Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 53



Hơn tám giờ sáng, xe của Phó Minh Thời đậu ở gần bệnh viện thú ý đại học A.

"Chủ nhật gặp?" Chân Bảo tháo dây cài an toàn ra, vừa đẩy cửa vừa chào tạm biệt với Phó Minh Thời.

Phó Minh Thời nhìn cô, gật gật đầu. Năm thứ năm đại học, cơ bản Chân Bảo không có tiết học, nhưng các loại việc vặt không ít, làm việc đồng thời còn phải chuẩn bị kiểm tra sát hạch, luận văn, Phó Minh Thời không thể chiếm dụng quá nhiều thời gian tự do của cô.

Chỉ là, đưa mắt nhìn Chân Bảo đi về phía bệnh viện, Phó Minh Thời nhịn không được quan sát những nhân viên ra vào bệnh viện khác, luôn nhìn Chân Bảo đến khi cô vào cửa, vì không để Chân Bảo bị "hiểu lầm", Phó Minh Thời mới khởi động xe rời đi.

Vị hôn phu đi, Chân Bảo thoải mái tinh thần đi vào bệnh viện.

"Chân Bảo!" Y tá cùng khoa tên Trần Giai hưng phấn chạy về phía cô, chạy tới ôm cánh tay Chân Bảo chia sẻ bát quái lúc sáng sớm: "Chỗ chúng ta có một bác sĩ mới, đặc biệt đẹp trai đặc biệt đẹp trai, đi, tôi dẫn cậu đi xem, cũng là từ đại học A chúng ta."

Chân Bảo cười trộm, giả bộ như không biết vị bác sĩ mới kia, đi theo Trần Giai tới đó.

Trình Dịch là bác sĩ hải quy (*du học về), bệnh viện rất coi trọng, phân cho một văn phòng rộng rãi, ngoài cửa đang chen chúc mấy y tá. Chân Bảo làm bộ nhìn qua, nhưng tất cả trong đầu lại là hình ảnh Phó Minh Thời buồn bực ăn “dấm chua” tối hôm qua, Chân Bảo còn cho rằng mình biểu lộ tâm ý xong thì Phó Minh Thời sẽ sớm buông tha cô, không nghĩ tới ngược lại Phó Minh Thời hưng phấn hơn, ngày càng táo tợn hơn, buổi sáng hại cô suýt chút nữa dạy không nổi.

Nếu biết Phó Minh Thời thích ghen, Chân Bảo sẽ chỉ lo đi làm việc, kiểm tra trạng thái các con vật ở trong bệnh viện mà thôi, nếu có lung tung, cô sẽ giúp đỡ dọn dẹp sạch sẽ. Làm một thực tập sinh, chuyện Chân Bảo phụ trách rất phức tạp, mùa hè này, trong lúc đó mới được phân phối một số việc cần kỹ thuật, có đôi khi giúp truyền dịch cho động vật, có đôi khi phòng giải phẫu bận quá, cô cũng sẽ đi hỗ trợ.

"Chân Bảo, chỗ bác sĩ Lý cần trợ lý, cô đi một chuyến."

Tiếp nhận nhiệm vụ, Chân Bảo lập tức đi chỗ bác sĩ Lý, vào cửa đã thấy một cô gái mang giày cao gót tóc quăn đưa lưng về phía cô đang nói gì đó với bác sĩ Lý, trên chiếc giường khám là một con samoyed phờ phạc mà nằm nghiêng, khóe mắt phát mủ, có ghèn. Thấy được cô, samoyed cũng lắc lắc cái đuôi, con mắt híp lại cũng mở ra, khẽ nhếch miệng, có chút cảm giác cười.

Chân Bảo lập tức nhìn về phía cái đuôi của samoyed, quả nhiên có một chỗ ít lông.

"Đại Bạch." Nhận ra khách quen của bệnh viện, Chân Bảo bước nhanh đi đến trước giường khám bệnh, đau lòng sờ lưng Đại Bạch, tới gần, ngửi được một mùi khó ngửi, Chân Bảo nâng cái đuôi Đại Bạch lên, phát hiện Đại Bạch đi ngoài, màu sắc và mùi đều không đúng.

Chân Bảo làm thực tập ở bệnh viện lâu như vậy, nhìn thấy quá nhiều ca bệnh, quan sát sơ bộ, trong lòng lập tức trầm xuống. Quét mắt nhìn cô gái xa lạ kia, Chân Bảo khẩn trương hỏi bác sĩ Lý: "Bác sĩ Lý, Đại Bạch bị bệnh gì?"

Giọng điệu của bác sĩ Lý bình thường: "Giai đoạn cuối bệnh dịch ở chó, bệnh đến quá nghiêm trọng, cho dù điều trị xác xuất thành công cũng không lớn."

Chân Bảo vô ý thức nhìn về phía cô gái mang giày cao gót. Năm đó khi có thành tích thi tốt nghiệp trung học, trước khi cô điền nguyện vọng có mang Hắc Đản đến bệnh viện xem bệnh, lúc ngồi chờ số gặp được một đôi tình nhân nuôi samoyed, Đại Bạch chính là con samoyed kia, sau này Chân Bảo làm việc ở bệnh viện, có đôi khi cặp đôi kia mang Đại Bạch tới đây xem bệnh, bởi vì Đại Bạch rất thích Chân Bảo, nên Chân Bảo cũng quen với cặp đôi kia, mỗi lần ngẫu nhiên gặp đều sẽ trò chuyện một lát.

Cách lần gặp trước đã qua nửa năm, nhìn thấy cô gái mang giày cao gót xa lạ này, trong lòng Chân Bảo có chút hoài nghi. Trước kia Đại Bạch hơi có chút không thoải mái là sẽ đến bên này chạy chữa, loại bệch dịch ở chó này, triệu chứng ban đầu rất rõ ràng, lấy sự yêu thương của cặp đôi kia, không có khả năng chờ đến giai đoạn cuối mới đưa tới.

"Cô là chủ nhân của Đại Bạch?" Chân Bảo tận lực bình tĩnh hỏi.

Cô gái mang giày cao gót quan sát Chân Bảo một phen, nhìn lại Đại Bạch, cau mày nói: "Cô biết Đại Bạch?"

Chân Bảo gật đầu, "Trước kia Trương Khoa, Hoa Phương mang Đại Bạch đến xem bệnh, chúng tôi có gặp qua."

Cô gái mang giày cao gót nghe vậy bĩu môi: "Bọn họ chia tay rồi, tôi là bạn gái của Trương Khoa." Nói xong thì không nói gì với Chân Bảo nữa, trực tiếp nói với bác sĩ Lý: "Tôi đã đi ba bệnh viện rồi, đều nói trị không hết, bên này cũng không được, phiền phức anh tiêm cho nó một liều, đỡ phải sống mà chịu khổ."

Rất nhiều thú cưng trị không hết bệnh, kéo dài điều trị sẽ chỉ chịu tội không công, qua một thời gian ngắn vẫn sẽ chết, chủ nhân liền chọn cho thú cưng chết không đau đớn. Chân Bảo đã gặp qua mấy chuyện này rồi, nhưng nhìn thấy Đại Bạch còn đang nhìn về phía cô, Chân Bảo nhịn không được lại hỏi: "Cô đã thương lượng với Trương Khoa chưa?"

"Cô quan tâm làm gì?" Cô gái mang giày cao gót đột nhiên cất cao giọng nói, trừng mắt nhìn Chân Bảo hỏi.

Nhìn đối phương là biết người không dễ đối phó, Chân Bảo đành phải xin giúp đỡ từ bác sĩ Lý: "Bác sĩ Lý, Trương Khoa mới là chủ nhân của Đại bạch, muốn hay không thì phải hỏi thăm ý kiến của anh ấy trước đã, phải không?"

Bác sĩ Lý đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, xác nhận với cô gái mang giày cao gót kia: "Có chủ nhân biết rõ thú cưng không chữa được, cũng sẽ kiên trì nuôi dưỡng một đoạn thời gian, cô đã hỏi ý kiến của bạn trai cô chưa?"

"Anh ấy đi công tác rồi, qua một tháng nữa mới trở về." Biểu hiện của cô gái mang giày cao gót vô cùng thiếu kiên nhẫn. "Rốt cuộc các người có tiêm hay không? Không tiêm tôi đi bệnh viện khác." Nếu không phải sợ sau đó Trương Khoa trách cô ta không tìm bệnh viện tốt xem bệnh cho Đại Bạch, cô ta cũng sẽ không đặc biệt tới, sớm tiêm ở chỗ bệnh viện khác rồi.

Mang Đại Bạch rời đi là tự do của đối phương, bác sĩ Lý không muốn tìm phiền phức, làm ra tư thế xin tự nhiên.

Chân Bảo cũng không muốn gây ầm ĩ, nhưng có bệnh án chữa trị hết giai đoạn cuối của bệnh dịch ở chó, bởi vì xác xuất thành công thấp, có ít chủ nhân sợ bỏ ra tiền lại trị không hết, mới chọn chết không đau, nhưng Trương Khoa cũng không phải là người dễ dàng buông tha Đại Bạch. Lo lắng cô gái mang giày cao gót này thừa dịp Trương Khoa không ở nhà mang Đại Bạch đi chỗ khác tiêm, Chân Bảo mím môi, nhìn cô gái mang giày cao gót kia nói: "Trương Khoa rất yêu thương Đại Bạch, cô nên gọi điện thoại thì hơn, vạn nhất..."

"Chuyện của chúng tôi không cần cô quan tâm, cô còn xen vào đừng trách tôi khiếu nại." Cô gái kia lạnh lùng nói, trên gương mặt là tràn đầy ghét bỏ ôm lấy Đại Bạch, muốn để vào giỏ để chó.

Đại Bạch đưa cổ nhìn Chân Bảo, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô thống khổ.

Chân Bảo gần như có thể dự đoán trước kết cục của Đại Bạch sau khi rời khỏi nơi này, không khỏi lấy điện thoại di động ra, uy hiếp cô gái mang giày cao gót: "Tôi và Trương Khoa là bạn bè, cô không gọi vậy để tôi gọi." Thật ra cô không có số điện thoại di động của Trương Khoa, nhưng vì Đại Bạch, Chân Bảo không thèm đếm xỉa, đi tới bên cạnh mấy bước, làm bộ muốn gọi điện thoại.

"Cô y tá này là có chuyện gì, tôi muốn xem bệnh ở đâu thì xem bệnh ở đó, nhất định phải nghe lời cô nói đúng hay không?" Cô gái mang giày cao gót tức giận, đi tới bên cạnh Chân Bảo, đoạt lấy điện thoại của Chân Bảo, dùng lực ném xuống đất, lại nâng cằm trừng mắt Chân Bảo, "Cô gọi đi, gọi đi, xem cô gọi thế nào!"

Chân Bảo nhìn điện thoại bị ném vỡ trên mặt đất, sắc mặt đỏ lên, toàn thân đều đang run rẩy.

"Có chuyện gì thì từ từ nói, cô ném vỡ điện thoại của người ta làm gì?" Bác sĩ Lý vội vàng làm người hòa giải.

"Anh hỏi cô ta trước đi, hóa ra tôi không xem bệnh ở bệnh viện các người là không được hả?" Cô gái mang giày cao gót nâng giỏ chó lên muốn đi ra ngoài.

Ngoài cửa đột ngột xuất hiện một người, Trình Dịch nâng điện thoại di động, mặt không thay đổi nhìn cô gái mang giày cao gót: "Có ý định phá hư tài sản riêng là hành vi phạm pháp, nếu như cô không lập tức bồi thường xin lỗi, tôi sẽ báo cảnh sát."

Anh mặc áo khoác trắng, thân cao chân dài, khí thế của cô gái kia trùng xuống, phản ứng lại rồi quay về phía Chân Bảo: "Trước đó cô ta gây trở ngại đến tự do thân thể của tôi, báo cảnh sát thì báo cảnh sát, xem ai sợ ai."

Trình Dịch nghe vậy, cười cười, hỏi Chân Bảo: "Tôi gọi điện thoại nhé?"

Sắc mặt Chân Bảo hơi khôi phục một chút, nhìn Đại Bạch, gật đầu. Cô đã từng kết bạn wechat với Hoa Phương bạn gái Trương Khoa, ít nhất cần thời gian, cô có thể thông qua Hoa Phương liên hệ Trương Khoa.

Cô gái mang giày cao gót thấy bọn họ thật sự muốn báo công an, rốt cuộc thay đổi thái độ, nói “dừng lại”, nhìn chằm chằm Chân Bảo nói: "Được rồi, lúc nãy tôi quá nóng, nói đi, điện thoại di động của cô bao nhiêu tiền, tôi đền giá gốc cho cô." Cô ta không thiếu tiền, cô ta chỉ không muốn Trương Khoa lại nuôi con chó phá hoại này, mỗi lần Trương Khoa nhìn ánh mắt con chó, giống như đang xuyên qua Đại Bạch nhìn bạn gái trước của anh ta.

Chân Bảo nhặt điện thoại lên, vừa thử có thể khởi động máy hay không vừa bình tĩnh nói: "Cô gọi điện thoại Trương Khoa trước, nếu như anh ấy đồng ý tiêm, tôi không cần cô đền điện thoại." Thật sự như thế, là cô xen vào việc của người khác, chính cô nhận thua.

Cô gái mang giày cao gót tức giận đến méo miệng, "Ý của cô là, tôi không gọi điện thoại, cô sẽ báo cảnh sát?"

Điện thoại hoàn toàn hỏng rồi, Chân Bảo ngẩng đầu, nhìn thẳng đối phương nói: "Đúng."

Cô y tá nhìn dễ bắt nạt thế này mà lại quá bướng bỉnh, không khóc không nháo lại cũng không sợ chuyện gì, cô gái mang giày cao gót sợ, nhẫn nhịn một, quay người gọi điện thoại cho bạn trai, lần thứ hai gọi mới có kết nối: "Trương Khoa, Đại Bạch bị bệnh, giai đoạn cuối của bệnh dịch ở chó, bác sĩ nói không chữa được, muốn chết không đau đớn, anh đồng ý không?"

Nói một hơi, nghe được Trương Khoa liên thanh chất vấn sao Đại Bạch lại nhiễm bệnh, cô gái mang giày cao gót vừa muốn cúp điện thoại làm bộ bạn trai đồng ý, đột nhiên điện thoại bị người đoạt đi, cô gái quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt Trình Dịch phòng bị nhìn chằm chằm vào cô ta, trong miệng lại nói với điện thoại di động: "Chó của anh có lẽ có hai mươi phần trăm tỷ lệ cứu sống, bệnh viện chúng tôi tôn trọng ý kiến của chủ nhân thú cưng, bạn gái của anh không nghe y tá khuyên bảo kiền trì muốn tiêm..."

Còn nói chưa dứt lời, bên kia đã truyền đến câu trả lời đè nén tức giận, thông qua loa khuếch tán trong phòng bênhl: "Trị, tốn bao nhiêu tồi đều trị, ngày mai tôi về nước, trước đó làm phiền các anh giúp tôi chăm sóc Đại Bạch, đừng để một mình Cao Hiểu gặp Đại Bạch."

"Tốt, ngày mai gặp." Chính sự nói xong, Trình Dịch trả lại điện thoại di động cho cô gái tên Cao Hiểu kia.

Mặt của Cao Hiểu còn trắng hơn cả tuyết, đoạt lấy điện thoại muốn đi.

Trình Dịch ngăn cô lại, hỏi Chân Bảo: "Điện thoại di động của cô bao nhiêu tiền?"

Mấy ngàn đồng tiền điện thoại hỏng, Chân Bảo đau lòng muốn chết, không khách khí chút nào báo ra số tiền, sau đó hỏi Cao Hiểu: "Cô sửa giúp tôi, trả phí sửa là được."

"Tôi không rảnh." Cao Hiểu đã quyết định chia tay Trương Khoa, muốn chuyển khoản tài khoản cho Chân Bảo, gửi xong tiền rồi sẽ không còn gặp nữa.

Chân Bảo tôn trọng ý kiến của cô ta, nhìn thấy Cao Hiểu chuyển khoản xong thì thả cô ta đi, quay đầu xin lỗi bác sĩ Lý, "Gây phiền toái cho ngài rồi."

"Không có việc gì không có việc gì, cô vệ sinh cho Đại Bạch trước." Bác sĩ Lý ôn hòa cười.

Chân Bảo lại cảm ơn Trình Dịch.

Trình Dịch cười cười, chỉ phía ngoài nói: "Tôi đi ngang qua, còn có việc, đi đây."

Chân Bảo “dạ” một tiếng, xoay người đi bế Đại Bạch ra, nhìn Đại Bạch khoảng cách gần thì càng thấy đáng thương hơn, mắt Chân Bảo đau xót, tim cũng đau, nghĩ mà sợ, lần đầu tiên gặp phải loại chủ nhân hung dữ với thú cưng như Cao Hiểu, Chân Bảo cũng không có vẻ không sợ như vẻ bên ngoài.

Sau đó, Chân Bảo vội vàng hỗ trợ bác sĩ Lý, hoàn toàn quên chuyện điện thoại di động, sau đó khoảng mười giờ sáng, nhân viên y tế bên ngoài bỗng nhiên gọi cô: "Chân Bảo, có người tìm!"

Chân Bảo nghi ngờ đi tới đại sảnh, từ xa đã thấy một bóng dáng cao gầy mặc âu phục màu đen, cao lớn đẹp trai, hạc giữa bầy gà, chính là vị hôn phu của cô.

Gương mặt Chân Bảo tràn đầy hoang mang, thời gian này, Phó Minh Thời tới làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.