“Tên tài xế đã đâm Hoàng, mau thủ tiêu hắn đi, tránh sau này bị liên lụy.”
“Tôi biết rồi.”
“Kế hoạch tiếp theo đã được gửi mail, mau tranh thủ đọc rồi làm ngay nhé.”
“Được.”
***
“Quỳnh, anh mua đồ ăn cho em đây, em ăn chút đi, hai ngày nay em không ăn không uống rồi, em cứ ngồi bên cậu ta như vậy có ích gì đâu chứ? Quan trọng
vẫn là sức khỏe của em kìa!”
“Khánh Lâm, cảm ơn, em ổn. Em muốn ở bên cạnh anh ấy chút nữa.”
“Em định cứ thế này sao?”
“Em rất muốn ở bên cạnh anh ấy. Tuy rằng như thế rất ích kỷ, em không thể
để đứa bé trong bụng Phương sinh ra mà không có cha. Anh nói xem, em
phải làm thế nào mới ổn đây…?”
Khánh Lâm nắm chặt tay thành nắm đấm, những đường gân xanh nổi rõ rệt chứng tỏ cậu đang rất tức giận.
Sao cô không bỏ quách tên này luôn đi, sao cứ phải đau khổ vì hắn ta?
“Lâm, cậu ra ngoài nói chuyện với tôi một lát.” Quân mở cửa phòng bệnh nói vọng vào.
“Anh để đồ ăn ở đây, em nhớ ăn nhé. Phải giữ sức khỏe vì giờ em là người của công chúng rồi, hơn nữa album của em cũng sắp phát hành, không thể cứ
tiều tụy như thế được.”
Lâm đi ra ngoài khoảng nửa phút thì Phương bước vào.
“Lại là cô khiến anh ấy ra nông nỗi này sao?”
Quỳnh im lặng. Cô biết đúng là do cô, vì cứu cô mà cậu ra nông nỗi này, lại
còn nói ghi sổ nợ cái gì chứ. Nếu không có vụ việc đứa bé kia, có lẽ cô
đã dùng cả đời này để trả nợ anh rồi.
“Giờ cô muốn anh ấy phải
làm sao? Cô khiến anh ấy ra nông nỗi này, nhỡ có chuyện gì xảy ra, cô
muốn con tôi sinh ra không có cha phải không? Cô ghen tị với tôi đúng
không? Cô ghen tị vì tôi mang giọt máu của Hoàng, còn cô thì không sao?
À, Hoàng chưa động đến cô đúng không?”
“Phương! Cô nói kiểu gì
vậy? Sao Hoàng có thể xảy ra chuyện gì được? Chắc chắn cậu ấy sẽ sống.
Còn nữa, tôi chưa hề ghen tị về việc cô mang thai con của Hoàng.”
“Trông kìa, cái vẻ mặt đó của cô, cô diễn cũng giỏi đấy, nhiều người thương hại thế cơ mà.”
“Thu Phương, cẩn thận lời nói của cô. Công ty giải trí cô đang làm việc chỉ
là một trong những công ty con của tập đoàn GP thôi, hiểu chưa?”
“Vũ Khải Minh, cậu đừng có ức hiếp người quá đáng.”
“Ai ức hiếp ai đây?”
Phương tức tối dậm chân, hậm hực bỏ đi.
Quỳnh nhìn ngắm khuôn mặt quá đỗi quen thuộc đang nằm trên giường bệnh. Anh
ấy đẹp như một thiên thần, nhưng giờ đây thần sắc lại quá nhợt nhạt.
Nước da xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền. Đôi mắt màu café ấy đã từng nhìn
cô rất ấm áp, cũng đã từng nhìn cô với vẻ rất đau đớn. Nhưng giờ, đôi
mắt ấy còn không chịu mở ra để nhìn cô.
Người ta nói, yêu nhau
thì phải tin tưởng lẫn nhau. Cô thậm chí còn không cho Hoàng cơ hội giải thích, không phải vì không tin tưởng cậu, mà vì, có những chuyện, không phải giải thích rồi là có thể quay lại như lúc ban đầu…
*
Vị chủ tịch của tập đoàn GP mấy hôm nay cũng không đi làm, mọi hợp đồng và quyết định đều được thông qua các cuộc gọi và gmail. Dù thế, giá cổ
phiếu cũng không giảm, tất cả mọi số liệu đều rất ổn, không hề sai xót.
Chứng tỏ, Vũ Khải Minh rất có đầu óc kinh doanh, dù trong mọi trường
hợp, dù tâm trạng của cậu có ảnh hưởng như thế nào. Cậu đồng thời chặn
hết các phương tiện truyền thông, không để lọt một tin tức nào về vụ tai nạn này ra ngoài, đồng thời đến thăm ba má Hoàng và thông báo cho họ về vụ tai nạn. Họ rất sốc, nhưng vì tập đoàn Wonderland, ông Vương buộc
phải đảm nhiệm lại vị trí Chủ tịch, để dù sau này sự việc có bị phát tán ra bên ngoài, giá cổ phiếu cũng sẽ không giảm.
Khải Minh còn
kí kết hợp tác giữa GP và Wonderland, để hai tập đoàn cùng phát triển.
Mục tiêu chính là sang năm tới có thể trở thành những tập đoàn lớn mạnh
và phát triển hàng đầu thế giới, vượt hẳn tập đoàn Sun, một tập đoàn mà
cả hai nhà Vũ và Vương đều đang muốn vượt.
Ngày hôm sau, Phương lại tới thăm Hoàng. Dường như dạo này cô ta khá
rảnh, không có dự án phim mới, nhưng lại chỉ tới đặt một giỏ hoa quả rồi lại
đi, có vẻ không mấy quan tâm đến việc này. Vẫn là Quỳnh ngày đêm chăm
sóc, ở bên “cậu ấy”.
Đã là ngày thứ ba mà Hoàng vẫn chưa tỉnh. Quỳnh bỗng nhớ lại lời bác sĩ.
Không! Chắc chắn cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi, làm gì có lý do gì mà không
tỉnh lại chứ?!
Quỳnh luôn ở bên Hoàng, còn Khải Minh lại luôn ở bên cô ấy. Tình yêu
thầm lặng này, dù biết là không có kết quả, nhưng cậu vẫn không thể
ngừng yêu được.
“Có chuyện gì không?” Minh đang mải mê ngắm Quỳnh thì thư ký của cậu gọi điện.
“Mặc dù tỉ lệ người có nhóm máu O Rh- ở Việt Nam chỉ là 0,04% nhưng cho đến
thời điểm hiện tại, một số người lại không thấy ghi nhóm máu trong giấy
khai sinh, nên có thể bỏ sót vài người, còn một số người thì rất khó lấy mẫu ADN. Kết quả xét nghiệm của những người đã có mẫu ADN thì đều không có quan hệ huyết thống. Chủ tịch…”
“Tiếp tục tìm kiếm.”
“Vâng.”
Em gái sinh đôi của Minh đã bị bắt cóc ngay từ lúc còn rất nhỏ. Lúc đó, cả hai đứa trẻ đều nằm trong nôi, bọn bắt cóc tóm bừa một đứa làm con tin
rồi chạy mất. Minh chỉ là nghe kể lại, rằng bọn chúng vì không lấy được
tiền lại còn bị bắt, nên một mực không chịu khai chỗ giấu đứa bé, rằng
vì có thù oán sâu đậm với nhà họ Vũ nên mới bắt cóc con của họ. Ông Vũ
luôn không ngừng tìm kiếm nhưng không có kết quả, có người nói con bé đã chết. Bà Vũ thì đột nhiên hóa câm. Giai đoạn đó nhà họ Vũ đã rất khổ sở cả về tinh thần lẫn tình hình công ty. May có nhà họ Vương giúp đỡ. Bây giờ, nhà họ Vương gặp nạn, Khải Minh không thể không ra tay giúp đỡ.
Hơn nữa, đã có tin tức về em gái cậu, em gái vẫn còn sống, có người đã
nhìn thấy hơn hai mươi năm về trước có một đứa bé bị bỏ rơi trong nhà
kho X, có một đôi vợ chồng đã mang về nuôi, nhưng một thời gian sau lại
chuyển đi nơi khác sinh sống, nên họ cũng không rõ tin tức.
Quỳnh ngồi trong phòng bệnh, nghe tiếng cửa mở phía sau, cũng không buồn
ngoảnh lại, đoán chắc tối rồi cũng chỉ có Minh, Lâm, hoặc Quân vào đây,
nhưng hình như có gì đó không đúng…
Minh vừa nghe điện thoại,
lại thấy có Lâm và Quân đến thì vội nói là đi mua đồ ăn cho Quỳnh. Giờ
Lâm và Quân cũng đã về, mà Minh thì giờ này chắc chưa thể về được. Lâm
và Quân đến được năm phút thì Minh rời đi, hai người họ cũng ở lại
khoảng năm phút rồi nói là có việc bận, mà trong mười phút thì Minh sao
có thể đi nhanh thế được?
Thế là cô ngoảnh lại… bất ngờ bị chụp thuốc mê…
Quỳnh nhanh trí nín thở, nhưng cũng hơi choáng váng. Tên đó mặc toàn bộ đều
là màu đen, khẩu trang và mũ đeo kín mít, đang tháo ống dẫn khí đồng
thời bóp cổ Hoàng…
Cô lấy hết sức bình sinh bật dậy, đẩy tên đó ra, không cho đến gần Hoàng, vơ lấy con dao gọt táo, giơ lên để phòng
thân. Hắn nhanh như chớp đẩy cô ra, rồi lại tiếp tục bóp cổ người đang
nằm trên giường bênh. Quỳnh như mất hết lý trí định lao đến đâm con dao
vào người hắn ta.
Nhưng hắn phản xạ nhanh hơn, hắn lấy tay đập vào cổ tay cô khiến con dao rơi xuống, nhanh như chớp cướp lấy đâm vào bụng cô.
Cô trợn tròn mắt, hắn cũng hơi bàng hoàng, vội chạy ra khỏi phòng, biến mất dạng…