Edit: Cún, Carrot – Beta: Carrot
“Nhóm theo Cục Châu Phi: Vưu Duyệt Thi, Châu Nam. Nhóm theo Cục Quốc tế: Thang Lâm, Hứa Kiều, Tô Thiệu Trạch.”
Thang Lâm hít sâu một hơi, cô Cục Quốc tế. Không biết Cục Quốc tế sẽ phái ai nào đi, có Tống Dịch hay không? Tưởng tượng đến Tống Dịch, tâm tình cô trở nên phức tạp, vừa mong chờ lại vừa không mong chờ.
“Giang Hinh đi theo nhóm Cục Châu Phi, Thẩm Lộ đi theo nhóm Cục Quốc tế. Hai ngày nay các cô ấy còn có việc, cô cậu tự mình chuẩn bị đi. Hy vọng cô cậu toàn lực ứng phó, thuận lợi thông qua lần khảo nghiệm này, trở thành một phiên dịch viên chân chính. Mặt khác, các cô cậu có thể cùng với Cục Quốc tế, liên hệ với bên Cục châu Phi, cùng bọn họ chuẩn bị.” Nói xong, Cục trưởng Phàn liền xoay người đi ra ngoài.
“Tôi ở Cục châu Phi!”
“Tôi ở Cục Quốc tế!”
“Tôi cũng vậy.”
Mọi người khẩn trương vui vẻ, lại có phần chờ mong. Bọn hạ nhất định phải thông qua lần khảo nghiệm này, trở thành phiên dịch viên, về sau có thể ở các hoạt động trọng yếu đảm đương việc phiên dịch. Bọn họ không nghĩ đến việc bị điều động tới cục khác, bởi vì được công tác ở phòng phiên dịch là lý tưởng của họ. Cho nên, lần khảo nghiệm tới đây mọi người phải dốc toàn lực.
“Cục trưởng Phàn nói chúng ta có thể liên hệ với hai bên. Nhưng ở Cục châu Phi tôi không quen ai cả.” Châu Nam nhíu mày.
Vẻ mặt Vưu Duyệt Thi âu sầu: “Đúng vậy! Vì sao lại bảo chúng ta tự liên hệ, không cho chúng ta thông tin gì mà?
“Đại khái là muốn khảo sát năng lực làm quen các đồng nghiệp khác của chúng ta.” Thang Lâm phỏng đoán.
“Chắc là thế rồi.” Châu Nam tỏ vẻ đồng ý.
Vưu Duyệt Thi thở dài: “Thật đau đầu mà. Tìm ai ở Cục châu Phi bây giờ? Cục trưởng Phàn cũng không nói cử người nào ở Cục châu Phi đi.”
Bỗng nhiên Hứa Kiều nhìn về phía Tô Thiệu Trạch, nói: “Này, không phải cậu là người Đại học An Huy sao, Phó trưởng phòng Cục Quốc tế là đàn anh của cậu, cậu có thể tìm anh ấy xem sao?”
Thang Lâm nghe vậy, cũng nhìn về phía Tô Thiệu Trạch. Tại phòng phiên dịch này, không ai biết rằng cô và Tống Dịch có quen biết.
Tô Thiệu Trạch nhìn Hứa Kiều, rồi lại nhìn Thang Lâm. Đương nhiên anh ta cũng muốn như vậy, nhóm bọn họ có ba người, chỉ có anh ta có mối quan hệ với Tống Dịch, vì thế anh nói: “Được, để tôi thử xem.”
Thang Lâm hơi thất thần, nói: “Thật ra, không biết Phó trưởng phòng Cục Quốc tế có giúp hay không?”
“Mặc kệ có phải hay không, Tô Thiệu Trạch là đàn em của Phó trưởng phòng Tống, có quan hệ này có thể lợi dụng một chút. Cho dù Phó trưởng phòng Tống không đi, cũng có thể nhờ anh ấy.” Hứa Kiều tiếp tục nói.
“Mọi người đều nhờ cậu rồi.” Thang Lâm nở nụ cười với Tô Thiệu Trạch.
Vưu Duyệt Thi cùng Châu Nam đi tới Cục châu Phi tìm người; Thang Lâm, Hứa Kiều, Tô Thiệu Trạch qua Cục Quốc tế tìm Tống Dịch. Tống Dịch là phó trưởng phòng tại Cục Quốc tế, có văn phòng riêng. Ba người sau khi hỏi thăm được văn phòng của Tống Dịch, liền đi tới. Tô Thiệu Trạch đi đầu tiên, Hứa Kiều đi thứ hai, cuối cùng là Thang Lâm.
Nhìn biển tên “Cục Quốc tế – Phó trưởng phòng”, mọi người dừng lại. Hơn nữa, văn phòng đều được che kín. Tô Thiệu Trạch quay đầu nhìn Thang Lâm và Hứa Kiều. Hai cô gái thúc giục Tô Thiệu Trạch “Nhanh gõ cửa đi.”
Tô Thiệu Trạch ưỡn thẳng lưng, nâng tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong truyền ra giọng nói: “Mời vào”. Thang Lâm nghe ngóng, đúng là giọng của Tống Dịch rồi.
“Có người.” Tô Thiệu Trạch quay đầu nhìn hai cô gái cười.
Thang Lâm xua tay, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng tiến vào.
Tô Thiệu Trạch nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong.
Tống Dịch đang cúi đầu viết gì đó.
“Phó trưởng phòng Tống.” Tô Thiệu Trạch cười cười.
Tống Dịch dừng bút, ngẩng đầu lên.
Tô Thiệu Trạch nhanh chân giới thiệu: “Em là Tô Thiệu Trạch ở phòng phiên dịch, tốt nghiệp từ Đại học An Huy.”
Vừa nghe người ở phòng phiên dịch nói từ Đại học An Huy ra, Tống Dịch mỉm cười: “Có chuyện gì thế?”
“Là như thế này…” Tô Thiệu Trạch đem hoạt động tại đại sứ quán cũng huấn luyện của bọn họ nói qua một lần, “Hy vọng trong hoạt động lần này có thể trao đổi với người ở Cục Quốc tế.”
Tống Dịch nói: “Hoạt động lần này, có tôi ở Vụ quốc tế sẽ tham gia.”
“Như thế thật tốt quá.” Tô Thiệu Trạch vui vẻ.
“Chẳng là…trao đổi với nhau…” Trong lời nói của Tống Dịch có chút khó xử.
Tô Thiệu Trạch nhìn thấy biểu cảm của Tống Dịch, lo lắng anh không đồng ý.
Ở ngoài văn phòng, Hứa Kiều và Thang Lâm đều nghe ra sự do dự của Tống Dịch. Thang Lâm nhíu mày, mà đúng lúc này lắc tay của cô bị đứt. Những hạt ngọc rơi đầy mặt đất, cô nhanh chóng chạy theo nhặt lại.
Tống Dịch nghiêng đầu, nhìn về phía cửa phòng. Thang Lâm ngồi xổm trên mặt đất, đang sốt ruột nhặt hạt ngọc trên sàn.
Tô Thiệu Trạch cũng ngoái đầu lại nhìn. Anh ta cảm thán, sao Thang Lâm lại làm rơi đồ chứ? Anh ta đang chờ câu trả lời của Tống Dịch.
Tống Dịch nhìn Thang Lâm vài giây, thu ánh mắt lại, nói với Tô Thiệu Trạch: “Trao đổi mà cậu nói, có lẽ phải chờ, bởi vì nửa giờ nữa tôi có một hội nghị. Khi nào kết thúc thì chưa biết.”
“Không sao. Chúng em chờ được ạ.” Khuôn mặt Tô Thiệu Trạch kích động.
Tống Dịch gật đầu: “Vậy mọi người vào phòng họp chờ tôi nhé.”
“Được ạ! Cảm ơn! Cảm ơn đàn anh! Cảm ơn Phó trưởng phòng Tống! Chúng em đi trước nhé?”
Tống Dịch: “Đi đi.”
Tô Thiệu Trạch ra khỏi văn phòng Tống Dịch, Thang Lâm vẫn đang nhặt hạt ngọc trai, nhưng lại có mấy hạt chạy vào trong phòng Tống Dịch. Cô nhìn mấy hạt ngọc một cách đầy khó khăn.
Tống Dịch ngồi trên ghế, nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, anh không khỏi thất thần.
“Này, Thang Lâm, đi thôi.” Tô Thiệu Trạch nhỏ giọng gọi Thang Lâm đang ngồi trên mặt đất.
Thang Lâm quay đầu lại: “Mình còn đang nhặt hạt ngọc.”
Hứa Kiều: “Chúng ta phải đi rồi.”
Tô Thiệu Trạch và Hứa Kiều liền rời đi trước.
Thang Lâm ngẩng đầu nhìn hướng Tống Dịch đang ngồi, anh đang nhìn cô, một bộ dáng thật nhàn hạ.
“Tống…”
“Vào lấy đi.”
Thang Lâm đứng lên, đi vào phòng, đem mấy hạt ngọc rơi trên đất nhặt lên.
Tống Dịch đứng dậy, đi đến góc tường, xoay người nhặt một hạt ngọc màu đỏ.
“Ở đây có một hạt.” Anh cầm hạt ngọc, xoay người, hướng về phía Thang Lâm.
“Cảm ơn Phó trưởng phòng Tống.”
Thang Lâm đi qua, mở lòng bàn tay ra.
Tống Dịch đặt hạt ngọc vào tay cô. Thang Lâm rút tay lại, nắm chặt hạt ngọc kia.
Tống Dịch nói: “Hình như đây là chiếc vòng anh tặng cho em.”
Trong lòng Thang Lâm lập tức căng thẳng, anh đã nhận ra từ lúc nào?