Em Là Cánh Hoa Lưu Ly

Chương 41



Vào trong nhà thấy Mặc Lan cúi đầu hối lỗi ngồi trên ghế, cơn tức giận trong lòng cô cũng không dịu đi phần nào, giờ cô phải quát mắng, đánh đập nó cho nguôi cơn giận ư? Cô không thể làm thế được, con đau một, cô đau mười. Cô chỉ nén giận, dịu giọng hỏi con bé:

- Tại sao con lại đi theo người lạ, mẹ đã dặn con thế nào?

- Không mẹ ơi! Đó là mẹ bạn Vũ Vũ mà, nay con hỏi bạn ấy biết hoa trên áo con mọc ở đâu không để hái về cho mẹ, thì bạn ấy nói rằng vườn nhà bạn ấy trồng rất nhiều loài hoa này. Con chỉ muốn làm mẹ vui chút thôi, thế mà lại làm mẹ giận rồi! 

Bàn tay nhỏ bé của Mặc Lan nắm chặt một đóa lưu ly nhỏ, những đốm hoa nhỏ đang dần héo rũ, cánh hoa bay lả tả xung quanh chỗ Mặc Lan ngồi. Tử Di đau lòng, ôm chầm lấy con bé rồi lặng lẽ rơi nước mắt. Chắc cả cuộc đời này, có mỗi con gái là thương mẹ nhất thôi.

Thế nhưng, ở nhà Tú Long vẫn trồng hoa lưu ly ư? Hay là do Thiên Thiên từng thích loài hoa đó nên anh mới trồng, chứ những điều liên quan tới cô, chẳng phải anh điều tiêu hủy hết rồi hay sao?

Thôi nào, tất cả những gì không liên quan tới cuộc sống của cô đều không quan trọng nữa, bây giờ cô chỉ được sống vì con gái và bản thân mình thôi.

- Con gái ngoan, từ lần sau con không được tới nhà bạn Vũ Vũ nữa nghe chưa? Cũng không được gặp phụ huynh của bạn ấy! Mai mẹ sẽ nhờ cô giáo chuyển chỗ cho con.

Con bé bất mãn, định nói gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc của cô nên lại thôi. Cô không muốn con buồn nhưng không thể làm khác, tất cả chỉ vì sự an toàn của Mặc Lan.

Ngày mai, ngày kia nữa liệu hai mẹ con họ có được bình yên hay không khi Thiên Thiên đã phát hiện ra sự thật? Cô sẽ phải làm gì để bảo vệ đứa con bé bỏng này đây? Đến gặp Tú Long ư? Anh ấy không tin cô, không đứng về phía cô, bảo vệ cô, vậy thì còn lí do gì để cô cầu xin anh cứu giúp hai mẹ con cô đây?

Hôm này cô tan làm sớm nên đến đón Mặc Lan sớm hơn mọi lần. Cổng trường đông nghẹt khi mọi người cứ đổ dồn vào trong để tìm con mình, cô cùng chiếc xe còi cọc bị ép sát về phía tường, không tài nào nhích ra nổi. Bỗng có một bàn tay rắn chắc kéo cô ra khỏi đám đông rồi nói:

- Đi đường này nè cô! 

Cô lí nhí nói cảm ơn rồi bất chợt ngẩng mặt lên nhìn, một cảm giác đau đớn bủa vây lấy cô. Là anh! 

Nhưng làm sao anh có thể nhận ra cô chứ? Mái tóc dài năm xưa cô đã cắt ngắn tới tận mang tai, vóc dáng gầy guộc cùng làn da rám nắng, chưa kể Tử Di còn bịt mặt kín mít, mang trên người bộ quần áo công nhân rộng thùng thình. Anh gọi Tử Di là ‘’cô’’ cũng đúng thôi.

Khuôn mặt anh có chút dấu vết của thời gian nhưng vẫn còn nam tính và đẹp trai lắm. Mới có sáu năm chứ bao nhiêu, người thì vẫn còn nhưng tấm lòng thì đã đổi thay. Chỉ trách họ có duyên mà không có nợ, cô đã đọc ở đâu đó, chỉ có nợ nhau thì mới được ở bên nhau. Tử Di dõi mắt về phía Tú Long, anh đang ôm chầm lấy hai đứa con trai của mình trong lòng. Rồi Thiên Thiên đi đến nhìn ba bố con cười đùa mà mỉm cười hạnh phúc. Bỗng nhiên cô ta ngoảnh mặt về phía Tử Di rồi cười đắc thắng.

Tử Di cười, hạnh phúc này cô cứ giữ lấy đi, tôi không nhảy ra để cướp cô của đâu. Cô thắng rồi, hãy để cho mẹ con tôi được yên. 

Lần đi chơi ấy khiến thái độ của Tú Long dành cho cô càng trở nên nghiệt ngã hơn. Mùa hè nhà trường tổ chức cho các cháu đi biển, phụ huynh được đi cùng để trông coi các cháu đề phòng trường hợp xấu xảy ra. Cả nhà Tú Long cùng đi đến đó nhưng họ lại đi xe riêng, cô cùng Mặc Lan vừa bước xuống xe đã nhìn thấy một người đàn ông cao to đang phụ giúp mọi người khiêng đồ. Lại là anh. Lại thêm một lần gặp mặt bất ngờ nữa. Cuộc đời rốt cuộc còn dành cho cô bao nhiêu điều bất ngờ nữa đây?

Cô dẫn con gái đi theo hướng khác để tránh mặt anh, nhưng cuối cùng vẫn phải chạm mặt nhau trong bữa trưa. Khi mọi người dải thảm ngồi để ăn trưa trên bãi cát trắng dưới hàng dừa xanh ngắt thì cô cũng phải bỏ hết mọi đồ che chắn ra để tiện phụ giúp mọi người. Tử Di cùng mọi người vui vẻ mà quên đi những chuyện không vui, có một cô hỏi Tử Di bao nhiêu tuổi? Cô ái ngại trả lời rằng năm nay hai bảy tuổi. Rồi cô ấy bất ngờ thốt lên một câu hơi vô duyên:

- Cô cứ tưởng cháu phải hơn ba mươi rồi cơ! Con bé này chắc phải bươn chải cuộc sống lắm nên trông mới kham khổ thế này! Một mình nuôi con thơ hả?

Cô dở khóc dở cười, mọi người đang chuẩn bị thức ăn trưa đều quay ra nhìn cô rồi thầm đánh giá. Tử Di chỉ còn biết chống chế:

- Chồng cháu đi làm xa, chưa về được ngay thôi ạ! Chứ trông cháu dừ hơn tuổi chắc là do phải tiếp xúc với nắng gió nhiều. Hì hì! – Cô khẽ cười cho đỡ gượng.

Nghe thấy tiếng cười quen thuộc, Tú Long đang chặt dừa gần đấy liền quay đầu ra nhìn, đập vào mắt anh là một dáng hình gầy guộc, khuôn mặt hốc hác, làn da đen xạm thiếu sức sống, mái tóc ngắn hơi rối cùng vết sẹo như một con rết gớm ghiếc đang bò trên cánh tay cô.

Đó chính là cô bé năm xưa anh từng quen biết sao? Từ một nhan sắc khiến bao người điêu đứng nay lại trở nên thảm hại đến nhường này. Là do cô sống với người đàn ông kia không hạnh phúc hay vì một lí do nào khác?

Thiên Thiên đang đi đến, anh thu lại ánh mắt trên người Tử Di rồi tiếp tục chặt dừa để trải chiếu ngồi. Vợ anh dựa người vào cây dừa đối diện, lại phô cái vẻ ung dung chết người đấy ra cảnh cáo anh:

- Đó là Tử Di em gái anh đấy, anh không nhận ra à? Sao? Với nhan sắc hiện tại của cô ta, anh còn muốn qua lại với cô ta nữa không?

- Em thôi ngay cái kiểu đấy đi. Lấy nhau bao nhiêu năm rồi có thấy anh qua lại với người phụ nữ khác không? Nếu muốn thì anh đã làm rồi không cần em gợi ý. Còn Tử Di, kệ cô ấy đi.

Thiên Thiên cười lớn bên gốc dừa. Cô biết cô luôn là người thắng cuộc. Tử Di kia cố gắng cả đời cũng không thể có được trái tim anh. Kẻ đến sau mãi mãi chỉ là đến sau mà thôi.

Qúa khứ mãi mãi ngủ yên trong ký ức mỗi người, chỉ riêng cô luôn luôn đánh thức nó sống dậy trong trái tim mình mỗi ngày. Để cô biết rằng mình vẫn còn sống và tồn tại trên thế gian này. Để những đớn đau luôn bị những kỉ niệm tốt đẹp kia vùi lấp. Để cô biết rằng mình đã từng có được hạnh phúc, được thương, được bảo vệ và tin yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.