Em Là Cảnh Đẹp Thế Gian

Chương 51: Không ảnh hưởng đến đại cục



Edit: Carrot – Beta: Cún

Ngày diễn ra hoạt động của đại sứ quán, lưng Thang Lâm vẫn còn hơi đau, nhưng đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể tự nhiên cúi người, nghiêng người. Rõ ràng việc Tống Dịch xoa bóp lưng cho cô tối hôm đó rất hiệu quả. Sự kiện của đại sứ quán bắt đầu vào lúc 10 giờ sáng, lúc này vẫn là 7 giờ sáng, nhưng Thang Lâm phải đến địa điểm tổ chức sự kiện sớm một chút để xem xét, vì có một số công việc cần phải xác nhận lại nhiều lần. Thực ra, với tính cách của cô, sau khi kiểm tra một lần sẽ không kiểm tra lại nữa, vì chỉ cần kiểm tra một lần là cô có thể phát hiện ra tất cả những chỗ sai sót, chỉ là Lý Lâm Phong yêu cầu phải xác nhận lại nhiều lần.

Phần lớn công việc của sự kiện lần này do Lý Lâm Phong phụ trách, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lý Lâm Phong.

Địa điểm chính cho sự kiện này là: phòng triển lãm và phòng tiệc. Phòng triển lãm trưng bày các sản phẩm mang đặc trưng Trung Hoa như đồ gốm, thư pháp và tranh vẽ, đồ đồng, trong khi phòng tiệc là nơi tổ chức tiệc cocktail. Trong đại sứ quán có một khu vườn, nhưng thời tiết ở Cavô rất nóng và sự kiện sẽ được tổ chức vào buổi sáng, vì vậy tiệc chiêu đãi sẽ được tổ chức tại phòng tiệc.

Việc Thang Lâm phải làm bây giờ là kiểm tra lại các hiện vật trưng bày, nhãn dán và phần thuyết minh có tương ứng với nhau hay không.

Khi Thang Lâm đ ến phòng trưng bày, Tô Giang và Trần Đình Đình cùng vài nhân viên đại sứ quán đang ở bên trong kiểm tra lại các hiện vật trưng bày.

“Thang Lâm!” Tô Giang nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, thấy là Thang Lâm thì cười chào.

Thang Lâm đáp lại bằng một nụ cười, đi đến trước mặt Tô Giang. “Không có vấn đề gì nữa chứ?” Thang Lâm hỏi.

Tô Giang nói: “Có một chiếc cốc hơi bị nứt, chắc là do lúc vận chuyển không cẩn thận va phải, trước đó không phát hiện ra. Những cái khác thì không có vấn đề gì.”

“Vậy thì chiếc cốc đó chỉ có thể cất đi thôi sao?” Thang Lâm nói.

Tô Giang gật đầu: “Ừm, không trưng bày nữa là được. May mà chỉ là một chiếc cốc.”

“Thang Lâm, xem lại mấy cái nhãn dán này đi, xem bọn tôi dán có đúng không.” Trần Đình Đình gọi Thang Lâm.

Tất cả các nhãn dán và ghi chú của hiện vật trưng bày đều do Thang Lâm dịch. Thang Lâm xoay người đi về phía Trần Đình Đình, liếc nhìn những nhãn dán và hiện vật trưng bày, nói: “Hàng đầu tiên bên trái không có vấn đề gì.”

Cô lại liếc nhìn hàng thứ hai, nói: “Hàng thứ hai bên trái không có vấn đề gì.”

“Hàng thứ hai bên phải không sai.”

Thang Lâm chỉ liếc nhìn mỗi hàng rồi đưa ra kết luận. Trần Đình Đình và các nhân viên khác đều kinh ngạc, tốc độ kiểm tra của Thang Lâm quá nhanh, cô ấy làm qua loa hay là đã thật sự xem rồi? Tô Giang đứng ở chỗ hơi xa hơn một chút, anh và Thang Lâm thường xuyên làm việc cùng nhau, hiệu quả làm việc của Thang Lâm luôn rất cao, nhưng tốc độ kiểm tra này của Thang Lâm vẫn khiến anh kinh ngạc.

Mà lúc này Thang Lâm đã hướng mắt về phía tủ trưng bày ở bên kia.

“Chúng ta cần kiểm tra cẩn thận từng cái một. Nếu nhãn sai, nó sẽ bị lẫn lộn và truyền tải thông tin sai lệch đến du khách, đi ngược lại với mục đích ban đầu trong hoạt động quảng bá đại sứ quán của chúng ta.” Giọng của Lý Lâm Phong đột nhiên vang lên.

Mọi người lập tức quay đầu nhìn Lý Lâm Phong. Thang Lâm cau mày, cô vốn định nói ra kết luận luôn thì đột nhiên im miệng không nói gì.

Lý Lâm Phong đi đến trước mặt Thang Lâm, nói: “Cẩn thận một chút.”

“Vâng.” Thang Lâm mỉm cười với Lý Lâm Phong, rồi bắt đầu nói: “Đồng tiền đầu tiên ở hàng đầu tiên ở giữa là đồng tiền vải, còn được gọi là “đồng tiền xẻng”, vì hình dạng của nó giống với chiếc xẻng, do đó có tên như vậy. Loại tiền tệ này xuất hiện lần đầu tiên vào thời Xuân Thu. Đồng tiền thứ hai trong hàng đầu tiên là đồng tiền Di Mũi, là loại tiền tệ lưu hành ở nước Sở trong thời Chiến Quốc.”

Thang Lâm chỉ nhắc đến tên các hiện vật bằng tiếng Trung, còn nhãn mác thì đều bằng tiếng Anh. Hơn nữa, Trần Đình Đình và Tô Giang còn phát hiện ra rằng cô chỉ ngước lên nhìn lướt qua các hiện vật, sau đó liên tục nhìn xuống ngón chân và đọc thuộc lòng một loạt lời giới thiệu bằng tiếng Anh trên nhãn của từng hiện vật. Cho nên mỗi lần cô ấy nhắc đến điều gì, Trần Đình Đình và Tô Giang đều cẩn thận xem nhãn dưới các hiện vật, mỗi lần Thang Lâm nói xong, họ lại tự nhủ: “Đúng rồi, đúng rồi”.

“Nếu có cái nào trong hàng này khác với những gì tôi vừa đọc thì có nghĩa là nó đã được dán sai nhãn.” Thang Lâm nói.

“Không sai! Không sai!” Tô Giang tiếp lời.

Thang Lâm ngẩng mắt liếc nhìn hiện vật ở hàng thứ hai, rồi cúi đầu bắt đầu lật xem móng tay mình, còn miệng thì lưu loát đọc l phần thuyết minh trên mỗi nhãn dán bằng tiếng Anh. Trần Đình Đình và Tô Giang thì lại cứ sau khi cô đọc xong nhãn dán của một hiện vật thì lại thầm nhủ trong lòng “Không sai, không sai.” Khi Thang Lâm vừa lật xem móng tay vừa đọc xong nhãn dán của các hiện vật ở hàng thứ hai ở giữa, Trần Đình Đình và Tô Giang đều thầm tán thưởng, mắt nhìn và trí nhớ của Thang Lâm quá tốt.

Vì có một số hiện vật rất giống nhau, nếu không cẩn thận phân biệt thì sẽ không thể phân biệt được.

“Nếu có cái nào trong hàng này khác với những gì tôi vừa đọc, thì có nghĩa là đã dán sai nhãn.” Thang Lâm lại nói.

Lần này Tô Giang và Trần Đình Đình đồng thanh: “Không sai! Không sai!”

Thang Lâm lại liếc nhìn mấy hàng giá trưng bày ở bên kia, nói: “Tất cả bên này đều không có sai sót.”

Lý Lâm Phong liếc nhìn Thang Lâm một cái, không nói gì nữa, xoay người rời khỏi phòng triển lãm.

Trần Đình Đình lập tức giơ ngón tay cái lên với Thang Lâm.

Khóe miệng Thang Lâm cong lên.

Sau khi kiểm tra xong phòng triển lãm, Thang Lâm và Tô Giang lại đến phòng tiệc.

“Tôi đã kiểm tra một lần rồi, sao có thể sai được? Tôi vừa nhìn hiện vật là biết nhãn tiếng Anh là gì rồi. Bí thư Lý còn bảo tôi cẩn thận một chút, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy sắc mặt của Bí thư Lý nên mới đọc từng cái một thôi.” Thang Lâm nói.

Tô Giang cười ha hả: “Cô đọc như vậy, sắc mặt của Bí thư Lý cũng không khá hơn được đâu.”

Thang Lâm phì cười.

“Khôn vặt.” Giọng của Tống Dịch đột nhiên truyền đến.

Thang Lâm ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tống Dịch đang đứng ở bên cạnh một cái cột ở phía trước, tay cầm một tập tài liệu. Anh đang nói cô chỉ biết mấy trò khôn vặt này sao? Thang Lâm không để bụng, còn rất đắc ý nhướng mày với Tống Dịch, rồi lướt qua Tống Dịch.

Tô Giang thấy Tống Dịch thì vội vàng chào một tiếng “Tham tán Tống”, rồi đi theo Thang Lâm lướt qua Tống Dịch.

*

Thang Lâm và Tô Giang đến phòng tiệc. Mặc dù đồ ăn vẫn chưa làm xong, nhưng rượu phải được bày ra trước, nhãn tiếng Anh cũng phải được dán trước. Lúc này một nhân viên đại sứ quán đang bày rượu theo nhãn tiếng Anh.

Những nhãn dán đó cũng do Thang Lâm dịch.

“Nhãn dán là do Tham tán Tống tự tay viết.” Tô Giang đột nhiên nói.

Trên nhãn dán có tên tiếng Trung và tiếng Anh. Thang Lâm không hề biết chữ trên nhãn dán do Tống Dịch tự tay viết. Cô không khỏi nhìn thêm một chút vào những nhãn dán đó, chữ tiếng Trung là chữ khải tiêu chuẩn; chữ tiếng Anh nhìn giống như chữ in đồng, nét bút trôi chảy, liên tục tao nhã, cả tiếng Trung và tiếng Anh đều viết rất đẹp. Thang Lâm nghĩ, nếu Tống Dịch không làm nhà ngoại giao thì cũng có thể là một nhà thư pháp.

Ngoài ra, tên của những loại rượu và đồ ăn này do cô dịch, nhãn dán do Tống Dịch tự tay viết, trong lòng cô vui mừng khó hiểu.

Mà sự sùng bái của Tô Giang đối với Tống Dịch lại nhiều thêm một hạng.

Đến chín giờ rưỡi, các vị khách mời đến tham dự sự kiện lần lượt bắt đầu đến Đại sứ quán Trung Quốc, bao gồm Ngoại trưởng Jovan của Sisby và trợ lý kiêm phiên dịch của ông ta, Đại sứ Kiriki tại Sisby và ba người đi cùng, Đại sứ York tại Sisby và Ngoại trưởng Carlgi của York, Lãnh sự Yimu tại Sisby, v.v.

Đến 10 giờ, sự kiện của đại sứ quán chính thức bắt đầu. Đại sứ Trung Quốc La Ngọc Quang phát biểu, tham tán Tống Dịch phát biểu, Thang Lâm phiên dịch. Sau đó, là phần tham quan tự do. Jovan và một số đại sứ lần đầu tiên nhìn thấy những hiện vật trưng bày đó, rất tò mò, đã hỏi rất nhiều câu hỏi.

Thang Lâm đứng cạnh nhân viên giải đáp để phiên dịch.

Đại sứ York nhỏ giọng nói với Carlgi: “Tôi không cho rằng có gì đẹp, bọn nhà quê chưa thấy thế giới.”

Carlgi nói: “Đồ sứ Trung Quốc rất tuyệt, nút thắt Trung Quốc rất đẹp, tiền vải hình như rất thú vị.”

Đại sứ York liếc Carlgi một cái, Carlgi lập tức im bặt.

Đại sứ York nói: “Không thể cứ tiếp tục như vậy.”

“Đại sứ Mel cứ yên tâm, lát nữa sẽ không ai uống trà mơ của bọn họ.” Carlgi nói.

Anh ta đã liên lạc với những người khác xong xuôi.

Đại sứ Mel của York lại nói: “Anh nên khiến bọn họ đối với những hiện vật trưng bày này cũng không thèm để ý đến.”

“Trong sự kiện lần này, giới thiệu ẩm thực Trung Quốc cũng là một phần lớn, mà người Sisby không ăn ô mai, người của mấy quốc gia nhỏ ở Yimu cũng không hay ăn, cho nên lý do khiến bọn họ không uống trà mơ càng có tính thuyết phục hơn, bọn họ cũng sẽ vui vẻ đồng ý.” Carlgi nói.

Đại sứ York gật đầu: “Ừm, ở điểm này phải làm cho người Trung Quốc mất mặt.” Sau khi tham quan hiện vật xong thì đến giờ dùng bữa, những người tham gia sự kiện đều đến phòng tiệc.

Đồ ăn trên bàn cũng rất được yêu thích.

“Đây là thứ gì vậy? Sao kỳ lạ vậy?” Đại sứ Kiriki cầm một ly nước mơ chua đá lạnh lên, uống một ngụm rồi cau mày hỏi.

Nhân viên đi cùng liếc nhìn nhãn dán, nói: “Đây là nước mơ chua của Trung Quốc, một loại đồ uống truyền thống giải nhiệt và giải khát.”

“Hương vị này kỳ lạ quá, làm sao có thể uống được? Ẩm thực Trung Quốc cũng chỉ đến thế này thôi.” Đại sứ Kiriki nhỏ giọng nói.

Mặc dù Đại sứ Kiriki nói nhỏ, nhưng trợ lý của Jovan đã nghe thấy, ông ta nói: “Chúng ta cũng không uống nước mơ chua.”

Lãnh sự Yimu đi đến, cũng chỉ liếc nhìn nước mơ chua một cái rồi bỏ đi.

Sau đó, ở khu vực đồ uống, mọi người chỉ lấy rượu vang, không ai động đến nước mơ chua.

Thang Lâm còn nghe thấy mấy người nhỏ giọng đánh giá “Ẩm thực Trung Quốc cũng chỉ đến thế này thôi”.

Sự kiện của đại sứ quán kết thúc, những người đến tham gia sự kiện lần lượt rời đi.

Đồ ăn trong phòng tiệc còn lại rất ít, nhưng trà mơ thì không ai uống, lúc đầu có bao nhiêu thì bây giờ vẫn còn bấy nhiêu, đầu bếp Hoàng còn lại một thùng lớn.

“Những thứ khác bọn họ ăn rất vui vẻ, chỉ vì một ly nước mơ chua mà lại nói chỉ có thế này thôi sao?” Trần Đình Đình nhìn vào ly trà mơ còn lại trên kệ mà nói.

“Trong nhiều trường hợp, dù có làm tốt ở những mặt khác thì cũng không ai nhớ đến, mà những mặt không tốt thì dù chỉ có một chút thôi cũng sẽ khiến người ta ấn tượng sâu sắc.” Lý Lâm Phong cau mày nhìn vào những ly trà mơ đó.

Trước đó anh đã hối hận vì không bảo đầu bếp Hoàng ngâm ít ô mai thôi.

“Vậy còn lại nhiều đều đổ đi sao?” Trần Đình Đình quay đầu hỏi Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong không lên tiếng, vì lúc đầu khi Thang Lâm đề xuất có thể dùng trà mơ thì anh đã không đồng ý, vì người Sisby vốn không ăn ô mai, người khác cũng không hay ăn.

Nhưng Tống Dịch với tư cách là tham tán đã chấp nhận ý kiến của Thang Lâm, còn nói một câu “Cho dù bọn họ không uống, chúng ta cũng có thể tự uống”.

Thang Lâm đứng một bên, cũng đang nghĩ xem phải làm sao. Cô không ngờ rằng những người đến tham gia sự kiện không có ai uống trà mơ cả.

Mặc dù lúc đầu Tống Dịch đã nói như vậy, nhưng cô cho rằng đó chỉ là một câu nói đùa.

“Nước mơ chua còn lại nhiều như vậy sao?” Tống Dịch đi tới, liếc nhìn ly nước mơ chua còn lại, cười nói.

Nghe thấy giọng của Tống Dịch, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tống Dịch.

“Vậy thì, mọi người uống nhiều một chút đi, chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Cho dù không ai uống thì chúng ta cũng có thể tự uống. Hôm nay thời tiết còn nóng hơn mấy ngày trước, giải nhiệt giải khát, rất thích hợp.” Tống Dịch lại cười nói.

Nói xong, anh tự lấy một ly nước mơ chua, uống một hơi hết sạch.

“Hay!” Trần Đình Đình là người đầu tiên hưởng ứng, cũng lấy ly rót nước mơ chua uống.

Tô Giang liền uống liền hai ly.

Các nhân viên khác cũng lần lượt đến uống nước mơ chua.

Sau đó La Ngọc Quang cũng uống một ly.

Lý Lâm Phong thấy vậy thì cũng đành lấy một ly uống.

Tô Giang còn lấy cho Thang Lâm một ly, Thang Lâm cười nhận lấy ly.

“Nhưng mà, chúng ta cũng uống không hết.”

Thang Lâm vừa uống một ngụm thì đã nghe Lý Lâm Phong lại nói một câu.

Tống Dịch lộ ra nụ cười ôn hòa: “Không sao.”

“Nhưng văn hóa ẩm thực cũng là một phần lớn trong sự kiện lần này.” Lý Lâm Phong cau mày nói, “Bây giờ lại nhận được một đánh giá chỉ có thế này thôi, có hơi oan uổng.”

“Văn hóa Trung Quốc có rất nhiều mặt, tôi thấy những mặt khác đều rất được yêu thích. Như vậy là đã đạt được mục đích của sự kiện lần này rồi. Không có ai uống trà mơ cũng không phải là chuyện gì to tát, Bí thư Lý, một chuyện nhỏ không cần để bụng.” Tống Dịch đứng ở một nơi cách Lý Lâm Phong không xa, chậm rãi nói.

Anh cười như dòng sông trong, thản nhiên hào sảng.

Thang Lâm nhìn Tống Dịch, ánh mắt rơi vào khuôn mặt tuấn tú của anh, khóe miệng vô thức nở một nụ cười.

Tống Dịch lại uống một ly rồi đi ra khỏi phòng tiệc.

Thang Lâm liếc nhìn mọi người vẫn đang uống trà mơ, rồi đi theo ra ngoài.

Thang Lâm đi sau lưng Tống Dịch, cô nhìn bóng lưng Tống Dịch không nói gì.

Đến cửa đại sứ quán, Tống Dịch dừng bước.

Đợi Thang Lâm đi đến, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, nói: “Ở đây nóng như vậy, đi theo làm gì?”

“Uống nhiều nước mơ chua như vậy rồi, chắc là sẽ không bị say nắng đâu.” Thang Lâm nháy mắt với Tống Dịch.

Tống Dịch khẽ cười, quay đầu lại, nhìn về phía xa.

“Cảm ơn Tham tán Tống.” Thang Lâm nói từng chữ một.

Tống Dịch nói: “Cũng không phải giúp em. Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”

Khóe miệng Thang Lâm hơi cong lên: “Chẳng phải nói ngoại giao không có chuyện nhỏ sao?”

“Không ảnh hưởng đến đại cục.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm nghĩ, chuyện lớn trong mắt Tống Dịch là những chuyện gì nhỉ?

“Nhưng mà bọn họ nói đồ ăn của chúng ta chỉ có thế này thì hơi quá đáng rồi.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm một cái: “Không ảnh hưởng đến đại cục.”

Thang Lâm nhìn Tống Dịch, vừa thấy buồn cười, vừa thấy anh vô cùng quyến rũ.

“Em còn nói đồ ăn của Sisby khó ăn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến quan hệ hai nước.” Tống Dịch lại nói.

Thang Lâm bĩu môi: “Đồ của Sisby đúng là khó ăn thật.”

Tống Dịch nói: “Nếu em để ý, tôi còn một cách nữa, có lẽ có thể khiến đánh giá chỉ có thế này thôi thay đổi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.