Một tay Ứng Khúc Hòa xách dụng cụ rửa mặt chuản bị giúp Điềm Giản, vẻ mặt mỏi mệt, áo vest tây trang được khoát lên cẳng tay, áo mơ mi trắng làm nổi bật lên phong thái thanh nhã.
Sau lưng anh là cánh cửa sổ được mở một nửa, cả người đắm chìm trong ánh sáng trời chiều, da thịt nhuộm một vầng sáng màu vàng nhạt ấm áp, Tây Mễ ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy cảnh này, tầm mắt đối diện với đôi mắt thâm thúy đen nhánh của anh, không hiểu sao gò má có hơi nóng lên, cô cuống quýt quay mặt đi, ánh mắt trở lại trên người Điềm Giản.
Cô không phải là người cuồng sắc đẹp, luận về nhan sắc thì Đại sư huynh Lâm Nam của cô mặc dù đã già, nhưng dáng dấp cũng không tệ.
Những sư huynh trong nhà không có ai là có dáng vẻ xấu cả, mọi người đều trắng trẻo giống những diễn viên nam trên ti vi. Cô đã sớm nhìn trai đẹp đến ngán rồi, nhưng Ứng Khúc Hòa lại có năng lực hấp dẫn khiến cô nhìn lâu thêm một chút.
Có lẽ… trên thân người đàn ông này có… khí chất chó săn giống ông cụ Tây?
Vì vậy trong đầu cô hiện lên hai con chó săn đen oai phong lẫm liệt.
Một con già nua, một con trẻ tuổi.
Khí chất của hai con chó săn đen đều giống nhau.
Hai cô gái ngồi ở trên ghế dài, Điềm Giản cao hơn Tây Mễ nửa cái đầu. Mặt Điềm Giản là mặt trái xoan, mặt của Tây Mễ thì lại hơi tròn, kiểu tóc ngang tai màu nâu, những lọn tóc ngang tai hơi xoăn tự nhiên, có phần giống búp bê, có chút láu lỉnh.
Nếu không phải là ngũ quan đầy đặn thanh tú, nhìn từ phía sau, sẽ có người cho rằng cô là một cậu con trai.
Thật đáng yêu.
Điềm Giản từng lên sân khấu với đệ nhất mỹ nữ Đài Loan Tiêu Tiêu, nhan sắc của Điểm Giản không hề kém Tiêu Tiêu chút nào. Nếu như Điềm Giản không mở miệng nói chuyện, yên lặng đứng ở đó, nhất định sẽ hoàn mỹ. Nhưng vừa mở miệng sẽ có người phát hiện ra điều bất thường, hóa ra là một thân thể xinh đẹp chứa đựng một linh hồn ngốc nghếch.
Ở đây có một mỹ nữ làm nền, từ tận đáy lòng Ứng Khúc Hòa cảm thấy… Ừ, vẫn là Tây Mễ nhìn thuận mắt hơn.
Tốc độ ăn cơm của Điềm Giản vốn rất nhanh, nhìn thấy Ứng Khúc Hòa đi vào thì lập tức để bát mì xuống ngồi nghiêm chỉnh lại, gần như là phản xạ có điều kiện tốc độ cơ giới hóa để nói: "Ừ… Món này đặc biệt ở chỗ trong nước mì có cho thêm nước bạc hà, mặc dù nước mì có hương thịt bò nhưng đáy nước là hầm bằng xương heo."
Tây Mễ sửng sốt.
Cô ấy có thể nếm ra trong mì có thêm bạc hà? Đây chính là một ham mê nhỏ của cô. Đầu lưỡi này nhạy bén cỡ nào mới có thể nếm ra cô có cho thêm nước bạc hà vào trong mì chứ?
“Không cần báo cáo món ăn với em, chị ăn tiếp đi.” Giọng của Ứng Khúc Hòa rất nhẹ, quả thật là một trời một vực so với bộ dạng nghiêm nghị ở trên sàn thi đấu.
Đầu lưỡi của Điềm Giản rất nhạy cảm, Ứng Khúc Hòa rất thích để cô ấy thử món ăn, mỗi lần đều mời cô ấy nói vài chỗ đặc biệt của món ăn. Cho nên mỗi khi Điềm Giản ăn cơm mà nhìn thấy Ứng Khúc Hòa, đều sẽ phản xạ có điều kiện báo cáo điểm đặc biệt của món ăn.
Trong mắt người thường, Điềm Giản là một cô ngốc, nhưng cô ấy cũng có chỗ hơn người khiến người ta lực bất tòng tâm.
Đầu óc của cô ấy, có thể phá vỡ nhận thức của người thường về thiên tài và kẻ ngốc.
Càng tiếp xúc với cô ấy, Ứng Khúc Hòa càng cảm thấy thật ra thiên tài và kẻ ngốc không khác nhau mấy.
Ứng Khúc Hòa đặt đồ rửa mặt lên bàn, hỏi Điềm Giản: "Đi xem phòng chưa?"
Điềm Giản lắc lắc đầu, nghiêng đầu liếc nhìn Tây Mễ, lại nhìn Ứng Khúc Hòa nói: "Lão Khúc, chị muốn ngủ cùng Mễ Mễ." Cô ấy thuận tay khoác lên cánh tay Tây Mễ, nghiêng đầu tựa lên vai cô.
Lần này khiến Tây Mễ bất ngờ không phản ứng kịp, đầu mỹ nữ đặt trên vai cô, có một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, khiến cô không hiểu sao ưỡn thẳng ngực, tràn ngập cảm giác “bạn trai tinh thần”,
Cho nên có phải có hơi đột ngột không?
Cô và mỹ nữ này biết nhau cũng chưa tới nửa tiếng, chỉ biết tên của nhau.
Mặc dù là cùng giới, nhưng dù sao cũng mới quen, ở cùng một phòng khó tránh khỏi không thích hợp. Tây Mễ mở miệng muốn từ chối khéo, Ứng Khúc Hòa gập ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, gọi cô: "Cô đi ra ngoài với tôi một chút." Chợt nhìn về phía Điềm Giản, giọng điệu như dỗ trẻ em: "Giản giản, chị ngồi đây một lát nhé."
Quả nhiên, hai cánh tay của Điềm Giản đặt ngay lên mặt bàn, ngồi ngay ngắn, trịnh trọng gật đầu.
Tây Mễ và Ứng Khúc Hòa đi đến sân sau, dừng lại dưới tàng cây đa.
Ứng Khúc Hòa liếc nhìn sảnh khách sạn, nhíu mày, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa để nói chuyện với cô: "Tình huống của Điềm Giản có hơi đặc biệt, cô có phát hiện ra không?"
Tây Mễ gật đầu một cái, khi ngẩng đầu nhìn anh thì không dám nhìn thẳng ánh mắt của anh, chỉ nhìn chằm chằm vào cằm anh.
"Nơi này." Anh dùng ngón trỏ chọc vào huyệt Thái Dương của mình một cái, lời ít ý nhiều giải thích: "Lúc nhỏ bệnh nặng phát sốt, dẫn đến suy nghĩ của nơi này không giống với người thường, nhưng cô ấy là một cô gái hiền lành, thân thiết với cô cũng không có mục đích gì khác, mong cô hiểu cho."
Tây Mễ sáng tỏ.
Thì ra là không phải là Alzheimer, là bởi vì bệnh nặng mới khiến đầu óc bị hỏng… Cho nên mới mang cái vòng ở cổ tay để tránh cho cô ấy lạc đường?
Cho nên… Điềm Giản vừa nói chuyện là có thể nhận ra cô ấy là người ngốc ngay.
Khụ. Thật đáng tiếc.
"Anh Ứng, anh muốn nhờ tôi chăm sóc cô Điềm sao?" Đôi mắt to của Tây Mễ nhìn chằm chằm vào anh.
Trong đôi mắt ươm ướt này dường như có một cục nam châm ăn sâu bén rễ, gần như hút cả người anh vào bên trong. Tự chủ của Ứng Khúc Hòa coi như không tệ, rất nhanh điều chỉnh lại trạng thái, cố ý đè âm thanh thêm nặng nề: "Ừ, là ý này, nghe bà chủ nói, cô làm việc ở đây? Mấy ngày nay cô giúp tôi chăm sóc cô ấy, bà chủ trả cô tiền lương bao nhiêu, tôi trả gấp đôi."
Có tiền không kiếm là ngu. Tây Mễ lại biểu hiện dè dặt bình tĩnh, hắng giọng nặng nề nói: "Ừ, tôi và cô Điềm hợp nhau, thuận tiện giúp anh chăm sóc cô ấy cũng không thành vấn đề, tối nay để cô ấy ngủ cùng tôi đi.”
Ứng Khúc Hòa lấy chìa khóa từ trong túi quần ra đưa cho cô: "Cô ấy sợ nóng, không có điều hòa không thể ngủ được, thông cảm một chút. Đây là chìa khóa lầu một, hai người các cô ngủ lầu dưới, tôi ngủ lầu trên, không can thiệp lẫn nhau, yên tâm."
Tây Mễ đưa tay ra, Ứng Khúc Hòa thả hai ngón tay cầm chìa khóa, chìa khóa nhẹ rơi vào trong lòng bàn tay cô. Tây Mễ áng chừng cái chìa khóa, dùng giọng điệu giang hồ nói: "Đúng vậy, do anh định đoạt, tôi lập tức chuyển qua." Cẩn thận nhắc lại lời nói của Ứng Khúc Hòa lần nữa, rất nhanh đã phát hiện ra điểm nghi ngờ: "Anh Ứng, sao anh biết phòng tôi không có điều hòa? Anh biết tôi ở đâu à?"
Bàn tay nhỏ bé của cô lại hấp dẫn ánh mắt Ứng Khúc Hòa lần nữa, đến độ khiến cho suy nghĩ của anh có chút mất tập trung. Anh trực tiếp bỏ qua nghi ngờ của cô, cử chỉ khác thường hỏi một câu: "Cô bao nhiêu tuổi?"
Câu hỏi này khiến Tây Mễ ngẩn ra.
Chẳng lẽ ngại cô nhỏ, không đáng để thuê sao? Vì vậy thuận miệng thêu dệt, nói dối số tuổi: "Hai… hai mươi lăm."
Nhìn kiểu gì cũng là dáng vẻ của một cô gái nhỏ, trên khuôn mặt búng ra sữa hoàn toàn sạch sẽ, như học sinh vậy, không phải nói con gái tuổi hai lăm là thời điểm quan trọng này?
Cô gái này bảo dưỡng tốt thật.
Nhưng lại nói, nếu như cô thật sự là học sinh, trong nhà cũng sẽ không bức hôn, hai lăm tuổi chắc không phải là giả.
Nghĩ vậy, không hiểu sao Ứng Khúc Hòa có chút an tâm.
Loại cảm giác này vừa xuất hiện, Ứng Khúc Hòa cũng giật mình. Cho nên, anh đang nghĩ cái gì vậy?
Anh không có ý khác, chỉ đơn thuần cảm thấy rất có duyên với cô gái này. Từ blog đến mấy lần gặp nhau, muốn anh không chú ý cũng khó. Anh chỉ vì thực đơn, không có ý nghĩ không an phận nào. Ứng Khúc Hòa tự trấn an mình như vậy.
Bận bịu cả ngày, Ứng Khúc Hòa thật sự đói bụng rồi. Anh cố ý hạ thấp giọng nói, hỏi Tây Mễ: "Cô biết nấu cơm? Mùi vị của mì không tệ."
Giọng nam nồng đậm trầm thấp vang bên tai Tây Mễ, có xôn xao trong chốc lát. Cô không phải là người cuồng giọng nói, thế nhưng lúc này lại bị giọng nói của người đàn ông này trêu chọc một hồi.
Âm thanh này, có hơi quen tai.
"Anh muốn ăn sao?" Tây Mễ chớp chớp mắt, nhếch môi, lộ ra hai cái răng khểnh cười nói: “21 đồng một bát mì, không trả giá.”
"Thu tiền?"
Thật là biết cướp của, anh thuận miệng hỏi thêm: "Chòm sao Kim Ngưu?"
"Đúng vậy."
Sao lại nhảy qua hỏi Chòm sao rồi? Tây Mễ có chút khó hiểu.
"Đặc tính chòm sao Kin Ngưu của cô rất rõ ràng."
Ý ngoài lời của anh là: Chòm sao Kim Ngưu cùng chòm sao Xử Nữ, xứng đôi…
…
Nhờ phúc của Điềm Giản, buổi tối hôm đó, Tây Mễ được nằm ở trên giường lớn của một phòng ngủ lớn trong lầu nhỏ độc lập. Cả người vùi trong chăn ấm mềm mại, vui đến quên cả trời đất, ngửi mùi hương nhàn nhạt của ánh sáng mặt trời, ôm lấy cái gối mềm mại lăn qua lăn lại.
Máy điều hòa được chỉnh ở nhiệt độ thích hợp, mát lạnh rất thoải mái.
Đây mới đúng là phòng ngủ như mẹ nói chứ!! Đây mới là chỗ ở của người sao? So với căn phòng bên kia của cô, quả thật là như là lồng hấp.
Lồng hấp heo!
Thì ra người bao trọn tòa lầu độc lập của khách sạn để ở lại chính là Ứng Khúc Hòa. Ngày hôm qua Tây Mễ hoàn toàn không nghĩ tới mình có thể vào đây ở, cho dù Mỹ Thực Đạo tài trợ cho cô 9999, cô cũng không dám nghĩ thuê căn phòng đắt tiền như thế này!
Sáng sớm hôm sau, Ứng Khúc Hòa để lại một tờ giấy note và mấy tờ tiền mặt cho cô, để cô chăm sóc Điềm Giản.
Tây Mễ đếm tiền Ứng Khúc Hòa để lại, vui vẻ cười híp cả mắt.
Thật hào phóng!
Khách sạn đã được bao, mấy ngày sắp tới tạm thời sẽ không có người vào ở, cũng sẽ không có người trả phòng, Tây Mễ ra ngoài cửa treo bảng “Đã đầy khách” lên.
Phía sau khách sạn là sông Lăng, thường có người câu cá. Tây Mễ mang theo Điềm Giản đi mua một con trắm khỏe mạnh, xách về thái lát mỏn, quay video, thử nghiệm con đường nổi tiếng trên mạng của cô.
Trở lại khách sạn, Tây Mễ nhờ Điềm Giản quay video giúp cô. Điềm Giản nhận lấy điện thoại bắt đầu nói thầm: "Mễ Mễ, cậu thật giống lão Khúc, chú ấy cũng thích quay video."
Tây Mễ không vội mổ bụng cá trước, đầu tiên dùng sống dao đập con cá, dùng dao cạo sạch vảy cá, sau đó mổ bụng rửa sạch nội tạng.
Dao cắt chéo từ đuôi cá vào trong, từng miếng cá mỏng dính từ từ được cô cắt ra, mỏng như trang giấy vậy. Cô đặt những lát cá mỏng lên mu bàn tay, dường như có thể thấy được mạch máu màu xanh dưới thịt cá.
Mỗi một miếng cá đều được cắt ngang bằng như nhau, dùng giấy thấm hết máu là có thể chấm tương ăn rồi. Cô không giống Ứng Khúc Hòa chăm sóc khẩu vị của mọi người, ngay cả nguyên liệu điều chế nước tương cũng dựa theo thực đơn cổ.
Mặc dù Điềm Giản ngốc, nhưng khi làm việc thì nghiêm túc hơn bất cứ ai, video được cô quay rất là tốt.
Quay video xong, Tây Mễ đăng lên blog, một đoạn video ước chừng bốn mươi phút, không có biên tập cắt nối, không được chỉnh sửa qua, thậm chí không có phối nhạc, cả quá trình khô cằn, vô vị tẻ nhạt.
Thế nhưng vẻ mặt cô lại mong đợi, đặt điện thoại di động lên bàn, chờ fan khen ngợi, bình luận, trả lời…
Cô chỉ vào điện thoại khoe khoang với Điềm Giản: "Giản Giản, mình mơ hồ cảm thấy, hôm nay số lượng fan của mình có thể đột phá lên 200 đấy."
Giống như cách ngày cô nổi tiếng trên mạng không xa vậy…
Điềm Giản ngốc nghếch không hề có chút nghi ngờ về cô, chấm lát cá với tương, trong miệng ngậm đầy thức ăn gật đầu mạnh một cái. Bởi vì làm bằng cá trắm còn sống, không trải qua bất kỳ khâu nấu nướng nào, chỉ dùng dao cắt, chính thức đạt tới mức độ “sợi lúa mỏng”. Chấm tương mù tạt ăn, cảm giác ăn một miếng cá còn sống, mỗi một cái răng cảm nhận hoàn toàn khác nhau, vị giòn non như tơ trơn khiến cho người ta phát nghiện.
"Mễ Mễ, đây là miếng cá sống ngon nhất mình từng ăn!" Mùi vị tươi ngon kiểu này làm đầu lưỡi nhạy cảm của Điềm Giản nở rộ, có thể về sau cô gái này khó có thể ăn được cá sống Nhật Bản rồi.
Tây Mễ không động đũa, nhìn vào màn hình điện thoại không chớp mắt uốn nắn lại: "Đây là cắt mỏng, không phải miếng cá sống, đừng nhầm đồ Nhật Bản kia với món cắt mỏng nhà mình."
Tây Mễ đợi chừng mười phút, blog trên điện thoại không hề có chút động tĩnh nào, cuối cùng từ tư thế ngồi nghiêm chỉnh tràn ngập mong đợi chuyển thành gục xuống bàn ỉu xìu tuyệt vọng.
Rốt cuộc blog cũng ting ting vang lên ——
Cô gần như phản xạ có điều kiện ngồi bật dậy, hai mắt sáng ngời, mở khóa màn hình nhấn vào blog, lại là một tin nhắn riêng?
Tin tức Sina:
#chụp giám sát! Thanh niên đùa giỡn y tá trên xe cứu thương, nữ bác sĩ khuyên can bị đánh #
Sau đó lướt xem số lượng fan
Móa nó! Xảy ra chuyện gì!! Rớt rồi!!
Vốn có 199 fan đấy!! Sao lại giảm xuống còn 156?
Kiểu rớt này quá khoa trương rồi!!
Blog yêu thích 0, bình luận 0, chia sẻ 0.
Hiển nhiên dậy sóng của đoàn tham quan đã qua, không chỉ không có bình luận, không có chia sẻ, không có like, ngay cả số lượng fan cũng giảm xuống thê thảm không nỡ nhìn.
Tây Mễ quả thật muốn khóc, có chút tuyệt vọng gục xuống bàn.
Điềm Giản đưa tay ra vỗ vỗ đầu cô: "Mễ Mễ, đừng buồn, buổi tối mình bảo chồng mình, vợ chú ba theo dõi cậu nhé?"
Tây Mễ nắm lấy tay cô gái: "Người thân đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!" Cô dốc lòng muốn trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Ứng Khúc Hòa đi ngang qua phòng bếp, nhìn thấy hai cô gái đang lôi kéo bên trong, đứng ở bên cửa nhìn.
Anh lấy điện thoại di động ra, vào nick phụ, like bài của cô trên blog.
Ở bên trong, Tây Mễ như bị điện giật, ôm lấy Điềm Gảin: "A a a a… Giản Giản có người like bài của mình rồi!!"
Mặc dù Điềm Giản không hiểu tại sao cô lại vui mừng như vậy, nhưng vì sự vui sướng của cô nên cũng vui sướng theo. Hai cô gái ôm lẫn nhau, xoay vòng vòng tại chỗ.
Ứng Khúc Hòa điên cuồng đổ mồ hôi.
Chỉ một cái like thôi mà? Không đến nổi phải phấn khích như vậy chứ?
Lại qua một lát sau, Điềm Giản lấy điện thoại ra, mở blog không hay dùng tới, tìm được chỗ theo dõi Tây Mễ, dùng ngón tay út chọc chọc cô: "Mễ Mễ, mình theo dõi cậu."
"Được được được, mình xem một chút, sẽ theo dõi trở lại ngay." Tây Mễ mở danh sách bạn mới add ra, cằm thiếu chút nữa rớt xuống.
Id blog: Điềm Tâm Giản Giản.
Blog chứng thực: Quán quân của “Đại não siêu cấp” lần thứ hai.
Số lượng fan: 250 vạn.
Đợi chút…
Không phải là cô ngốc sau? Khi còn bé ngã bệnh hỏng đầu sao? Quán quân của Đại não siêu cấp là sao vậy?