Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 41



Đặng Tuấn Kiệt mấy ngày nay đều liên tục nhắn tin, gọi điện vào máy Quỳnh, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng: “Thuê bao quý khách vừa gọi…”

Hôm ấy cậu đã chờ ở quán bà Năm cả buổi chiều mà không thấy bóng dáng Quỳnh đâu, mấy hôm sau lại nghe tin tức Chủ tịch của Wonderland bị tai nạn, mà hai người này lại có quan hệ gì gì đó, nên đã tìm tới bệnh viện Sunshine.

“Xin lỗi, cho tôi hỏi bệnh nhân Vương Thiên Hoàng ở phòng số bao nhiêu?”

“Xin lỗi anh, bệnh nhân này đã được yêu cầu buộc phải giữ kín thông tin phòng bệnh.” Cô y tá đang mải nhìn vào màn hình máy tính gõ gõ tìm tìm cái gì đó, không buồn ngẩng đầu lên.

“Tôi là luật sư đại diện của anh ta.” Kiệt đưa danh thiếp ra, nhưng cậu không phải luật sư của Hoàng.

“Luật sư đại diện mà không liên lạc với bệnh nhân để hỏi phòng được sao?” Cô y tá ngẩng mặt lên. Nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt của cậu, cô ta lập tức thay đổi thái độ.

“OK, anh chờ một chút.” Sau đó cô ta nhanh chóng cướp lấy tờ danh thiếp cho vào trong tủ.

Đẹp trai quá nhiều khi cũng có đất để dùng.

Phòng của Hoàng lại có vệ sĩ, Kiệt đang nghĩ cách xem làm thế nào để có thể vào trong thì Khải Minh từ phòng bên cạnh – phòng Quỳnh bước ra.

“Anh là ai?” Minh đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn Kiệt.

“Đặng Tuấn Kiệt, tôi là bạn của Quỳnh. Cậu cũng biết cô ấy đúng không? Có phải cô ấy đang ở trong phòng này không?” Kiệt chỉ chỉ vào phòng Hoàng.

“Bạn Quỳnh?” Người này cậu chưa nhìn thấy bao giờ.

“Là bạn đại học của cô ấy.”

“Quỳnh đang bị thương, ở trong phòng này.”

Kiệt không nói gì nữa, cứ thế xông thẳng vào, Minh không kịp ngăn cản.

“Quỳnh, cậu sao thế?” Quỳnh vừa khóc xong, mắt vẫn còn hơi đỏ, vừa nằm xuống đã thấy Tuấn Kiệt xông vào.

“Không sao. Cậu tìm mình có việc gì vậy?”

“Cậu không nhớ đã hứa với mình việc gì sao?”

Lúc này cô mới chợt nhớ ra là đã hứa với cậu sẽ đi mở tiệc ăn mừng vì vụ kiện đầu tiên.

“Xin lỗi.”

“Không sao. Mình không để bụng. Mình đến đây là về vụ tai nạn, nghĩ cậu quan tâm nên…” Cậu ngưng lại khi thấy Minh bước vào.

“Anh ấy là người đáng tin cậy, cậu cứ nói tiếp đi.” Tay cô nắm chặt lấy chăn, lại nhắc đến Hoàng rồi…

“À… là thế này. Ba má Hoàng có vẻ muốn làm tới cùng nên đã kiện vụ này, lại còn thuê cả luật sư của công ty của mình, vụ này do mình nhận. Theo lời nhân chứng thì đúng là có một chiếc xe tải đi từ con đường đó ra. Họ bảo đó là xe của người chở nước khoáng ở cách đó cũng không xa. Nhưng khi mình đến nơi, ông ta… đã bị giết…”

“Hình như có gì đó không ổn.” Lông mày Minh nhíu lại.

“Đúng vậy. Mình sẽ tiếp tục tìm hiểu…”

Minh định ở lại nghe xem bọn họ còn nói những gì nhưng bác sĩ đã gọi cậu ra ngoài để thông báo về kết quả xét nghiệm ADN.

“Dựa vào kết quả xét nghiệm cho thấy, hai người có quan hệ huyết thống.”

Chiếc điện thoại trên tay Minh rơi xuống đất…

“Sao… sao có thể thế được? Bác sĩ, sao có thể trùng hợp thế được? Có phải nhầm ở đâu rồi không?”

Ông bác sĩ như nhận ra điều gì đó nên thở dài:

“Đúng là rất đáng tiếc. Xin lỗi cậu, nhưng kết quả đã ghi trên tờ giấy, cậu xem qua đi.”

Bác sĩ tiếp tục đi làm việc của mình. Vài phút sau, điện thoại của Minh đang ở dưới đất khẽ rung lên:

“Chủ tịch, đạo diễn nói Đỗ Thúy Quỳnh vì không đến quay MV và thu âm nên đã hủy, tổn thất cũng không nhiều, chỉ là hình tượng của cô ấy trong mắt mọi người có hơi… Nhưng sau đó tin tức cô Đỗ bị đâm lại được tung ra, tạo nên một làn sóng dư luận mới.” Thư ký Kiên gọi đến để thông báo tình hình.

“Cậu mau tìm ra trang báo đầu tiên phát tán thông tin rồi tìm ra địa chỉ IP của người viết bài báo đó, đem hắn về đây.”

“Chủ tịch, ngài không cần phải ra mặt…”

Tút…tút…

Minh nhìn tờ giấy xét nghiệm, Quỳnh là em gái cậu thật sao?

Ông trời cho cậu cơ hội để được bên cạnh Quỳnh, chăm sóc cô ấy, vậy mà lại không cho phép cậu yêu cô ấy? Rốt cuộc cậu đã làm gì để tim cậu cứ bị dày vò mãi như vậy?

Qua cánh cửa sổ phòng bệnh, cậu thấy Quỳnh đang ngủ, Tuấn Kiệt đã về. Bất giác, một giọt nước mắt chảy xuống.

Lần đầu tiên cậu khóc vì một người con gái.

Hứa với mình rằng em không được gục ngã

Anh muốn nhìn thấy em cười dù là cách xa…

(Nếu em còn tồn tại – Trịnh Đình Quang)

***

“Ba má, con có chuyện muốn nói.”

“Được rồi, Hoàng, con nói đi.” Bà Vương nắm lấy tay con.

“Con muốn đính hôn với Phương.”

Hai vợ chồng ông Vương đều cứng đơ người.

“Con chắc chứ?”

“Vâng.”

“Ba không đồng ý.” Ông Vương kiên quyết.

“Má cũng vậy. Con nhỏ đó trông chẳng ra gì, hơn nữa má cũng không thích vợ của con là một diễn viên.”

“Nhưng cô ấy có thai rồi.”

Lại một tin sốc với hai người họ.

“Cái thằng con bất hiếu này, tao không dạy mày đến nơi đến chốn hay sao? Mày chơi bời thế nào để giờ con bé đó có thai nó vác bụng đến đòi mày cưới nó sao? Cái loại diễn viên lẳng lơ như nó mà mày cũng định cưới về nhà sao? Mày có nghĩ nó có mục đích khác không? Nếu không phải vì tài sản tao nghĩ chắc nó cũng đi phá cái thai đó lâu rồi!” Ông Vương tức tối quát lên.

“Thôi ông, đang ở trong bệnh viện, con nó còn đang như vậy…”

Ông Vương bỏ đi, bà Vương thấy thê cũng đuổi theo, không quên để lại một câu:

“Ba con vẫn là thích con bé Quỳnh kia hơn.”

Quỳnh?

Sao ba má biết cô ấy?

Dường như trong phần kí ức bị mất của cậu, có nhiều chuyện rất quan trọng thì phải. Khi trông thấy Quỳnh đứng trước cửa phòng bệnh, nước mắt chảy dài trên hai gò má, tim cậu bỗng nhiên đau nhói, không hiểu vì sao.

Lúc cậu hôn mê, cậu luôn mơ thấy một cô gái, đã ngày đêm chăm sóc cậu, và cậu nghe thấy tiếng cười của cô ấy, rồi tiếng súng nổ, rồi tiếng cô ấy gọi tên cậu rất thảm thiết, nhưng không thể nào nhìn thấy được khuôn mặt cô gái đó.

Khi tỉnh dậy, cậu cứ nghĩ đó là Phương, vì rõ ràng Phương là bạn gái cậu. Nhưng thấy Quỳnh bị thương phải dựa hoàn toàn vào Minh, cậu đột nhiên đau lòng. Hơn nữa, Minh còn có thái độ khác lạ, mọi người cũng nhìn cậu với ánh mắt khác lạ…

Rốt cuộc là vì sao???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.