Vương Dịch Phong đẩy cửa phòng bệnh bước ra, lại nhìn thấy Khả Ngân đang ngồi ở ghế chờ bên ngoài hành lang. Nghe tiếng mở cửa phòng cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn, nhận ra hắn liền đứng dậy.
- À, tôi nấu một ít cháo tới cho Thiên Ân nhưng sợ cô ấy chưa dậy nên không dám vào.
Vương Dịch Phong nhìn Khả Ngân một cái, sau đó không được tự nhiên lảng tránh ánh nhìn sang chỗ khác, ậm ừ.
- Ừ, Thiên Ân dậy rồi. Cô vào đi.
Khả Ngân mím môi, nhìn Vương Dịch Phong hỏi.
- Anh định đi đâu à?
Nhìn không có vẻ như hắn sẽ tới công ty, mà Khả Ngân càng không nghĩ đến hắn sẽ tới công ty. Vương Dịch Phong gật đầu.
- Tôi có chút chuyện.
Hai người im lặng một khoảng, không khí chưa bao giờ cảm thấy gượng gạo như vậy. Vương Dịch Phong nói.
- Vậy... tôi đi.
Khả Ngân gật đầu.
- Ừ.
Vương Dịch Phong bước qua cô bỏ đi, Khả Ngân mím môi xách hộp cháo đi vào trong phòng. Hoàng Thiên Ân đang ngồi trên giường phòng bệnh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu. Thấy Khả Ngân cô cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ ôn thuận cười.
- Cô tới à? Lâu rồi không gặp.
Khả Ngân nhìn thấy nụ cười của cô, theo bản năng cũng cười. Tuy rằng theo quan hệ họ hàng Thiên Ân là em họ của Khả Ngân nhưng khi nói chuyện với cô, Thiên Ân không hề dùng kính ngữ. Dù sao Khả Ngân cũng không mấy để tâm tới chuyện này.
Tuy rằng đã qua một lúc khá lâu nhưng cháo vẫn còn hơi ấm, Thiên Ân nhận lấy cháo trên tay Khả Ngân mở ra ăn, vị rất vừa.
- Cô tự nấu sao?
Khả Ngân gật đầu.
- Đúng vậy.
Hoàng Thiên Ân mỉm cười.
- Rất ngon.
Khả Ngân ngượng ngùng gãi đầu cười. Sau đó hai người không nói thêm câu gì nữa, Thiên Ân im lặng ngồi ở trên giường ăn cháo. Khả Ngân nhìn cô, bỗng nhiên nhận ra Hoàng Thiên Ân có cái gì đó thật đặc biệt. Ở trong con người cô ấy, có một chút lạnh lùng thờ ơ, lại có một chút nhu hòa dịu dàng khiến cho người khác khi ở bên sẽ cảm thấy rất dễ chịu. Tất cả mọi thứ đều ở mức vừa phải, không quá lạnh lùng cũng không gây cho người khác cảm giác ngột ngạt.
Thực sự, khiến cho người khác rất yêu thích. Bất giác lại nghĩ tới Vương Dịch Phong, phải chăng hắn yêu người con gái này tới điên cuồng như vậy cũng là vì thế.
Hoàng Thiên Ân ăn xong, hai người chuyện trò đôi chút. Có bác sĩ tới kiểm tra tình trạng của cô, dặn dò đôi ba câu rồi rời đi. Khả Ngân đóng một cánh của cửa sổ lại, cẩn thận kéo rèm lên.
- Thế này vừa đủ mát mà không khí không vào phòng quá nhiều.
Hoàng Thiên Ân ngồi ở trên giường gật đầu, nhìn Khả Ngân đang cài lại móc treo trên tấm rèm cửa sổ. Cô nhìn Khả Ngân thật lâu, nhận ra ở trong nụ cười của người kia có chút gượng gạo. Tuy rằng miệng đang cười vui vẻ nhưng đuôi mắt lại có nét u buồn.
Đột nhiên cửa phòng bật mở ra, một người phụ nữ hớt hải chạy vào. Hoàng Thiên Ân ngẩng đầu lên nhìn không khỏi giật mình.
- Mẹ?
Người phụ nữ nhìn thấy cô mặc áo bệnh nhân ngồi trên giường liền tức tưởi khóc.
- Tiểu Ân, con gái tôi...
Mẹ Hoàng bước tới cạnh giường ngồi xuống, xót xa nhìn cô. Không kìm được xúc động mà để nước mắt rơi xuống.
- Sao lại gầy thế này? Tiểu Ân, đứa con dại dột này.
Bà ôm lấy Thiên Ân khóc lớn tiếng hơn, cô ngẩng đầu nhìn cha Hoàng và Vương Dịch Phong lúc này cũng đã bước vào phòng, có lẽ hắn đã nói cho cha mẹ cô biết chuyện rồi. Ngày trước lừa dối Vương Dịch Phong cũng là lừa dối cả cha mẹ mình nói bản thân sang nước ngoài một thời gian, cha mẹ Hoàng cho rằng cô muốn đi khỏi đây để quên được Vương Dịch Phong cho nên cũng đồng ý, không ngờ tới hôm nay Vương Dịch Phong tìm tới mới sửng sốt giật mình.
Cha Hoàng nhìn thấy một màn mẹ con như vậy không khỏi đau lòng, chỉ là tấm lòng người cha không thường tỏ ra bên ngoài như người phụ nữ, đành phải nuốt nước mắt vào trong.
Mẹ Hoàng ồn ào một hồi, bà vốn có tiền sử huyết áp cao, Thiên Ân chỉ sợ bà sẽ ngất xỉu. Bác sĩ nghe nói người nhà bệnh nhân tới liền gặp riêng cha Hoàng và Vương Dịch Phong ở ngoài hành lang, Khả Ngân bởi vì muốn cho mẹ con Thiên Ân không gian riêng cho nên cũng theo ra ngoài.