Em Là Cánh Hoa Lưu Ly

Chương 38: Con của ai?



Đang ngồi ăn cơm bỗng nôn nao trong người, cô liền chạy nhanh vào nhà vệ sinh rồi nôn khan liên tục. Bà giúp việc đi theo thấy thế liền vui mừng hét lên:

- Cậu chủ, cô chủ có tin vui rồi này!

Cô chết sững người, sao có thể dính nhanh như vậy được? Không phải đâu, do cô đang mệt mỏi thôi, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để mang thai mà!

Khi cô bước ra, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt đầy hứng khởi, chỉ duy nhất có Tú Long vẫn nhìn cô đầy chất vấn. Sao anh lại nhìn cô như thế? Đáng lẽ anh phải chúc mừng cô, anh phải vui vì mình sắp có cháu trai chứ?

Thiên Long choàng tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, sung sướng bật cười:

- Em đúng là không chịu để ý cơ thể mình gì cả, mang thai con của anh mà dám lơ là như vậy à. Phải phạt em mới được!

Cô chỉ biết cúi đầu cười ngượng ngùng, mang thai con của người mình không yêu, nên vui mừng hay đau lòng?

Gần đây cô rất gầy, ngày một xanh xao dù có ăn uống tẩm bổ đến mức nào, thế nhưng bé con trong bụng của cô hấp thu thức ăn từ mẹ rất tốt, bác sĩ còn thầm kinh ngạc rằng thai nhi phát triển vượt xa dự định. Một ngày nọ, Thiên Long và cô từ phòng khám thai về, vừa vào đến nhà anh đã ngồi dài trên ghế và cười, lạ lùng, anh ta bị làm sao vậy?

- Tử Di này, em mang thai được bảy tháng rồi đúng không?

- Vâng… Sao thế ạ?

- Lần đầu anh và em gần gũi với nhau cách đây sáu tháng, nhưng sau đó em vẫn có kinh nguyệt, vậy tại sao cái thai này đã được bảy tháng rồi? Nó là của ai? Thằng Tú Long kia sao?

Cô mở trừng mắt ngạc nhiên nhìn Thiên Long, miệng ấp úng không nói lên lời, cô lắc đầu phủ nhận:

- Anh… em không biết, cũng không để ý, em không nhớ gì hết! 

Tử Di định đi về phòng liền bị Thiên Long giữ lại, anh ta xiết chặt cổ tay cô, cô đau lắm nhưng không hề kêu than.

- Em nói đi, vì sao lại lừa dối anh hết lần này đến lần khác! Tình yêu dành cho anh cũng là giả, cái thai trong bụng em cũng không phải là con anh! Tại sao! Em giải thích đi!

Cô khóc, nước mắt từng giọt rơi lã chã… Lúc bấy giờ cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh ta và nghẹn ngào:

- Tôi đã nói anh buông tha cho tôi rồi nhưng anh không nghe, bây giờ anh còn oán trách gì tôi? Anh ép tôi lấy anh, tôi đã lấy rồi, còn cái thai, tôi hoàn toàn không biết đó là thai của Tú Long, chuyện này tôi không hề lừa dối anh, chẳng qua là do tôi không để ý thời gian mà thôi!

Thiên Long tuyệt vọng buông cô ra, Tử Di từng bước nặng nề đi về phòng. Thế giới này, còn chỗ nào để cho cô đi không?

Sau khi cô đi khuất, Thiên Long mới rút máy ra và nhắn một tin cho Tú Long ‘’Tao lại thua mày tiếp rồi, thằng khốn.’’

Từ hôm ấy Thiên Long lạnh nhạt với cô hẳn, anh không bận tâm cô đi đâu, làm gì, ăn uống thế nào. Hai người chạm mặt nhau cũng không nói với nhau câu nào. Lắm hôm anh say rượu cô đều khệ nệ dìu anh về phòng, rồi ngửi thấy mùi nước hoa nữ trên người anh, còn có cả vết son, mấy sợi tóc dài vương trên cổ áo.

Anh chắc là có thú vui mới rồi, như thế càng tốt, cô không xứng để anh phải đau lòng.

Hơn hai tháng sau cô trở dạ, lúc ấy chỉ có cô và bà giúp việc đỡ đần nhau đi bệnh viện. Bà giúp việc có gọi cho Thiên Long nhưng anh không hề nghe máy. Cô một mình trong phòng đẻ, không có người thân bên cạnh, không có ai để nắm tay cô vượt qua đau đớn… Cô nhớ mẹ da diết. Mẹ ơi! Con đau quá!

Mấy giờ sau đứa trẻ bé bỏng mới chịu chào đời, cô thở phào nhẹ nhõm, con à, thật xin lỗi còn vì không thể cho con một người bố toàn vẹn. Từ nay về sau mẹ sẽ vừa là mẹ, vừa là bố của con…

Đến tận đêm khuya Thiên Long mới gọi điện hỏi cô đang ở đâu, đêm hôm khuya khoắt không về nhà? Cô mới thều thào đáp đang ở bệnh viện. Nghe tới đây Thiên Long cúp điện thoại. Đêm đó anh cũng không đến bệnh viện thăm cô. Tử Di ngắm đứa con gái bé bỏng bên cạnh nở nụ cười hạnh phúc, cô vuốt ve má con rồi thì thầm:

- Mẹ con chỉ là người đẻ thuê thôi, khuôn mặt này, y đúc bố con rồi!

‘’Tú Long, con giống anh thật đấy, nhưng chắc là anh sẽ không biết được điều này đâu bởi em sẽ không bao giờ đến tìm anh và phá vỡ hạnh phúc của gia đình anh. Em nghe nói chị Thiên Thiên cũng đã sinh con rồi, sinh đôi hai bé trai. Hai bé mà giống anh chắc đẹp trai lắm, tương lai lại cướp mất trái tim của bao cô gái rồi đây!’’ Cô viết lại tâm sự của mình vào trong phần ghi chú của điện thoại.

Từ bệnh viện trở về nhà, đứng ngoài cổng nhìn vào trong nhà cô đã thấy bóng một người phụ nữ trẻ đang ngồi trên ghế sofa. Cô ấy là ai nhỉ? Khi cô bế bé con vào trong nhà đã thấy Thiên Long bước ra, trên tay cầm một tờ giấy, anh ta bảo cô ngồi xuống ghế, cô liền đưa bé con cho bà giúp việc rồi ngồi xuống nhìn tờ giấy trên mặt bàn.

- Đây là giấy li hôn. Kí đi. – Thiên Long lạnh lùng.

Cô hơi bất ngờ, mọi chuyện dễ dàng như vậy sao? Trước kia anh ta đã chèn ép cô thế nào? Sao giờ đây lại kết thúc nhanh thế? 

- Anh ấy sẽ lấy tôi, cô mau kí đi để chúng tôi kết hôn với nhau. - Cô gái trẻ kia lên tiếng.

Tử Di nhanh chóng cầm chiếc bút trên bàn rồi kí vào giấy li hôn. Cô rời khỏi căn nhà này vào lúc chiều tà trong tay không có một xu nào, bà giúp việc tốt bụng liền nhét vào tay cô một số tiền lớn. Cô từ chối, nhưng bà vẫn nhất quyết bắt cô cầm:

- Tôi cho đứa bé chứ có cho cô đâu, cô cầm lấy thuê nhà rồi mua đồ ăn tẩm bổ để có sữa cho bé uống!

Bất đắc dĩ cô phải cầm lấy tiền, khi quay lưng đi cô còn nghe thấy tiếng bà đầy thương xót:

- Mới sinh một hai ngày đã không có chỗ nương thân. Tội nghiệp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.