“Ê mấy bồ còn ngồi đây làm gì nữa? Hông mau chuyển lên phòng 11A1 hả?”
“Tụi tôi tưởng phải thi xét tuyển rồi mới xếp lớp chứ!” Mấy đứa con gái đang mải làm đỏm, trả lời bâng quơ không buồn nhìn mặt người vừa nói
“15/7 mới thi, bộ mấy bà không đọc bản tin trường à?”
Nghe được tin hot, cả lớp nháo nhào nhào thu dọn sách vở, đồ ăn vặt, và mấy thứ linh tinh khác rầm rập đi lên phòng 11A1.
Cư dân 11A1 thấy mấy em lớp dưới đứng chờ ở trước cửa lớp mình như vậy cũng hơi ngại, cũng vội thu dọn để lên 12A1. Mấy tên con trai 11A1 đi ngang qua còn trêu chọc Thu Phương, cô nàng chỉ bẽn lẽn cười, một nụ cười chết người…Còn mấy đứa con gái đi qua nhìn thấy Hoàng và Minh là mắt cứ hiện lên trái tim to đùng, rồi cười hihi như người bị tự kỉ.
“Xin lỗi Quỳnh nha, tại hôm qua…”
“Ừ, không sao…Tớ cũng không quan tâm lắm!” Quỳnh ngắt lời
Minh định nói gì đó nhưng lại bị Kiều Oanh lôi đi để ngồi cùng cô ta, có vẻ như cậu rất muốn ngồi cùng Quỳnh nhưng lại không từ chối được Oanh, vì cô ta cứ lấy cớ chưa quen biết một ai nên không muốn ngồi một mình sợ bắt nạt. Nhưng thực sự với thế lực gia đình như vậy thì chẳng ai dại gì mà động đến thiên kim tiểu thư cả.
Quỳnh bước đến cái bàn trống ở gần cuối phòng, đặt chiếc cặp sách không lấy gì làm nặng xuống ghế, cô bắt gặp ánh mắt của Hoàng đang nhìn mình khi vừa ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu sâu thẳm, cô không thể biết được cậu đang nghĩ gì. Chợt một cô gái đi đến, nhẹ nhàng khoác lấy tay cậu, tuy mặc đồng phục nhưng vẫn không thể che đi từng đường cong hoàn hảo trên cơ thể cô, cô ấy kéo Hoàng đến ngồi cùng bàn với mình, không ai khác đó chính là Ngọc Lan. Giờ Quỳnh chỉ còn trông chờ vào Thư, chắc nhỏ sẽ chịu ngồi với mình ^^
"Xin lỗi bà nha Quỳnh, hôm nay tôi lỡ hứa ngồi với Quân rồi ^^! Bà ngồi với người khác đi ha!"
“Bà con ơi, Khánh Lâm kìa, Khánh Lâm về trường mình kìa, oh handsome boy!”. Bỗng đâu một giọng hét long trời lở đất khiến cho cả Quỳnh và Thư cùng giật mình, rồi 2 giây sau đó, cả một lũ fangirls náo loạn xông ra, đứng xung quanh một chàng trai cao dong dỏng, miệng không ngừng la ó.
“Stop here! Do you understand? Lâm đến đây để học mà, xin mọi người….”
“A đúng rồi, mau tránh đường cho hoàng tử đi nào!” Bất chợt có người ra lệnh, đám fangirls hiểu ý liền nhanh chóng dạt sang hai bên để chừa ra một lối đi ở giữa.
Lâm thản nhiên bước đi, trên môi vẫn luôn nở một nụ cười quyến rũ, để lộ ra cái răng khểnh rất duyên của cậu. Đôi mắt trong veo như nước mùa thu đang lấp lánh, lấp lánh, hút hồn tụi con gái. Đôi mắt ấy chợt dừng lại nơi cửa lớp 11A1 vài giây, rồi cậu tiến luôn về phía đó…
“Thúy Quỳnh, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
“Khánh…Khánh…” Quỳnh không nói nổi một từ.
“Mình sẽ học ở đây, cho đến khi tốt nghiệp và lên đại học” Vẻ mặt nghiêm túc của Lâm khiến cô hơi bất ngờ
“What?”
“À, ba mẹ mình đồng ý cho học trường này vì nó nằm trong top3 trường danh tiếng nhất Việt Nam, với lại cũng nằm cùng tỉnh mình sống nên đi lại tiện hơn”
“Cậu…là người ở đây?” Quỳnh nghi hoặc
“Đúng vậy!” Lâm nháy mắt với Quỳnh
Trước sự ngỡ ngàng của fangirls, Lâm nắm lấy tay Quỳnh kéo vào lớp. “Hội cuồng trai đẹp” định ào ào xông vào 11A1 nhưng bị thầy giám thị ngăn lại, và phạt viết bản kiểm điểm 3000 chữ, cái tội làm náo loạn trường. Mấy nam sinh là fan cuồng của Ngọc Lan cũng không khá gì hơn, bản kiểm điểm 5000 chữ.
“Khánh Lâm?” Minh lù lù xuất hiện, mắt dán chặt vào hành động nắm tay thân mật của Lâm và Quỳnh
“Ừ!”
“Quỳnh là bạn gái cậu?”
“Ha, cậu còn có tư cách đứng đây mà nói câu này sao? Chẳng phải cậu bỏ rơi Quỳnh ở giữa sân bay đông người, để đi với bạn gái mới. Tôi hỏi cậu còn tư cách không?” Dường như trong câu nói của Lâm có chút tức giận.
“Tôi…”
“Đúng, tôi là bạn gái của Minh, thì đã sao? Cậu ấy đi với bạn gái là chuyện bình thường, tại sao lại phải đi với con nhỏ này chứ? Nực cười!” Oanh bước tới, giọng hống hách.
“Ai nói tớ là bạn trai cậu?” Minh hét lên giận dữ, bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía bốn người
“Ơ…” Kiều Oanh có chút bàng hoàng, ngạc nhiên.
Lâm nhún vai, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, rồi quay người về phía Quỳnh
“Tớ ngồi cùng cậu nha!” Nụ cười mê hoặc của cậu “chĩa” thẳng vào cô.
“Ừ!” Nó đã phát huy tác dụng, cô đã ngẩn người trong vài giây, rồi nhanh chóng “tỉnh lại”.
Buổi học đầu tiên trôi qua một cách chậm chạp. Quỳnh cảm thấy có rất nhiều con mắt cứ nhìn chằm chằm về phía mình, ghen tị có, xót xa có, chúc mừng có, ức chế có,…
Chắc chắn là vì cái tên ngồi ngay bên cạnh cô rồi, chắc chắn thế. Vậy mà hắn vẫn không biết gì, cứ nhìn lên bảng, hăng hái giơ tay phát biểu, thỉnh thoảng còn quay ra cười với cô chứ. Lâm đang mê hoặc cô ư? Không thể nào…tuyệt đối không thể…
Tan học…
“Tình yêu à, về thôi!”
“Hả?” Quỳnh ngỡ ngàng trước câu nói của Lâm
“Đúng rồi, là cậu đó, bộ tưởng tớ nói chuyện với bức tường đằng sau cậu hả?”
“Hả? Ừ, hihi!”
Quỳnh đeo cặp sách, chuẩn bị bước thì chợt Lâm nói:
”Cậu này…”
“Hả?” Lại gì nữa thế…
“Cậu cười trông xinh thật đấy, từ trước đến giờ chưa ai đối xử với tớ như cậu!” Khuôn mặt Lâm trở nên nghiêm túc khác thường.
“Là…là sao?” Cô dám chắc câu tiếp theo cậu ta nói sẽ làm cho cô sock toàn tập
“Từ bé tới giờ, chưa ai đối xử với tớ lạnh nhạt như cậu, gia đình và người thân, cũng như quản lí, mọi người trong công ty tớ làm luôn hết mực thương yêu tớ, fan nhìn thấy tớ thì nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Còn cậu…” Lâm chợt cúi người xuống, chiều cao 1m85 của cậu đang cố gắng để làm cho người mình chỉ cao tương đương với Quỳnh, 1m67, mặt cậu chỉ còn cách mặt cô khoảng 15cm, cậu có thể còn nhận được hơi thở gấp gáp của cô “Tớ thấy ấn tượng với cậu rồi đấy!”
Quỳnh thấy nhẹ nhõm hẳn, lẽ ra trong tiểu thuyết, những cảnh như thế này thì chàng trai hay nói câu “tớ thích cậu”,”tớ yêu cậu” hay đại loại thế chứ, mà anh chàng này lại nói cậu “tớ thấy ấn tượng với cậu rồi đấy”…Nhưng không sao, cậu ta không nói mấy câu sến sến kia cũng đỡ cho Quỳnh, cô không muốn gặp thêm bất cứ rắc rối nào nữa.
“Anh Khánh Lâm! Anh Khánh Lâm! Bọn em yêu anh! Khánh Lâm là số 1! Khánh Lâm vạn tuế!” Tiếng hò hét inh ỏi của đám nữ sinh lớp 10 vang lên khắp khu giảng đường.
“Lại nữa rồi! Quỳnh! Chúng ta mau chạy thôi!” Không để cô kịp phản ứng, cậu nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô cùng chạy. Nhưng đám fangirl vẫn không chịu buông tha…
“Hay là Lâm này…”Quỳnh vừa thở vừa nói “ Cậu ở lại giải quyết nha, có gì gặp nhau sau”
Khánh Lâm trợn tròn mắt. Cô gái này sợ ở gần cậu ư? Có phải vì fan hâm mộ không? Hay chính con người cậu mới đáng sợ?
Nhìn bóng Quỳnh đi xa dần, tự nhiên trong lòng cậu lại có một nỗi đau đớn khôn cùng, nơi mềm yếu nhất trong trái tim cậu đã mất đi bức tường bảo vệ, phải chăng …cậu đã thích cô gái này rồi? Tình yêu sét đánh??
Những tiếng hò hét của fan đã đưa cậu trở về với thực tại…