô ấy không bắt đầu dịch, liệu sáng sớm ngày mai có thể giao cho anh được không?

Sau đó, Lý Lâm Phong còn liên tục mấy lần đi ngang qua văn phòng của Thang Lâm, Thang Lâm vẫn úp mặt xuống bàn không nhúc nhích, vẫn chưa bắt đầu dịch. Cho đến khi hết giờ làm, Thang Lâm vẫn chưa dịch.

*

Vào lúc hoàng hôn, Thang Lâm ngẩng đầu lên khỏi bàn, cuối cùng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Cô mở tài liệu mà Lý Lâm Phong đưa cho mình, chuẩn bị dịch thì đột nhiên, khóe mắt cô liếc thấy một người. Cô lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Tống Dịch đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh cô, thản nhiên lật sách. Cuốn sách đó là một cuốn sách về y tế trên bàn làm việc của cô. Bản dịch liên quan đến nhiều lĩnh vực, vì vậy Thang Lâm sẽ đọc mấy quyển sách chuyên ngành của các lĩnh vực khác nhau. Thang Lâm không biết Tống Dịch đã vào từ lúc nào.

Tống Dịch nhận ra ánh mắt của Thang Lâm, ngẩng đầu lên từ cuốn sách, hỏi: “Sao thế?”

Thang Lâm biết anh hỏi cô vì sao lại úp mặt xuống bàn ngủ. Cô nói: “Hôm nay ra ngoài làm việc với Tô Giang, bị say nắng.”

“Say nắng?” Tống Dịch khép cuốn sách lại, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến trước mặt Thang Lâm, tiện tay đặt cuốn sách về vị trí cũ.

Thang Lâm gật đầu: “Ừm, đầu đau đến mức cảm giác như sắp chết.”

Tống Dịch lúc này mới hiểu tại sao cô lại úp mặt xuống bàn cả buổi chiều.

“Bây giờ cảm thấy thế nào?” Tống Dịch hỏi. Anh quan sát cô, sắc mặt của cô kém hơn bình thường.

Thang Lâm nói dối: “Vẫn còn đau muốn chết.”

Mặc dù Tống Dịch thấy sắc mặt của cô có kém hơn một chút so với bình thường, nhưng dáng vẻ của cô lại không giống như đang đau muốn chết. Anh nói: “Bí thư Lý đã đến chỗ cô mấy lần, e là ngày mai cô không thể giao tài liệu đã dịch đúng hạn cho anh ấy.”

Tống Dịch đã thấy Lý Lâm Phong mấy lần đi ngang qua văn phòng của Thang Lâm.

Thang Lâm lúc này mới nhớ ra có rất nhiều tài liệu phải nhanh chóng dịch xong. Cô không chút biến sắc nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để dịch xong tài liệu.”

Tống Dịch “Ừm” một tiếng, quay người bước ra ngoài. Anh ở đây chờ cô tỉnh lại, dường như là quan t@m đến việc tại sao tinh thần cô không tốt, và nhắc nhở cô rằng cô vẫn còn công việc chưa làm xong. Khóe miệng Thang Lâm hơi cong lên, gọi anh lại.

“Có chuyện gì?” Tống Dịch hỏi.

Thang Lâm nói: “Anh có thể ở lại không? Nhỡ đâu tôi ngất xỉu thì sao?”

Tống Dịch khẽ cười một tiếng: “Tôi thấy dáng vẻ của cô rất khỏe khoắn.”

Thang Lâm nói: “Tôi đang gắng gượng đó.”

Tống Dịch liếc nhìn cô một cái, quay trở lại, rồi lại cầm cuốn sách về y tế lên, lại ngồi xuống ghế sofa. Thang Lâm hài lòng cong môi, rồi bắt đầu dịch tài liệu.

Thế là trong văn phòng của Thang Lâm, một người dịch tài liệu, một người đọc sách. Sau một hồi lâu, Thang Lâm dừng tay đánh máy.

“Dịch xong rồi?” Tống Dịch kinh ngạc.

Thang Lâm không trả lời, chỉ nói: “Tôi đau đầu, bây giờ phải nghỉ ngơi một lát.”

Nói xong Thang Lâm đứng dậy khỏi ghế, rồi đi đóng cửa văn phòng, không chỉ vậy, cô còn khóa trái cửa.

Tống Dịch kinh ngạc nhìn Thang Lâm. Ngay lúc này, Thang Lâm đi về phía anh, ngồi xuống bên cạnh anh, rồi người từ từ ngả xuống, đầu gối lên đùi anh, nói: “Ngủ trên bàn thật sự quá khó chịu, mượn đùi anh một chút.”

Nói xong, cô liền nhắm mắt hưởng thụ.

Người Tống Dịch không hề động đậy. Một lúc lâu sau, anh mới cúi đầu hỏi: “Vậy khi nào cô mới dịch xong?”

“Đừng nói chuyện,” Thang Lâm lười biếng nói.

Tống Dịch không hỏi nữa, mà quay đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt dừng lại ở ổ khóa đã bị khóa trái, anh nhíu mày, sao anh lại có cảm giác như đang làm chuyện gì đó mờ ám? Anh cúi đầu nhìn người đang gối trên đùi mình, không biết cô có đang giả vờ không.

Nghĩ một hồi, Tống Dịch vẫn không đưa ra được kết luận, bởi vì lời nói của cô lúc thật lúc giả, hành động của cô cũng luôn mâu thuẫn, khiến người ta không thể nhìn thấu. Những ngày này, anh suy nghĩ về loại động vật mang tên phụ nữ này còn nhiều hơn bất kỳ lúc nào.

Đầu Thang Lâm động đậy một chút, dây thần kinh của Tống Dịch cũng bị kéo căng theo. Anh hít một hơi thật sâu, để mặc cô gối đầu lên đùi mình, anh tiếp tục đọc sách.

Tuy nhiên, anh lại không tập trung. Anh đọc sách một lát lại xem giờ, rồi lại liếc nhìn người đang nằm trong lòng mình.

Bên ngoài đã chìm vào đêm tối, xung quanh tĩnh lặng, trong văn phòng lại càng như vậy. Tống Dịch có thể nghe rõ tiếng hít thở của Thang Lâm. Khi anh lại cúi đầu nhìn Thang Lâm, Thang Lâm đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt của anh vừa hay chạm đúng ánh mắt của cô. Thang Lâm nhẹ nhàng chớp mắt, cười nói: “Tôi phải dậy rồi.”

“Nhanh chóng dậy đi,” Tống Dịch ánh mắt lóe lên, nghiêm chỉnh nói.

Thang Lâm lại đột nhiên hỏi: “Vừa nãy sao anh lại nhìn tôi?”

Tống Dịch, người có thể nói chuyện trôi chảy trong các buổi ngoại giao, bị câu hỏi của Thang Lâm làm cho ngẩn người.

Thang Lâm cười khẽ một tiếng, đứng dậy khỏi người Tống Dịch, cũng không đợi anh trả lời, cười nói: “Muộn rồi, tôi phải về nhà ngủ thôi.”

Tống Dịch hoàn hồn, anh nhắc nhở cô: “Bản dịch của cô đã làm xong chưa?”

“Không làm nữa,” Thang Lâm thờ ơ nói.

Tống Dịch nhíu mày: “Bí thư Lý sáng sớm ngày mai cần tài liệu dịch của cô, tôi hy vọng cô nghiêm túc với công việc của mình.” Anh còn nói với Lý Lâm Phong rằng cô chắc chắn sẽ giao tài liệu đã dịch đúng hạn.

Mặc dù Tống Dịch rất linh hoạt và nhân văn khi quản lý người khác, nhưng tiền đề là công việc phải được hoàn thành đúng thời hạn và làm tốt.

Thang Lâm vẫn không cho là đúng, cô nói: “Ngủ quá muộn không tốt cho da. Tham tán Tống, mau đi đi, anh còn muốn ở lại văn phòng của tôi bao lâu nữa?”

Tống Dịch nắm lấy tay Thang Lâm, Thang Lâm vừa mới đứng dậy thuận thế ngã vào lòng Tống Dịch. Tống Dịch ngẩn người. Thang Lâm ghé môi vào tai Tống Dịch, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tôi làm việc khi đang bị bệnh, không muốn dịch nữa, được không?”

Nói xong Thang Lâm rời khỏi vòng tay Tống Dịch, quay người bước ra khỏi văn phòng.

Tống Dịch nhắm mắt một chút, sau đó bước ra ngoài, còn tiện tay tắt đèn và đóng cửa.

Ngày hôm sau, Lý Lâm Phong từ sớm đã đợi ở trước cửa văn phòng của Thang Lâm để lấy tài liệu. Tống Dịch thấy vậy, biết Thang Lâm còn chưa đến, anh từ xa đã cười với Lý Lâm Phong: “Bí thư Lý, hôm nay đến sớm vậy?”

Lý Lâm Phong quay đầu lại, nhìn Tống Dịch nói: “Tham tán Tống, chào buổi sáng! Hôm qua anh đã nói tôi không cần lo lắng về tài liệu, nên tôi mới đến đây chờ từ sớm.”

Mà hôm qua Thang Lâm vẫn chưa dịch xong, Tống Dịch thầm thở dài, sao anh lại có cảm giác mình sắp bị thua dưới tay Thang Lâm vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.