Em Là Chân Ái - Đổ Thư Tiêu Đắc Bát Trà Hương

Chương 4: Triệu tổng lừa vợ một cách chuyên nghiệp



Edit: YintingCũng phải nói, gia đình Triệu Vĩnh Thành thực chất là kinh doanh bất động sản. Greenland Garden cực kỳ nổi tiếng là sản nghiệp của nhà anh.
Nhưng đàn ông Triệu gia đều không chịu an phận, cũng không ai chịu kế thừa gia sản trăm tỷ này, nên đã tự dốc sức làm ăn.
Triệu Vĩnh Thành tự mở một công ty khoa học kỹ thuật tập trung chủ yếu về robot, game vr cũng là lĩnh vực mà anh đang đầu tư.
Mấy năm trước, lợi nhuận thu vào không rõ ràng lắm, nhưng cải cách như ngọn gió xuân thổi ào qua, khoa học kỹ thuật Hân Thành của Triệu Vĩnh Thành đã thu về hàng trăm triệu mỗi tháng, giá trị thị trường tăng vọt lên đến trăm tỷ, hoàn toàn là trò giỏi hơn thầy.
Cái khác thì không nói, nhưng tầm nhìn đầu tư của anh lúc nào cũng chuẩn cmnr.
Vì vậy điều tra anh cũng chẳng cần điều tra, vừa nhìn đã biết cái công ty bảo hiểm Thái Bình Dương này chả có xin giấy phép gì hết, là một công ty ma.
Quan trọng nhất là cậu ruột của anh có mở một công ty bảo hiểm tư nhân lớn nhất, vì thế cái công ty be bé này là cái gì cũng không cần phải bàn đến nữa.
“Cô Hà.”, thật ra anh khá muốn gọi là Điềm Điềm, Triệu tổng giữ cánh cửa, một tay duỗi vào bên trong, “Quả thực hôm nay phiền cô quá.” Vừa nói vừa kéo ghế cho Hà Nguyệt Điềm.
Hà Nguyệt Điềm tuy ngại ngùng nhưng vẫn cười lịch sự, “Rõ ràng là tôi làm phiền mà.”
Trò chuyện vụng về như vậy không phải là cách hay, Triệu tổng vì chưa từng tiếp xúc nhiều với bât kỳ người phụ nữ nào ngoài mẹ và dì của mình, nên hơi khó xử.
Quả nhiên, con đường cưới vợ không bao giờ là thuận buồm xuôi gió! Tại sao trước đó lại không “thỉnh giáo” cha già đáng ghét vài đường quyền nhỉ? Nội tâm Triệu tổng thở dài…
Hà Nguyệt Điểm cảm thấy không khí có hơi sai sai, nhanh chóng đem tài liệu ra.
“Hay là chúng ta xem hợp đồng bảo hiểm tai nạn này trước đi.” Cô cầm tờ giấy lắc lắc, “Tôi cố tình xin sếp cho anh ưu đãi lớn nhất đấy!”
Triệu Vĩnh Thành ho một tiếng, chỉnh trang ngay ngắn, quyết định nói thẳng.
“Thật ra lúc nhận được điện thoại tôi đã cảm thấy hơi kỳ kỳ.”, Triệu Vĩnh Thành nhớ lại cảm giác lần đầu cương được trong đời, tai hơi đỏ, sau đó lại nghiêm mặt nói, “Công ty bảo hiểm Thái Bình Dương mà cô Hà đang làm việc là một công ty lừa đảo. Mua bảo hiểm 10 vạn tệ, nhưng tiền bồi thường tối đa chỉ có một ngàn. Trước đây có một vụ án tự sát ở thành phố này, đầu sỏ gây tội chính là công ty nhà này. Nhưng ông chủ là người có quen biết, lại dúi cho một đống tiền, chuyện này lập tức bị ép xuống, lặng yên không chút ồn ào.”
Hà Nguyệt Điềm vừa nghe Triệu Vĩnh Thành nói vậy, cả người đều sợ hãi, hợp đồng trong tay không biết phải giấu chỗ nào mới ổn, cô đỏ mặt, ấp úng hỏi: “Vậy anh… anh là cảnh sát sao? Đến bắt tôi hả?”
Triệu Vĩnh Thành lộ ra vẻ khinh thường, cũng có chút kiêu ngạo: “Tôi không phải là một cảnh sát nho nhỏ đâu. Thật ra tôi là tổng tài của công ty khoa học kỹ thuật Hân Thành đấy.”
Khoa học kỹ thuật Hân Thành? Phải chăng là công ty phát triển người máy, mà chỉ những người có tiền mới tậu về được?
Hà Nguyệt Điềm mới chỉ nghe thấy một lần duy nhất trong livestream về thổ hào [1].
[1] Thổ hào là chỉ những người giàu có.
“Nhưng làm sao để tôi biết cô không cùng một giuộc với công ty bảo hiểm Thái Bình Dương kia?” Sự thận trọng từ lời nói đến việc làm hiếm hoi của Hà Nguyệt Điềm đột nhiên online.
Triệu Vĩnh Thành lại nở một nụ cười gợi đòn, từ trong túi lấy ra — chứng minh thư, sổ hộ khẩu, giấy phép kinh doanh, vân vân mây mây. Nói chung là dùng một loạt thao tác, lấy ra một loạt văn kiện chứng minh thân phận, hệt như mèo Doraemon vậy.
“Nếu còn chưa đủ, tôi có thể nhờ một người bạn làm cảnh sát đến chứng minh.”
Hà Nguyệt Điềm không thể phàn nàn, bắt bẻ gì hết.
“Thế tinh thần trọng nghĩa của anh đã bộc phát, nên muốn cứu tôi hả?”
Đương nhiên là không phải, tôi chỉ đến để truy thê thôi. Triệu tổng tự YY.
“Đúng vậy, tôi thấy em còn trẻ mà đã bị lừa, không chừng sau này còn phải bóc lịch trong tù cùng Hồ Đại nữa, nghĩ đến thật đáng thương.”
Hà Nguyệt Điềm vừa nghe có khả năng vào tù, thì mới luống ca luống cuống: “Thật ra tôi cũng chưa ký hợp đồng gì cả, khi nào ký được hợp đồng bảo hiểm đầu tiên với khách hàng thì mới chính thức có hợp đồng lao động.” Hà Nguyệt Điềm dừng một chút, “Tôi cũng chưa lừa anh mà, nên chắc sẽ không phải đi tù đâu ha?”
Triệu Vĩnh Thành vẫn tiếp tục nghiêm túc mà lừa gạt cô, “Tục ngữ có câu nói rất hay, giúp người thì giúp đến cùng, tiễn Phật thì tiễn đến tận Tây Thiên. Em cứ trực tiếp ký hợp đồng với công ty tôi, thuộc về tôi, khụ, là thuộc về công ty của tôi. Sau này, em sẽ được che chở, cứu em khỏi chốn ngục tù! Hơn nữa, không cần biết Hồ Đại trả lương cho em bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi số đó!”
Hả??? Nội tâm Hà Nguyệt Điềm ngạc nhiên đến ngất, anh Triệu này quả thực là một kẻ dối trá!
“Em làm việc dưới tay của Hồ Đại, thì không bằng làm dưới trướng tôi sẽ tốt hơn. Tôi sẽ cố gắng giúp em bằng tất cả những gì tôi có, kể cả là trong công việc hay là tình yêu…”
Giọng anh hơi trầm, nhưng rõ ràng anh đã nắm được điểm yếu của Hà Nguyệt Điềm, nếu có thể học hỏi thêm được thì tiền lương hay gì đó đều là gió thoảng mây bay hết. Cũng chỉ sợ mấy công việc này chả có gì để học, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại những việc y chang, còn tiền lương thì thấp muốn thảm.
Nếu tất cả những gì anh Triệu vừa nói là sự thật, thì mình có nên nắm bắt cơ hội này thật chặt không?
Nội tâm Triệu tổng điên cuồng ám chỉ: Mau đến lợi dụng anh đi, tốt nhất là ép khô anh luôn cũng được (cút).
“Hơn hết, tôi đã nộp tất cả các bằng chứng về việc góp vốn phi pháp, lừa gạt tiền khách hàng của Hồ Đại cho Viện kiểm sát rồi. Không quá ba ngày, Hồ Đại sẽ phải bán bảo hiểm trong tù thôi.” Triệu Vĩnh Thành chớp lấy thời cơ nở ra một nụ cười quyến rũ, “Dù gì thì trong tù cũng có nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà, nhỉ?”
Hà Nguyệt Điềm mơ mơ màng màng bị Triệu tổng thuyết phục, được anh đãi ăn rồi cũng bị anh trực tiếp chở đến công ty luôn.
Hóa ra mình thực sự là một viên gạch, chỗ nào cần thì dọn đến chỗ đó?!
Cứ như thế, “gạch tinh” Hà Nguyệt Điềm bị Triệu tổng lôi một mạch đến văn phòng anh.
Khi cánh cửa đóng sầm lại, cũng là lúc tiếng xì xào bên ngoài dần vang lên.
“Phương pháp trị liệu này đúng là có hiệu quả ngay lập tức! Buổi sáng vừa đi, thì buổi chiều đã đem theo một cô gái xinh đẹp về rồi!”
Một trợ lí nhỏ khác nói: “Nói không chừng ngày mai tiểu tổng tài sẽ ra đời ấy chứ.”
Cuối cùng, trình trạng của tổng tài cũng tốt lên, cơ mà bệnh liệt dương của tổng tài và người tổng tài chọn cũng không khiến tâm tình họ phức tạp gì cả, cứ tiếp tục làm việc thôi.
Đoạn kịch nhỏ trong nội tâm Triệu tổng: “Cầu xin bà xã đến vắt cạn anh đi! Đặc biệt là tinh dịch của anh…”
Bị Điềm Điềm đá bay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.