Quân và Thư đi rồi,
Hoàng vẫn đứng đó, khuôn mặt không chút biểu cảm. Cậu đang phải đấu
tranh tư tưởng, 50/50 quá nhỏ để có thể chắc chắn ca phẫu thuật thành
công.
Cái véo má của ai đó đã đưa cậu trở về thực tại. Ngước nhìn lên…
Không giống như Thư, Anna vẫn mang vẻ nhí nhảnh thường ngày.
“Sao cậu ngồi thừ người ra vậy Hoàng? Tớ gọi mãi không thấy cậu trả lời.”
“À…là chuyện phẫu thuật của Lan…” Cậu kể cho Anna nghe lời bác sĩ vừa nói.
“Hiểu rồi!” Tính ích kỷ trong cô lại trỗi dậy, mặc dù biết không phải lúc
nhưng cô vẫn không thể ngăn nổi mình thốt ra câu nói “Vậy…nếu…trong đó
là tớ…cậu…có lo như vậy không?”
“Hả?” Hoàng rướn mày.
“À…không có gì! Tớ đùa chút thôi, cậu đừng để ý.”
“Nếu trong đó là cậu, tớ không cần phải lo lắng nhiều như Lan…”
“Tại sao?” Tay cô nắm lại thành nắm đấm.
“Bởi cậu có gia đình người thân quan tâm, còn Lan, cô ấy chẳng còn ai cả.
Người thân của cô ấy đã rất lâu không liên lạc với cô ấy rồi.” Hoàng nói tránh đi, nhưng thật ra, sau khi ba má Lan mất, họ hàng bà con của cô
đã hắt hủi cô, chỉ có ba má Hoàng là tận tình chăm sóc giúp đỡ con gái
của người bạn thân. Sau này, khi Lan trở nên nổi tiếng, mấy người kia
lại xúm xít vào nhận họ hàng, lúc đó, cô đã cự tuyệt, nói rằng người
thân duy nhất của cô chỉ có gia đình Hoàng.
Anna hoàn toàn bất ngờ trước câu trả lời của Hoàng.
“Vậy…vậy ra cô ta vô…vô giáo… như vậy là do…”
“Không phải như vậy đâu! Khi nào cậu lâm vào hoàn cảnh như cô ấy cậu sẽ hiểu,
không ai hận cô ấy cả…Lan rất đáng thương. Cô ấy không vô…”
“Tớ hiểu rồi!” Anna ngắt lời, thở dài “Còn…Quỳnh đâu?”
“Phòng chăm sóc đặc biệt số 1” Hoàng nói khẽ.
“Cảm ơn…”
Cảm nhận được đôi mắt sắp không chịu nổi sức nặng của những giọt lệ, cô vội quay đi, để Hoàng không nhìn thấy cô yếu đuối, không để cậu nhìn thấy
giọt nước mắt của cô.
Cô chạy, chạy thật nhanh, cô không muốn đối
diện với sự thật. Hóa ra, Hoàng yêu…Ngọc Lan. Thế là hết!!! Ừ thì cô ích kỷ vì đã hỏi một câu mà lẽ ra trong hoàn cảnh đó không được hỏi, nhưng
chẳng phải “Ghen tuông thì cũng người ta thường tình” hay sao?
“Ơ…ừm…à Thư cũng đang ở chỗ Quỳnh đó, cậu mau vào đi!”
“Ừ.”
Nhìn cô cúi gằm mặt xuống đủ để cậu hiểu cô đang khóc. Cậu biết, cô khóc vì
ai. Nhưng, Hoàng đã nói gì để một người như Anna lại khóc được? Quân thở dài…
***
“Ông nói gì với Anna thế?”
“Tôi…có nói gì đâu. Sao ông hỏi vậy?”
“À…tôi…”
“Sao? Anna làm sao?” Hoàng vụt đứng dậy, lắc vai Quân mạnh đến nỗi cậu loạng
choạng suýt ngã. Ngọc Lan rồi Thúy Quỳnh, giờ lại đến Anna nữa sao?
“Tôi thấy cô ấy…k…à…cô ấy chạy nhanh đến nỗi đâm cả vào tôi.”
“Cô ấy nói gì?”
“….Không nói gi cả. Cô ấy chỉ…đứng dậy và chạy tiếp thôi…”
“Ừm.” Hoàng thở phào.
“Sao thế? Không phải là ông thích một trong hai cô gái đang nằm trên giường bệnh đấy chứ?”
“Đừng đoán linh tinh.” Hoàng buông một câu lạnh lùng.
Không khí im lặng bao trùm, dù muốn dò hỏi thêm nhưng Quân mở miệng ra lại thôi…
***
“Quỳnh, bà nhớ ăn uống hẳn hoi nghen. Bà có vấn đề gì là không chỉ con nhỏ Ngọc Lan mà ngay đến bà tôi cũng xử đẹp đó!!!”
“Hahaa…bà đùa hơi ác đó. Nhưng dù sao…Lan cũng không phải người xấu. Cô ấy cũng đỡ đạn cho Hoàng đó thôi.”
“Thì đã sao?”
Cạch…Một người con gái bước vào phòng bệnh.
“Anna.”
“Hi, cậu tỉnh rồi à? Thấy đỡ hơn chứ?”
“Ừ, mình thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
“Cậu ấy tỉnh lại nhanh đến bất ngờ đấy. Chắc tại ăn ở có phúc trời thương,
còn hơn ai đó mãi không thấy tỉnh dậy.” Tưởng Anna vào sẽ “cùng hội cùng thuyền” nói xấu Ngọc Lan với mình, Thư được thể “kêu gào”.
“Thư à…” Anna thở dài “…Lan bị thương nặng hơn Quỳnh mà. Haiz…”
“Sao tự nhiên hôm nay cậu lại bênh vực con nhỏ đó vậy? Không phải cậu ghét nó lắm sao?”
Anna im lặng. Có lẽ, giờ cô không còn ghét Lan nữa, cô cũng không biết tại
sao. Có thể, thay vào sự ganh ghét đó là lòng đố kị, cũng có thể, cô
thấy thương cho hoàn cảnh của Lan. Tâm trạng cô bây giờ rối lắm, chính
cô cũng không thể đoán được. Trong tâm trí cô chỉ hiện lên duy nhất một ý nghĩ…Hoàng…thích….
“Anna…cậu sao vậy?” Thấy Anna cứ đứng như trời trồng, Quỳnh lo lắng hỏi.
“Anna!!! Quỳnh đang nói chuyện với cậu đó, ê ê, cậu bị sao thế?” Thư lay lay người cô, khiến cô quay về thực tại.
“Cậu có chuyện gì cứ nói cho tớ nghe đi, bạn bè có phúc cùng hưởng có họa
cùng chịu mà. Có chuyện thì phải chưa sẻ với bạn bè chứ.”
“Chỉ là…tớ…cảm thấy…thực sự hạnh phúc…khi có những người bạn tốt như các cậu! Huhuhu…”
Anna òa lên khóc, nhưng không phải lý do cô vừa nói.
“Thư này, cậu đi mua giùm tớ tô cháo nhé. Tự nhiên tớ đói quá.”
“Yes,sir!”
Thư đi ra khỏi phòng bệnh, chừng một hai phút sau, Quỳnh mới lên tiếng:
“Tớ biết, lý do đó có thể không làm một con người mạnh mẽ lạc quan như cậu
khóc được, cậu có thể nói cho tớ nghe chuyện của cậu không?”
“Hoàng…thích Lan…hức…”
“Hoàng nói với cậu như vậy à?” Quỳnh nắm chặt chiếc chăn đang đắp trên người,
như muốn xé nát nó ra vì con tim cô đang đau nhói.
“Hoàng rất quan tâm đến cô ta…”
“Cậu ấy vẫn thường quan tâm mọi người như vậy mà….” Quỳnh an ủi Anna, cũng như động viên chính mình.
“Tớ thấy có gì đó rất khác, tớ không nghĩ đó chỉ là sự quan tâm bình thường…”
“Đừng lo. Tớ nghĩ người Hoàng thích chắc chắn là một con người dễ thương như
cậu, Hoàng cũng bảo chỉ coi Lan như em gái thôi mà.”
“Làm sao cậu biết được lòng dạ bọn con trai ra sao chứ?”
Thực ra nếu để ý chi tiết này, Anna chắc chắn sẽ nhận ra rằng, Quỳnh cũng
từng gặng hỏi vể chuyện tình cảm của Hoàng và Lan, nhưng do tâm trạng
không ổn nên cô cũng không bận tâm, chỉ coi đó là một lời an ủi. Chỉ khi sau này biết được sự thật, ngồi trong bóng đêm, cô nghĩ lại thì mới hóa ra, mình thật ngu ngốc. Hóa ra, Quỳnh còn thích Hoàng trước cô, còn yêu Hoàng bằng một tình yêu mãnh liệt hơn cô rất nhiều.
Nghe tiếng oang oang của Thư, Anna vội lau nước mắt. Cô cố gắng tránh để ánh mắt Thư nhìn vào đôi mắt đỏ hoe mà đôi hàng mi cong vút tự nhiên vẫn
còn ướt đẫm lệ của mình.
“Nhìn cậu giống…ờ…giống…”Quỳnh che miệng cười.
“Giống gì?” Thư nghi hoặc.
“Xin lỗi, em chỉ là con bán cháo…”
“Cậu…biết thế tớ không giới thiệu với cậu phim đó nữa!!!” Thư mếu máo.
“Phim gì vậy? Anna cố nói để không mất tự nhiên, khi mà vào thăm người bệnh
lại chỉ nói mấy câu thì chắc chắn một người có IQ không hể thấp như Thư
cũng biết là có vấn để.
“Xin lỗi, anh chỉ là thằng bán bánh giò. Cậu chưa xem à?”
“Thấy trên Facebook mọi người share nhiều nhưng mình chưa có cơ hội xem…”