Neversaygoodbye: phải! đi dự tiệc cùng tôi thôi, tôi không muốn đi 1 mình…ông biết rồi đấy…
Thoigiansetraloi: ừ…nhưng đừng đi quá xa là được, đừng cướp bạn gái tôi!
Neversaygoodbye: rồi rồi ông yên tâm !
Thoigiansetraloi: ừ. Vậy pye nhé!
*Sáng hôm sau….
Ánh nắng lọt qua cửa sổ, rơi xuống chiếc giường nơi có một “nàng công chúa” đang say giấc nồng. Hàng mi đen cong tự nhiên, đôi môi chúm chím đỏ mọng, khuôn mặt hồng hào, mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên trông như một thiên thần.
“Dậy đi nào công chúa ơi! Nàng “nướng” hơi lâu rồi đó! 7h rồi!”
Đôi hàng mi cong khẽ lay động. Đôi mắt lim dim từ từ hé mở. Hình ảnh Hoàng ngồi ngay bên cạnh đập vào mắt Quỳnh khiến cô giật nảy người, vội vã bật dậy.
“Tớ đến đánh thức cậu mà! Làm gì sợ dữ vậy?”
“Ừ....ừm…tớ có hơi bất ngờ thôi…”
“Dậy đi còn chuẩn bị nữa!”
“Chuẩn bị? Gì cơ?”
“Minh đồng ý cho tớ mượn cậu rồi. Cậu sẽ đi cùng tớ đến dự tiệc.”
“Nhưng vết thương của cậu. Cậu ổn không?”
“Tớ nghĩ chính cậu mới là người không ổn với bộ dạng bây giờ đấy!” Hoàng cố nhịn cười, véo má cô.
Quỳnh ngớ người. Đúng là đầu tóc cô lúc này không khác gì tổ quạ, mặt vẫn còn ngái ngủ. Trời ơi!!! Để Hoàng nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này thật mất mặt quá đi!!! >_.