Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 39



Editor Hoa Trong Tuyết

Rất nhanh Chân Bảo phát hiện ra, sau khi cô từ chối Phùng Kha mua quần áo cho mình, thái dộ của Phùng Kha đối với cô cũng không có gì thay đổi, lạnh nhạt, nhưng cũng không mang theo ý thù địch.

Đêm giao thừa, cả nhà ba thế hệ cùng ăn cơm tất niên. Nhà họ Phó là người thủ đô chính gốc, cơm tất niên ăn sủi cảo, ông nội Phó hỏi Chân Bảo tết ở quê ăn gì, cho nên trên bàn còn có một đĩa cà chua xào bánh mật, và một tô canh bánh mật.

“Phượng Bảo ăn nhiều một chút, đừng sợ người lạ” Ông nội Phó dùng đũa gắp liên tục cho Chân Bảo hai đũa bánh sủi cảo.

Chân Bảo gật đầu liên tục, nhìn người bên cạnh, trong lòng có loại cảm giác kỳ diệu.

Sau khi ba qua đời, mấy năm trước tết cô đều qua nhà bà gì ăn tất niên. Bên nhà bà gì cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn không phải là người một nhà, nhìn thấy gia đình người khác ông bà con cháu đoàn tụ, Chân Bảo không có cách nào hòa nhập vào, mỗi lần đều ăn rất vội vàng, sau khi ăn xong một mình trở về nhà mình, một người lẻ loi trơ trọi nằm ở trên giường, trong thôn khắp nơi là tiếng pháo tiếng đi thăm chúc người thân.

Hiện tại, cô và Phó Minh Thời là người yêu, một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ thật sự trở thành một thành viên trong gia đình này, có ông nội có cha mẹ chồng, sẽ không là một người lẻ loi trơ trọi nữa.

Mắt có chút cay cay, Chân Bảo vội vàng tập trung suy nghĩ vào vấn đề khác.

Sau khi ăn xong cả nhà ngồi chơi mạt chược, xem tiết mục giải trí truyền thống ngày tết.

Từ đầu Chân Bảo đã ngồi bên cạnh ông nội Phó để xem kịch, đến tám giờ, ông nội Phó lên lầu nghỉ ngơi, cô liền thay thế vị trí của ông cụ, ngồi đối diện Phó Minh Thời. Đánh ván đầu tiên, Phó Chinh thắng, ba người thua đều phải bỏ tiền. Chân Bảo là nhà cái, bị thua nhiều nhất, phải trả bốn mươi nguyên.

Ông nội Phó đưa phần tiền của mình cho Chân Bảo, nhưng Chân Bảo muốn chơi bằng tiền của mình

“Anh trả cho em.”

Phó Minh Thời nhìn cô nói, đưa cho ba mình tiền thua của hai người.

Phó Chinh cười nhạt, Phùng Kha nhướn chân mày: “Mỗi lần thua con đều trả, vậy không có ý nghĩa gì?”

Phó Minh Thời nhìn lại Chân Bảo, Chân Bảo đỏ mặt trừng hắn: “Em sẽ tự bỏ ra.”

Bọn nhỏ thương lượng xong, Phó Chinh cười thân thiết với Chân Bảo, bên kia Phùng Kha cũng chuyển tiền trả, nhìn thấy ảnh Chân Bảo chụp cùng một con mèo đen và một con chó đen, khóe miệng Phùng Kha giật giật. Chân Bảo vừa chuyển cho Phó Chinh bốn mươi nguyên, bỗng dưng nhận được hai tin nhắn chuyển khoản.

Một là của Phó Minh Thời, chuyển cho cho cô năm trăm nguyên, một là của Phó Chinh, năm vạn, với lời nhắn: Tiền mừng tuổi.

Chân bảo liếc trộm Phó Chinh, Phó Chinh vẫn bày mạt chược trên bàn, trên mặt bình thường không có điều gì bất thường. Tiền mừng tuổi khẳng định Chân Bảo không thể từ chối, nhưng tới năm vạn...

Quá phức tạp, đột nhiên Phó Minh Thời nói với ba của mình: “Con trả thay Chân Bảo bốn mươi nguyên, ba còn chưa trả lại cho con.”

Biểu cảm lạnh nhạt của Phó Chinh rốt cuộc cũng thay đổi, nhìn chằm chằm con trai, cúi đầu chuyển tiền cho con mình.

Phùng Kha cười trên nỗi đau của người khác, Chân Bảo và Phó Minh Thời liếc nhìn nhau, cũng vụng trộm cười, để điện thoại di động xuống, không còn xoắn xuýt vấn đề Phó Chinh cho tiền mừng tuổi.

Một bên chơi mạt chược một bên nói chuyện phiếm, buổi tối hôm đó giống như trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác liền hơn mười giờ.

Ván này Phó Chinh thắng lớn, Phùng Kha đột nhiên đạp đổ bài mạt chược, “Không vui, ta đi ngủ.” Nói xong một mình bước lên lầu.

Phó Chinh thấy Chân Bảo còn muốn trả tiền, cười nói: “Ván này không tính, hai đứa các con cũng đi ngủ sớm một chút

Người lớn đều đi, Chân Bảo mới duỗi duỗi cánh tay, ngồi xuống ba, bốn tiếng, bả vai có chút đau.

“Thua bao nhiêu?” Phó Minh Thời vòng tay qua, hai tay vị vào thành ghế cua cô, cúi đầu hỏi.

Chân Bảo lật xem ghi chép chuyển tiền, thua thắng thua thắng, vận khí coi như không tệ, thua năm mươi nguyên.

“Nhìn ra không, bọn họ đều rất thích em.” Phó Minh Thời hôn cô đỏ bừng cả mặt, trong lòng vô cùng thỏa mãn, sợ Chân Bảo không hiểu, nhẹ giọng giải thích: “Nếu như không thích, mẹ anh sẽ không chơi với chúng ta lâu như vậy.”

Chân Bảo cũng thấy Phùng Kha không chán ghét cô, nhưng cô lại càng chột dạ, quay đầu nhìn Phó Minh Thời nói: “Hôm qua gì muốn đưa em đi mua quần áo, nhưng em không đi...”

Phó Minh Thời cười, hôm lên chân mày của Chân Bảo: “May mắn là em không đi, nếu không quần áo mẹ chọn, chắc chắn em sẽ không thích.” Style thời trang của Chân Bảo vẫn còn dừng lại ở mức học sinh, những quần áo mà mẹ chọn cho Chân Bảo, quá thành thục.

“Đi rửa tay trước, lát nữa chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng.” Phó Minh Thời nói nhẹ bên tai cô, từ hôm qua khi cha mẹ đến, anh và Chân Bảo còn chưa có thời gian ở riêng bên nhau.

Chân Bảo gật gật đầu, mấy phút sau, cô đi ra khỏi phòng vệ sinh ở lầu một, đã thấy Phó Minh Thời ôm áo khoát của cô đứng ở cữa phòng khách, cô đi về phía anh, anh đã mặc xong áo khoát của mình, giống như nhân viên của hàng thời trang, muốn giúp cô mặc. Trong lòng Chân Bảo ngọt ngào, ngầm đồng ý anh giúp đỡ.

Ban đêm rất lạnh, gió từng cơn, Phó Minh Thời đưa Chân Bảo đến một nơi vắng vẻ, sau đó anh tựa lưng vào thân cây, ôm Chân Bảo vào ngực, cúi đầu hỏi cô: “Đêm nay có vui không?”

Chân Bảo dùng sức gật đầu.

Phó Minh Thời nhẹ xoa đầu cô, tóc của cô rất mềm, sờ tới sờ lui rất dễ chịu.

“Hối hận để em học đại học.” Vịn bả vai cô điều chỉnh vị trí, Phó Minh Thời để cô tựa vào cành cây, cúi người nói.

Chân Bảo mờ mịt: “Tại sao?”

Phó Minh Thời vuốt ve khóe miệng cô, buồn bã nói: “Tháng tư sang năm, em sẽ tròn hai mươi tuổi.”

Chân Bảo vẫn không hiểu.

Phó Minh Thời không cần cô hiểu, từ phía sau ôm eo của cô nhấc lên, hôn cô thật sâu. Không thể làm gì khác, nụ hôn của anh luyện tập càng ngày càng tốt, cả người Chân Bảo giống như bay lên, giống như chuyện vui vẻ nhất trên đời, chính là được anh hôn, được anh thân mật.

Hôn cực kỳ lâu, Phó Minh Thời lưu luyến rời ra, ôm cô đi trở về.

“Thả em xuống.” Đến cổng, Chân Bảo khẩn trương nói, sợ bị người lớn trong nhà thấy được.

“Bọn họ đều ở trong phòng, không rảnh quản chúng ta.” Phó Minh Thời rất tự tin nói, không để ý đến phản đối của Chân Bảo, ôm cô đi vào trong. Vợ chồng Phó Chinh ở lầu ba, lúc đi qua lầu ba, tim Chân Bảo đập rất nhanh, may mắn không bị ai bắt gặp, thuận thuận lợi lợi đi tới trước phòng ngủ của cô.

Phó Minh Thời buông cô xuống, ánh mắt ôn nhu: “Ngủ ngon.”

Đưa mắt nhìn anh xuống lầu, việc đầu tiên khi Chân Bảo trở về phòng, lên web tìm thông tiên liên quan đến “tròn hai mươi tuổi”. Những trang đầu đều nói những thông ting không liên quan tới Phó Minh Thời, kéo dần xuống web dưới cùng, mới thấy được một mục “ quy định có thể kết hôn khi hai mươi tuổi”.

Chân Bảo ngây người, pháp luật quy định tuổi để phụ nữ kết hôn, hình như là hai mươi tuổi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.