Em Là Chân Ái - Đổ Thư Tiêu Đắc Bát Trà Hương

Chương 5: Chỉ còn một bước nữa là phá thân



Edit: YintingTrợ lí, thư ký của Triệu Vĩnh Thành có quá nhiều, hơn nữa anh cũng không thể chịu được khi nhìn thấy Tiểu Điềm Điềm bận như vậy, mệt như thế mà vẫn phải nhìn sắc mặt của người khác.
Vì vậy, anh rất công bằng, chính đáng mà giao cho Hà Điềm Nguyệt chức vụ trợ lí sinh hoạt.
Hơn nữa còn là phải ở bên cạnh 24/24, bảy ngày trong tuần không thiếu ngày nào ~
Thật ra Hà Điềm Nguyệt định không đồng ý rồi, ngay cả bản thân mà cô còn không thể tự chăm sóc tốt được, huống hồ gì phải chăm sóc một tổng tài bá đạo như vậy??
Nhưng vừa thấy mức lương mà Triệu tổng đưa ra, thì có gì mà không thể chứ?
Chỉ có thể cúi đầu trước thế lực xấu xa của tiền tài.
Cũng may là bất động sản trên danh nghĩa của Triệu Vĩnh Thành đủ nhiều. Và nghĩ rằng có thể lâu ngày sinh tình với Tiểu Điềm Điềm của anh nên đã chọn một căn gồm 3 phòng ngủ 1 phòng khách, phòng rộng hơn 100 m2 thì làm phòng tân hôn của hai người.
Cùng ngày đó, anh lái chiếc Maybach của mình, đưa Hà Điềm Nguyệt về phòng ngủ thu dọn đồ đạc cần thiết, sau đó thì sung sướng mà ở chung!
Nhóm bí thư, trợ lí trong văn phòng kêu rên thảm thiết, mới ngày đầu tiên mà ông chủ đã tìm thấy chân ái, còn đưa về nhà để khai trai?? Đau quá đau quá.
Đương nhiên, những thứ họ tưởng tượng đều không xảy ra.
Ngược lại, Hà Điềm Nguyệt, người vốn dĩ phải nấu cơm cho ông chủ đã bị đẩy ra khỏi bếp với lí do “một ngày làm mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi”…
Triệu tổng tự thân xuống bếp. Nhìn tư thế, hẳn là cao tay hơn Hà Điềm Nguyệt.
Thế, anh thuê tôi về làm gì?? Nội tâm Hà Điềm Nguyệt phát điên.
Hên là làm được một nửa thì Triệu Vĩnh Thành bước ra, bảo Hà Điềm Nguyệt dọn dẹp đồ đạc của cô, lên tắm rửa một lượt là sẽ có cơm ăn.
Nhưng cái giọng điệu như vợ chồng già của anh là muốn sao?
Tính ra hai người mới quen nhau 2 ngày thôi mà!
Hà Điềm Nguyệt búi tóc lên, vào phòng.
Nửa giờ sau, Hà Điềm Nguyệt sấy khô tóc, rồi mặc bộ đồ ngủ bảo thủ trước khi rời phòng.
Triệu Vĩnh Thành cũng vừa vặn xếp hết đồ ăn lên bàn.
“Mau đến nếm thử tay nghề của tôi đi!” Anh vẫy vẫy tay với Hà Điềm Nguyệt, “Vẫn chưa có ai được nếm thử đâu, không biết có ngon hay không nữa.” Anh đúng lúc lộ ra khuôn mặt ngược ngùng, tay cũng không nhàn rỗi, điên cuồng gắp đồ ăn vào chén cho Hà Điềm Nguyệt.
Kết quả là Hà Điềm Nguyệt chẳng có cơ hội lên tiếng, vẫn luôn cúi đầu ăn.
Đừng ai nói gì cả, mấy món này so với cô làm thì đúng là ăn ngon hơn nhiều.
Sau khi ăn xong, Hà Điềm Nguyệt tích cực chủ động đi rửa chén, nhưng lại bị Triệu Vĩnh Thành nhanh chóng đẩy ra ngoài, mở TV lên, đặt điều khiển TV vào tay cô: “Con gái trong nhà, rửa bát sẽ làm hư tay. Em cứ ngồi xem TV một lát đi.”
Sau đó anh hỏa tốc đi rửa sạch chén, rồi lại phi lên phòng tắm.
Khi bước ra, anh mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám từ đầu đến chân, trên đầu còn có chiếc khăn lông màu xám. Hà Điềm Nguyệt vừa kinh ngạc trước nhan sắc của mỹ nam mới tắm xong, vừa cảm thấy xấu hổ khi đang ở cùng một chỗ với người đàn ông xa lạ.
Cô còn hỏi một câu rất ngờ nghệch: “Đến giờ tôi vẫn chưa làm được gì cho anh cả, có cần tôi lau tóc cho anh không?”
Vừa dứt lời, cô chỉ hận không thể lập tức rút lại.
Nhất định là cô bị sắc đẹp, tiền tài và sự chăm sóc làm cho đầu óc mơ hồ rồi!
Triệu Vĩnh Thành cũng sửng sốt một lúc, rõ ràng anh không nghĩ sẽ được nhận phúc lợi nhanh như vậy, nhưng vợ đã mở lời, nếu anh mà không đồng ý thì chẳng phải là đang không cho vợ mình mặt mũi sao?
Ngoại trừ kiếm tiền giỏi, thì đàn ông Triệu gia còn rất nghe lời vợ!
Anh đưa khăn lông cho Hà Điềm Nguyệt. “Vậy thì phiền em rồi!”
Vừa nói, anh vừa đi đến ngồi bên Hà Điềm Nguyệt, cúi đầu xuống.
Hà Điềm Nguyệt chậm rãi, cẩn thận lau tóc cho Triệu Vĩnh Thành. Bởi vì ở nhà cô thường giúp ba mẹ massage, nên tự nhiên cũng xoa bóp đầu cho Triệu Vĩnh Thành khi đã lau khô tóc.
Triệu tổng tỏ vẻ rất thoải mái, chỉ hận không thể dán lên đùi của vợ mình.
Nhưng thời cơ chưa chín muồi, ngàn vạn lần không thể dọa cô sợ.
Ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, cảm thụ độ ấm từ lòng bàn tay của cô, anh và lão nhị đều rất hài lòng rồi!!
Sau khi đầu tóc của Triệu Vĩnh Thành hoàn toàn khô, hai người mới nói chúc ngủ ngon, rồi ai về phòng nấy.
Hà Điềm Nguyệt thật sự đã ngủ thiếp đi.
Triệu tổng thì không. Một ngày hôm nay ở bên cạnh bà xã, “cậu nhỏ” cũng chưa từng mềm xuống, cũng may có áo khoác che đi, chứ không thì sẽ rất mất mặt.
Chủ yếu là anh sợ dọa đến bà xã, và sẽ cho rằng anh quá mức tùy tiện.
Anh nằm trên giường, một mặt nhớ đến việc nguyên ngày nay ở chung với bà xã, một mặt ngẫm nghĩ xem hành vi theo đuổi vợ của mình hôm nay có đạt tiêu chuẩn không, mặt khác lại chiêm nghiệm thân thể uyển chuyển, thơm mùi sữa của Điềm Điềm, rồi giúp lão nhị đả thông kinh mạch.
Đến khi côn th*t phun ra thật nhiều tinh dịch đặc quánh đã là một giờ sau.
Anh thở phì phò, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mới đứng dậy thay ga giường.
Mọi người có biết anh ta đang nghĩ gì trong đầu không?
Anh ta cảm thấy cậu em của mình vừa thô vừa cứng, thời gian lại dài như vậy, bà xã tương lai của anh thật là có phúc, hí hí.
///
Hà Điềm Nguyệt theo Triệu tổng được 1 tháng, sớm chiều đều ở chung, cô thật sự học được rất nhiều thứ về kinh doanh. Nhưng đồng thời, kỹ năng sinh sống của cô ngày càng thụt lùi, cân nặng cũng tăng dần đều.
Cô cảm thấy rõ ràng mình không giống như đang làm việc, mà là đang hưởng phúc đấy.
Đặc biệt là Triệu tổng, bên ngoài thì đại sát tứ phương, oai phong lẫm liệt, mà về nhà lại rửa tay nấu cơm.
Cứ như thế, tiền lương một tháng của cô lại là tám vạn tám. [1]
[1] Cỡ 300 triệu VND.
Không nói đến tiền lương, ngày nào anh cũng đưa cho cô một số món quà nho nhỏ như kem dưỡng da, phấn nền của Hailan Mystery.
Cô thực sự rất ngại.
Khi cô trò chuyện với mấy trợ lí khác, bọn họ đều không có phúc lợi như vậy, hơn nữa còn bận bịu hơn cô gấp mấy lần,… Lại phải thường xuyên nhìn sắc mặt của Triệu tổng, bị măng té tát là chuyện thường ngày.
Vì vậy, cô định hôm nay sẽ nói cho rõ ràng.
“Triệu tổng, anh đối xử với tôi tốt như vậy, tôi thật sự không có gì để báo đáp, tôi nghĩ mình không phù hợp với công việc này…” Hà Điềm Nguyệt hơi hụt hẫng, đứng bên cạnh bàn của ông chủ Triệu Vĩnh Thành mà lên tiếng.
Triệu tổng thấy kế hoạch dưỡng thê của mình đã chín muồi rồi thì liền chủ động thừa nhận ý đồ của bản thân.
Anh đứng dậy, chậm rãi bước đến bên Hà Điềm Nguyệt.
Anh dùng bàn tay to xoa mái tóc mềm mại của Hà Điềm Nguyệt, động tác này anh đã làm nhiều lần rồi.
“Đồ ngốc, còn không phải là vì anh thích em sao…”
///
Chương sau là có thịt ăn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.