Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiểu Giai Nhân

Chương 9



Editor: Hoa Trong Tuyết

Đây là lần đầu tiên Chân Bảo đi xem phim ở rạp, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều váy áo xinh đẹp như vậy, còn nhìn thấy giày thủy tinh.

Cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, có người hôn nhan ở rạp chiếu phim.

Hàng phía trước là chỗ ngồi tình nhân, phim vừa chiếu nam sinh đã khoát tay qua bả vai nữ sinh, sau đó nữ sinh thản nhiên xông qua, Chân Bảo chỉ nhìn thấy như vậy đã rất xấu hổ, kết quả hai người càng ngày càng tiến lại gần nhau... sau đấy thật sự hôn rồi!

Chân Bảo vội cúi đầu.

Không khí mập mờ nhanh chóng lây lan, Phó Minh Thời gác chân trái lên chân phải, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng không thể tập trung.

Kết thúc bộ phim, đã hơn mười giờ, gió đêm mát lạnh, thổi vào mặt rất thoải mái.

“Phim xem hay không?” Ngồi vào ghế lái, Phó Minh Thời nhìn cô hỏi.

Chân Bảo gật đầu.

Phó Minh Thời cười, “Đợi em thi xong, anh lại đưa em đi xem.”

Chân Bảo cảm thấy mỏi mệt, che mặt ngáp, cô có thói quen ngủ sớm, một tháng gần đây, trễ nhất thì mười giờ cũng đi ngủ.

Phó Minh Thời chọn một bản nhạc êm dịu.

Chân Bảo dựa vào ghế, nghe nghe rồi ngủ mất.

Một giờ sau, Maybach dừng trước cửa biệt thự, Phó Minh Thời tháo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn cô.

Ghế xe dựa vào rất thoải mái, Chân Bảo ngủ rất say, không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Một tháng qua cô nỗ lực ôn luyện, nằm mơ cũng thấy đáp án đề thi, tối nay khi xem phim tâm tình mới được thả lỏng, thể xác và tinh thần thoải mái, ngủ rất sâu so với bình thường.

Phó Minh Thời ngồi trong xe gần ba phút, mới xuống xe vòng qua bên ghế phụ, một tay vòng qua lưng Chân Bảo, một tay nâng chân cô lên, cẩn thận từng li từng bế người ra khỏi xe. Quay người, thấy ánh đèn phòng khách sáng chói, Phó Minh Thời liếc mắt nhìn Chân Bảo trong ngực, thấp giọng gọi bà Vương: “Tắt đèn.”

Bà Vương biết được tin hai người muốn đính hôn từ chỗ ông cụ Phó, ngay từ đầu cũng cho rằng Minh Thời cũng là vì bị ông cụ ép buộc, không cam tâm tình nguyện, vì vậy cả tháng nay đều không xuất hiện, vừa rồi lại thấy Minh Thời rất để ý ôm Chân Bảo xuống xe, giống như ôm bảo bối, cuối cùng bà cũng hiểu được tâm tư của vị Phó tổng trẻ tuổi này.

Bà chạy nhanh đi tắt đèn, chỉ chừa một chiếc đèn treo tường

Phó Minh thời ôm Chân Bảo vào nhà, bước từng chân vững chãi đi lên cầu thang, thẳng tiến đến lầu ba. Phòng ngủ của Chân Bảo sát vách phòng anh, Phó Minh Thời dùng vai đẩy cửa ra, bên ngoài ngọn đèn đường chiếu vào, thấy rất rõ ràng cách trang trí trong phòng ngủ. Phó Minh Thời chậm rãi đến bên giường, cúi người, cố gắng nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Thân thể đụng phải giường mềm mại, Chân Bảo thoải mái hừ một tiếng, hừ xong thì xoay người vào bên trong, chân trái duỗi thẳng, chân phải co lên, tướng ngủ đặc biệt thoải mái. Phó Minh Thời nở nụ cười, đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn cô, nhìn một chút, nhớ tới lúc trong rạp chiếu phim, ở hàng ghế phía trước cặp tình nhân kia hôn nhau.

Phó Minh Thời bỗng nhiên có một loại xúc động rất muốn hôn cô.

Trước khi gặp Chân Bảo, anh chưa từng có loại cảm giác này.

Nhưng mà Phó Minh Thời nhịn được, cô chuẩn bị thi đại học, trước lúc ấy, anh không muốn làm cô phân tâm.

Giúp cô kéo rèm che, Phó Minh Thời lặng lẽ ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

~

Chân Bảo ngủ một giấc dài, khi tỉnh lại đã là mười giờ trưa ngày hôm sau.

Dụi dụi mắt, nhìn phòng ngủ quen thuộc, Chân Bảo chỉ nhớ rõ hôm qua sau khi xem phim xong thì cùng Phó Minh Thời lên xe, những chuyện xảy ra sau đấy đều không có ấn tượng gì. Mơ hồ trong chốc lát, Chân Bảo rời giường tắm rửa, thay một cái quần đùi ngắn, tinh thần sản khoái bước xuống lầu, nhìn thấy Bà Vương đang gãi ngứa cho Hắc Đản

“Tiểu thư dậy rồi, tôi vừa định lên gọi cô.” Bà Vương cười nói.

“Phó tổng đâu?” Chân Bảo nghi ngờ nhìn ra bên ngoài biệt thự.

“Bảy giờ Phó tổng đã đến công ty, cậy ấy có dặn nói buổi trưa sẽ đến đón cô.”

Người đã đi rồi, Chân Bảo sờ sờ đầu, ánh mắt mê mang. Bà Vương giống như biết được cô đang nghĩ cái gì, không thể chờ đợi được mà thay Phó tổng tranh công nói: “Tiểu thư đọc sách quá mệt mỏi, tối hôm qua ngủ quên trên xe, Phó tổng không gọi cô dậy, ôm cô lên trên lầu còn bảo tôi tắt đèn phòng khách, sợ đèn quá sáng cô sẽ không thoải mái.”

Chân Bảo đứng giữa phòng khách, không kìm được nhìn về phía cầu thang, từ lầu một đến lầu ba, cao như vậy, Phó Minh Thời vậy mà...

Tại sao cô không có chút ấn tượng nào?

Ngủ như chết, thật sự là rất mất mặt.

Ngồi một lát là đến lúc ăn trưa, ăn xong Chân Bảo cùng Bà Vương ngồi kiểm tra những đồ vật cần dùng cho ngày mai thi đại học, đặc biệt là đồ dùng để tính toán. Đây là cuộc thi lớn, hơi có chút lo lắng, đọc sách cũng không vào, Chân Bảo dứt khoát đi xuống lầu đưa Hắc Đản đi dạo, thuận tiện nhìn đàn ngỗng ở vườn phía sau nhà.

Hơn ba giờ chiều, Phó Minh Thời đến đón cô, khoản cách từ biệt thự đến địa điểm thi khá xa, Phó Minh Thời thuê một phòng khách sạn gần địa điểm thi.

“Dụng cụ đều mang đủ?” Phó Minh Thời cả người mặc âu phục đứng trước xe, một tay cằm túi đựng tài liệu, nhìn rương hành lý trong tay Chân Bảo hỏi.

Chân Bảo bị anh làm cho khẩn trương, Bà Vương khuyên cô nên kiểm tra lại một lần, cô liền mở rương hành lý ra xác nhận.

Dụng cụ đều đẩy đủ, Phó Minh Thời cằm rương hành lý ra phía sau xe, để cho cô lên xe trước.

Bầu không khí thi cử quá gấp gáp, làm Chân Bảo quên hỏi chuyện tối hôm qua.

Phó Minh Thời cũng không nói nhiều, xe chạy đến trước cửa khách sạn, Phó Minh Thời chỉ vào một thanh niên mặc âu phục đen hỏi cô: “Có nhớ người này không?”

Chân Bảo nhìn theo hướng anh chỉ, liếc mắt liền nhận ra, là người tài xế lúc trước cùng Phó Minh Thời đến thôn tìm cô.

“Cậu ta họ Lý, là vệ sĩ của ông nội, ba ngày này cậu ta sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ em, em có cần cái gì, cứ nói với cậu ấy, trước khi ra khỏi phòng phải điện thoại cho cậu ấy, để cậu ấy lên lầu đón em.

Thấy Chân Bảo không hiểu rõ, Phó Minh thời xoa xoa cằm nhìn khách sạn đầy thí sinh và người nhà, “Khách sạn rất đông người, đều là cha mẹ thí sinh, rất phức tạp, dễ dàng xảy ra xung đột.”

Chân Bảo đã hiểu.

“Ở đây có khả năng có người biết anh, anh không muốn xuống xe, sau khi em thi xong môn cuối cùng, anh sẽ đến đón em.” Phó Minh Thời lại nói.

Chân Bảo gật đầu, “Vậy em đi trước?”

Phó Minh Thời nhìn cô, đột nhiên có ý nghĩ, muốn cổ vũ để cô thả lỏng, nhưng sợ sẽ tạo áp lực cho cô.

“Có việc thì điện thoại cho anh.” Phó Minh Thời giúp cô đẩy cửa xe ra, lui khi trở về, nói nhỏ bên tai cô.

Hơi thở ấm áp của nam nhân phả vào vành tai, bỗng dưng làm tim Chân Bảo đập nhanh hơn, gật đầu qua loa, lập tức xuống xe.

Phó Minh Thời nhìn vào gương chiếu hậu, đến khi cô cùng vệ sĩ đi vào khách sạn, anh mới chậm rãi lái xe rời đi

~

Chân Bảo nhìn phòng khách sạn vô cùng xa hoa, cô đi dạo một vòng, nhàn rỗi không chuyện gì, lấy tài liệu ra ôn tập, ngày mai thi văn, vậy thì cố gắng học thuộc lòng thơ vậy, biết đâu lại trúng vào đề thi.

Ôn tập mấy bài thơ, ăn cơm chiều, sau khi ăn xong nằm ở trên giường tiếp tục xem sách.

Gần đến chín giờ, Phó Minh Thời nhắn tin, hỏi cô đã ngủ chưa.

Chân Bảo: chuẩn bị ngủ.

Thật sự buông sách, tắt đèn nằm xuống.

Phó Minh Thời cũng không tin, nhưng cũng không có vạch trần, tìm hình ảnh trên mạng gửi cho cô, một củ hành tây + hai cái trứng gà.

Những hình ảnh này trên mạng rất bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên Chân Bảo nhìn thấy, làm cô cười ra tiếng, quay về phía anh: 150 phân?

Phó Minh Thời nhìn xung quanh quả trứng trong bức ảnh đầu tiên, thấy có nhiều hơn bốn quả trứng.

Chân Bảo cười đến đau bụng, quay về phía anh: Ha ha ha.

Phó Minh Thời cũng cười: Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.

Chân Bảo: Ừ, ngủ ngon.

Nhìn lại một lần đoạn tin nhắn hai người nói chuyện, Chân Bảo tắt máy, ngủ một giất yên ổn.

Bảy giờ thi văn học, tiếp đến là toán, đến buổi chiều thì chấm dứt, Chân Bảo đi theo vệ sỹ trở về khách sạn. Trở lại phòng, Chân Bảo lấy giấy bút ra, tính toán lại những đáp án mà cô cảm thấy không chắc chắn, xác định được hai đáp án đúng một đáp án sai, Chân Bảo cảm thấy hơi uể oải, nằm trên giường một chút, lại lấy đề cương ôn tập môn lý ra, chuẩn bị để ngày mai tiếp tục chiến đấu.

Tối đến Phó Minh Thời nhắn tin cho cô so với ngày hôm qua sớm hơn một giờ nói cô lo ngủ sớm, nên tối nay Chân Bảo ngủ sớm.

Buổi sáng tám giờ thì vật lý, buổi chiều thi tiếng anh.

Chân Bảo thuộc rất nhiều từ đơn, nắm vững ngữ pháp, viết văn cũng là điểm mạnh, nhưng khả năng nghe của cô không tốt, hơn nữa khi thi chỉ được nghe một lần, nên không thể kiểm tra lại. Khi nộp bài thi, Chân Bảo không xác định được đề thi nghe mình làm được bao nhiêu, càng nghĩ càng không vui.

Sau khi thi xong, đi ra bên ngoài, nghe được thí sinh bàn bạc đối chiếu đáp án, cô thấy có vài đáp án mình chọn sai rồi. Tâm tình của Chân Bảo lại càng không tốt, cô quên mất hôm trước Phó Minh thời nói hôm nay sẽ đón cô, lúc đi ra khỏi dãy phòng thi, thói quen mà tìm kiếm hình ảnh của vệ sĩ.

“Chân Bảo rảo bước.” Bên trái có người gọi cô.

Chân Bảo xoay người, thiếu chút nữa đụng vào người khác, ngẩng đầu nhìn lên, là Phó Minh Thời, cả người mặc âu phục đen, dáng người cao lớn, nếu là vệ sĩ sẽ là vệ sĩ đẹp trai nhất.

Hai ngày không gặp, Phó Minh thời cảm cô như gầy đi, sắc mặt cũng kém, nhìn thấy đôi chân mày nhíu lại, liền đoán có thể kết quả thi của cô không tốt.

“Tối nay muốn ăn món gì?” Phó Minh Thời tự nhiên choàng tay qua bả vai cô, kéo người cô về bên cạnh mình.

Thí sinh đi ra ngoài, phụ huynh đến đón, người đến người đi chen chúc nhau, Chân Bảo nghĩ rằng Phó Minh Thời che chắn giúp mình để không bị người khác đụng phải, giống như hôm qua vệ sĩ cũng giúp mình như vậy, nên cô ngoan ngoãn để anh ôm lấy bả vai, vô tình nói: “Tùy tiện ăn gì cũng được.”

Thi không tốt, cô không muốn ăn.

“Vậy chúng ta đi ăn đồ nướng.” Nghe âm thanh ỉu xìu của cô, Phó Minh Thời véo nhẹ bả vai cô nói.

Chân Bảo mím môi, anh nói cái gì cũng không làm cô hứng thú muốn ăn.

“Ăn xong đi mua sắm.” Phó Minh Thời nỗ lực nói ra những việc cô yêu thích.

Lần trước Chân Bảo đã mua rất nhiều quần áo, nên cảm thấy mình cũng không muốn mua gì nữa.

Lần này Phó Minh Thời đưa cô vào cửa hàng thời trang cao cấp, Chân Bảo không biết những nhãn hiệu này, nhìn thấy một cái túi xách rất đẹp mắt, cô vụng trộm mở nhãn hiệu xem giá, khẽ đếm năm con số, nhất thời ngẩn ra, quá mắc, một cái túi xách còn đắt hơn một cái máy tính?

“Thích cái này?” Phó Minh thời cầm lấy túi xách màu hồng nhạt, cảm thấy màu sắc hơi ngây thơ, nhưng lại rất thích hợp với cô.

“Không muốn...” Chân Bảo lấy lại túi xách cất đi, kéo anh ra ngoài, quá mắc, thật sự không thể mua.

“Anh có tiền.” Phó Minh thời kéo tay cô lại, mỉm cười nhìn cô.

“Có tiền cũng không thể phung phí.” Chân Bảo tiếp tục dùng sức muốn kéo anh ra ngoài.

“Lạm phát, không mua tiền cũng sẽ mất giá trị.” Phó Minh thời giữ chặt bàn tay bé nhỏ của cô, gọi nhân viên bán hàng tới.

Chân Bảo không khuyên được anh, nhưng lúc Phó Minh Thời trả tiền xong đưa túi xách cho cô, cô cũng không nhận, một mình đi ở phía trước. Phó Minh Thời cầm lấy túi xách, một thanh niên mặc âu phục, lại cầm một túi xách màu hồng phấn, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Cuối cùng Chân Bảo cũng nhận ra điều bất thường, vội vàng lấy lại túi xách.

Phó Minh Thời còn muốn tiếp tục đưa cô đi mua sắm, Chân Bảo bị giá cả ở đây dọa sợ, nhất định không chịu đi dạo nữa, đi vào thang máy ra ngoài. Trở lại xe, Chân Bảo xem xét túi xách trong tay, không ngừng nói thầm, “Tại sao lại mắc như vậy? rõ ràng so với cái lần trước mua cũng không khác biệt lắm...”

“Hình như anh cảm thấy, em yêu thích cái này hơn?” Phó Minh thời giúp cô thắc dây ăn toàn, cười hỏi.

Chân Bảo không thể phủ nhận.

Phó Minh Thời nhìn đôi môi đỏ của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Sau khi thi xong, mua được túi xách yêu thích, bây giờ, không được không vui nữa?”

Ánh mắt Chân Bảo khẽ động, nguyên nhân anh mua cái túi xách mắc như vậy, chỉ là muốn dỗ cô vui vẻ?

“Anh thích nhìn em cười.” Trong lúc cô ngẩn người thì Phó Minh Thơi khởi động xe, mắt nhìn phía trước, trên mặt bình tĩnh.

Chân bảo yên lặng thu hồi ánh mắt.

Không biết là bởi vì cái túi này, hay là vì câu nói kia của anh, cô giống như, thật sư không quan tâm đến đề thi nghe tiếng anh kia nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.