Ngoài cửa sổ, một tia chớp chẻ đôi màn đêm tối tăm làm hai, mưa to muộn mấy ngày rốt cục cũng xối xả đổ xuống. Trong lỗ tai Tây Mễ đều vang lên tiếng ong ong!
Cô khiếp sợ ngước mặt lên. Sắc mặt trắng bệch khiến trái tim Ứng Khúc Hòa vắt lại thành một cục, đau lòng ấn đầu cô vào trong ngực, bàn tay to xoa xoa cái ót cô, muốn an ủi cô.
Lồng ngực rắn chắc của người đàn ông tràn đầy cảm giác an toàn, cô áp gò má vào cảm thụ sự ấm áp trước ngực anh, thân thể lạnh buốt nhất thời ấm dần lên, trái tim bập bềnh lơ lửng rốt cục cũng chìm xuống. Cô nhắm mắt lại, tất cả âm thanh bên tai đều trở thành tạp âm ong ong, trong lỗ tai chỉ còn quanh quẩn tiếng tim đập rõ ràng của Ứng Khúc Hòa.
Có cái ôm ngọt ngào này của Ứng Khúc Hòa thì đau đớn thân thể hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Mặc kệ cái ôm này là thật hay giả, đều đâm sâu vào trong trái tim mềm mại của cô, nơi không thể đè nén nào đó đang chậm rãi hạ xuống. Sức lực của thân thể cũng bị từ từ cướp đi, cô dứt khoát duy trì tư thế này, dựa vào trong lòng anh.
Tây Văn Đạo tức giận, lập tức bộc phát: "À? Cháu gái nhà tôi thành vợ chưa cưới của cậu khi nào thế? Ở Gia Lăng có ai không biết cháu gái nhà tôi đã hứa hôn cho người ta?Cậu Ứng, nhúng tay vào chuyện của nhà người khác, đây chính là cách dạy của nhà cậu?"
Tây Mễ giật mình trong lòng, đang lo lắng thì trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói nặng nề mà vang vang của Ứng Khúc Hòa: "Có giấy hôn thú không? Tôi và Tây Mễ đã ở chung với nhau rồi, ngược lại, ông cụ ngài đối xử bạo lực với cháu gái ruột như thế, là cho rằng pháp luật không chất vấn người già sao? Tôi kính ngài là trưởng bối, lúc này nể mặt Tây Mễ mới lưu tình với ngài. Nếu có lần sau nữa, lão ngài chờ nhận thư kiện của luật sư bên tôi đi."
Tây Mễ lộ mặt ra, nhìn vẻ mặt của ông cụ, nếp nhăn trên khuôn mặt gần như nhúm lại thành một chỗ.
Tây Văn Đạo hít sâu một hơi, ánh mắt như ưng: "Tây Mễ, tới đây."
"... Không." Tây Mễ trực tiếp cự tuyệt, hai tay ôm chặt eo Ứng Khúc Hòa, thề chết không buông tay, hận không thể chui cả người vào trong thân thể anh, như vậy có thể vĩnh viễn tránh né ánh mắt của ông cụ.
"Tây Mễ, chúng ta đi." Ứng Khúc Hòa nắm chặt cổ tay cô, tay còn tự nhiên trượt xuống nắm lấy tay cô, năm ngón tay đan xen với tay cô.
Độ ấm trong lòng bàn tay anh nóng rực gần như khóa chặt cả trái tim cô, ngón tay dùng sức tựa như cả đời sẽ không buông tay. Tây Mễ sững sờ, dưới cái nhìn soi mói của Tây Văn Đạo và Trâu Thành Phong được mang ra cửa.
Tới cửa, phía sau bọn họ truyền đến tiếng rống giận của ông cụ: "Hôm nay mày dám bước ra khỏi cánh cửa này, ông cháu chúng ta đoạn tuyệt quan hệ. Từ nay về sau nhà họ Tây ta không còn đồ nghiệp chướng mày!"
Ứng Khúc Hòa bị Tây Mễ kéo phía sau một cái, anh quay người lại, nhìn thấy Tây Mễ dừng bước, ngừng ngay tại chỗ.
Mắt của cô gái nhỏ đỏ ngầu, giơ mu bàn tay lên lau lau, kềm chế nước mắt sắp trào ra, cô gần như nức nở nói: "Ông nội, lúc ông tới Carmel đón cháu, cháu nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng lúc đó cháu cảm thấy ông là ông cụ hoà nhã nhất trên thế giới này. Mặc dù sau này ông nghiêm khắc với cháu, cháu vẫn cứ cố chấp cho rằng ông là vì muốn tốt cho cháu. Mãi đến khi ông muốn gả cháu cho Đại sư huynh, bảo cháu nhường danh "Tam Xuyên" cho Đại sư huynh, cháu mới biết chẳng qua cháu chỉ là công cụ truyền thừa của ông. Ứng Khúc Hòa anh ấy cũng là thầy của cháu, anh ấy không chỉ dạy cháu làm thức ăn, còn dạy cháu làm một cô gái nên sống một cuộc sống như thế nào, anh ấy không chỉ truyền thừa tài nghệ nấu nướng cho cháu, còn truyền thừa cả tương lai và cuộc sống cho cháu. Ông coi cháu là một công cụ truyền thừa, nhưng cháu là một con người sống chân chính. Cháu còn trẻ, có giấc mơ mình muốn theo đuổi, không muốn tiếp tục làm một con ếch ngồi đáy giếng, cho nên ông nội à, xin lỗi."
Tây Văn Đạo tức giận đếnmức toàn thân run rẩy, gân mạch nổi đầy trên mu bàn tay.
"Ba ba tôn đạo, chúng ta đi thôi."
Ứng Khúc Hòa dẫn Tây Mễ ra khỏi phòng, đi qua đám sư huynh đệ ở hành lang, đi vào thang máy.
Ngoài khách sạn mưa to tầm tả, hai người sóng vai đứng ở cửa ra vào, đợi Chu Minh lái xe tới đón. Tây Mễ cúi thấp đầu, dùng mũi chân vẽ vòng tròn, cô đỏ mặt hỏi: "Ba ba tôn đạo..."
"Cậu ở đâu? Lái xe tới."
Mưa bay bay, Ứng Khúc Hòa cầm di động, vươn tay còn lại qua, dùng lòng bàn tay vỗ vỗ đỉnh đầu Tây Mễ, tỏ ý cô đứng nòi.
Tây Mễ gật đầu, tiếp tục cúi đầu xuống, mũi chân dính nước mưa vẽ một khuôn mặt đau khổ trên sàn đất. Mưa càng lúc càng lớn, nước mưa bay vào dính trên tóc và mặt cô. Ứng Khúc Hòa gọi điện thoại bước lên trước, dùng thân hình rộng lớn chặn nước mưa bay vào mặt cô.
Tây Mễ nhìn chằm chằm vào cái ót của Ứng Khúc Hòa sững sờ.
Anh cúp điện thoại, xoay người, cúi đầu nói với cô: "Chu Minh qua liền, đợi một lát."
Cô đỏ mặt cúi đầu, khí lạnh nhập vào cơ thể, hắt hơi một cái.
Ứng Khúc Hòa chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi, không thể cởi áo ra giữ ấm cho Tây Mễ. Anh lại bước một bước nhỏ lên trước, chóp mũi gần như đụng vào trán cô, cố gắng giúp cô ngăn tất cả gió mưa.
Tây Mễ hơi nhích người, Ứng Khúc Hòa ấn chặt vai cô: "Đừng động, có mưa."
Đầu mũi của cô chạm vào lồng ngực của Ứng Khúc Hòa, nín thở, không dám cử động nữa, lại không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh. Nếu như nói vừa rồi ở trong khách sạn là vì bất đắc dĩ nên diễn kịch, vậy bây giờ thì là cái gì? Khoảng cách mờ ám khiến tim cô đập dồn dập, khẽ ngẩng đầu lên thì bị lực cản trở, đầu trán cọ vào cằm của anh, ánh mắt nhìn vào hầu kết khêu gợi thì không dám nhìn lên trên nữa.
"Xe đến rồi."
Giọng trầm thấp của anh giống như nam châm hút lấy suy nghĩ của cô, màng tai hơi rung động, giống như bị lông chim phất nhẹ, có hơi nhột.
Chu Minh xuống xe đưa một cái dù tới, Ứng Khúc Hòa một tay bung dù, tay khác nắm lấy vai Tây Mễ, hộ tống cô lên xe. Giọt mưa lốp bốp nện lên trên cửa kính xe, Chu Minh đưa cho Ứng Khúc Hòa một khăn lông, cảm khái nói: "Mưa lớn quá. Ông chủ, quay về Ứng Thực Hiên hay về đâu?"
"Về nhà." Hai tay Ứng Khúc Hòa mở khăn lông ra, bọc đầu của Tây Mễ lại, giúp cô lau nước mưa trên đầu.
Khăn lông lắc qua lắc lại trước mắt Tây Mễ, tầm mắt lúc sáng lúc tối, cô nhỏ giọng nói: "Trên tóc tôi không dính nhiều nước mưa," Ánh mắt dừng ở trên vai Ứng Khúc Hòa, áo sơ mi ướt đẫm, gần như hiện rõ cả màu da. Cô chọc chọc đầu vai anh: "Nơi này của anh, ướt hết rồi."
Vừa dứt lời, một tiếng ầm vang lên trong mưa, ô tô đột nhiên bị hãm xuống, buộc phải phanh gấp lại. Chu Minh xuống xe kiểm tra, sau khi lên xe cả người ướt đẫm, lau nước mưa trên mặt, oán giận nói: "Bánh xe bị ghim phải đinh, bây giờ con người thật quá thất đức mà. Ông chủ, tôi gọi taxi đưa hai người về trước."
Xe taxi rất nhanh xuất hiện, dừng lại ở ven đường, khoảng cách giữa hai xe là ba mét. Ứng Khúc Hòa và Tây Mễ cầm một cây dù xuống xe, một trận gió lớn xen lẫn với mưa thổi qua, làm lật tán dù lên, sau đó sườn dù bị gió cuốn đi.
Sau khi hai người lên xe cả người ướt đẫm nước mưa, trên xe taxi không có khăn lông, Ứng Khúc Hòa chỉ có thể yêu cầu tài xế chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên chút. Tây Mễ bị nước mưa thấm ướt, áo vải chiffon hoàn toàn trong suốt, Ứng Khúc Hòa có thể nhìn thấy rõ vết thương màu đỏ ở trên lưng cô cùng áo ngực màu đen.
Sau khi về đến nhà Tây Mễ hắt hơi liên tục, xông vào nhà tắm, cầm khăn tắm bọc lấy cả người ngồi xếp bằng trên ghế sofa, trên TV đang chiếu "Mỹ vị Trung Hoa", ống kính lướt qua khán phòng, màn ảnh chợt lóe lên, Tây Mễ liếc nhìn một cái liền nhận nhận ra cái đầu bóng lưỡng của ông chủ Quang Não Xác.
Cô liếc mắt nhìn về phía nhà bếp, cánh cửa nửa mở, Ứng Khúc Hòa mang dép lê đi qua đi lại ở bên trong. Đầu Tây Mễ trở nên nặng nề, xương sống lạnh như băng giống như có vật nặng gì đó đang đè lên, dựa vào trên ghế sofa, nhắm mắt lại, không muốn di chuyển nữa.
Dường như qua một lúc lâu, nệm ghế sofa bên cạnh lõm xuống, Ứng Khúc Hòa nghiêng người qua, hô hấp nóng rực phả bên tai cô: "Ngủ rồi? Dậy uống bát canh gừng đi." Cánh tay của người đàn ông xuyên qua gáy vô, trở thành điểm chống đỡ, nâng cả người cô ở trên ghế sofa lên.
Tây Mễ miễn cưỡng hé mắt, nhìn nhìn bát canh gừng coca trong canh tay, chỉ mới ngửi mùi thôi cũng có thể cảm thận được vị chua cay của nó. Ghét bỏ hất mặt đi, "Không muốn uống."
Ứng Khúc Hòa kéo một cái gối ôm qua, đệm ở sau lưng cô. Cả người Tây Mễ mềm nhũn tìm được chỗ dựa, ngồi dậy, nhận lấy cái bát trong tay anh, uống một hơi hết sạch.
Vị chua bị coca pha loãng, uống xong bát này quả nhiên cả người ấm lên không ít, bắt đầu đổ mồ hôi. Ứng Khúc Hòa đưa tay qua sờ lên trán cô, nhíu mày nói: "Sốt rồi?"
Ứng Khúc Hòa gọi điện thoại cho bác sĩ, lại nghe thấy đối phương nói trên đường về nhà xảy ra tai nạn, tạm thời không thể tới đây. Anh lấy áo khoác trên giá áo xuống, vừa mặt vừa nói với Tây Mễ: "Ngồi dậy, đi bệnh viện."
Cả người Tây Mễ vô lực, không muốn nhúc nhích: "Không đi, không có chuyện gì đâu."
"Đứng dậy!"
Ứng Khúc Hòa sốt ruột nên có hơi to tiếng, thân thể Tây Mễ run lên thấy rõ, sững sờ nhìn anh, vành mắt ửng đỏ, nước mắt liền chảy xuống.
Nín nhịn cảm xúc một đêm, rốt cục cũng được phóng thích, nước mắt vỡ đê, như mưa to bên ngoài, không thể đè nén lại được.
Lòng Ứng Khúc Hòa mền nhũn, ngồi lại bên cạnh cô, hai tay nâng ót của cô không ngừng xoa xoa, trái tim vắt thành một cục: "Được rồi, đừng khóc."
Giọng Tây Mễ hơi khàn: "Khổ sở cũng không được khóc sao? Dù sao anh cũng không đau lòng, cũng không có ai đau lòng. Mấy người chỉ quan tâm tới tay nghề của tôi, quan tâm tới thi đấu thắng thua."
Ứng Khúc Hòa hơi giật mình, nhìn vào mắt cô giống như con suối nước nóng mờ mịt hơi nước, nhẹ giọng dỗ cô: "Được rồi, tôi đau lòng, nơi này thật sự có hơi đau." Anh dùng ngón tay chọc chọc nơi trái tim.
Tây Mễ vẫn không ngừng khóc: "Anh cũng giống ông cụ kia! Hung ác! Hung gì mà hung chứ! Không biết nói vài câu dỗ dành có ích sao? Trái tim con gái rất yếu ớt đó! Mấy người ngặt nghèo nghiêm khắc, không biết nên cho chút kẹo ăn sao?"
Ngược lại anh nghĩ, mỗi lần cô đều không cho anh cơ hội.
Anh nâng mặt của cô lên, ngón cái không ngừng chà chà lỗ tai cô: "Được rồi được rồi, sau này sẽ dỗ dành những lời có ích, nếu em thật sự khổ sở, " Anh vỗ vỗ lồng ngực mình, "Cho em mượn nơi này, khóc một trận cho đã đi."
Ứng Khúc Hòa ấn đầu cô vào trong ngực, Tây Mễ đẩy ra, hít hít nước mũi nói: "Nếu vậy, giúp tôi lau nước mũi, tôi sẽ tin anh nói thật."
.... Được được được, lau lau xoa.
Ứng Khúc Hòa rút khăn giấy, một tay ấn chặt đầu cô, một tay dùng giấy giúp cô hỉ mũi.
Cả người Tây Mễ dễ chịu, bổ nhào vào trong lòng anh, ôm trọn lấy eo của anh, vòng ôm rắn chắc của người đàn ông khiến cô cảm thấy rất an toàn.
Cô táo bạo khóc lớn, chưa lần nào dễ chịu như lần này.
Ứng Khúc Hòa xoa xoa ót của cô, nhỏ giọng nói: "Bệnh thích sạch sẽ bị em chữa xong rồi."
Giọng của anh bị tiếng khóc của Tây Mễ lấn áp xuống.