Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 43



Tai nạn không nghiêm trọng lắm. Vì lúc lên xe, Hoài Nguyệt làm mình làm mẩy với Lỗ Phong, quên thắt dây an toàn nên đập đầu vào kính trước ngất lịm, cũng may còn chưa tới bệnh viện đã tỉnh rồi. Máu chảy khá nhiều, cuối cùng cô phải khâu hai mũi, chiếu chụp vài tiếng rồi đi về. Lỗ Phong không bị làm sao, lúc ấy thấy đầu Hoài Nguyệt bê bết máu, anh ta hoảng sợ, quên luôn việc giữ gã tài xế xe kia lại đòi bồi thường. Hai người từ bệnh viện về chỗ giáo sư Tần, Đậu Đậu thấy trán mẹ dán băng gạc liền chạy tới ôm Hoài Nguyệt khóc một hồi lâu làm Hoài Nguyệt cũng tốn không ít nước mắt.

Lỗ Phong đứng nhìn ở bên cạnh, cảm thấy cực kỳ áy náy. Vì lo lắng cho vết thương của Hoài Nguyệt, anh ta định để Đậu Đậu ở nhà bà nội thêm vài ngày nhưng Đậu Đậu và Hoài Nguyệt đều không chịu, cuối cùng đành phải đưa hai người về căn hộ ở khu Thanh Hà Uyển của Hoài Nguyệt.

Hoài Nguyệt nhìn Đậu Đậu đã rắn rỏi hơn trước rất nhiều, cũng cao lên không ít. Cô hỏi han vài chuyện ở Thanh Sơn, tắm cho Đậu Đậu rồi đi tắm. Sau đó hai mẹ con lên giường nói chuyện.

Đậu Đậu lấy truyện tranh Cơ Quân Đào mang đến ra, vừa lật vừa hỏi: “Mẹ, truyện này là mẹ mua cho con à?”

Hoài Nguyệt suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: “Nếu không phải mẹ mua thì là ai mua?”

“Bà nội với ông nội nói không phải mẹ mua, bà nội nói những đồ ăn với đồ chơi xếp hình đó cũng không phải mẹ mua. Con cũng nghĩ không phải mẹ mua, lúc con muốn cho Tiểu Vĩ sôcôla không phải mẹ đã nói mẹ quên không mua à?”

“Ờ, không phải mẹ mua, là cô Cơ mua cho Đậu Đậu”.

“Hôm đó cô Cơ cũng đến à? Vì sao cô ấy không đến thăm con? Leshy có đến không?” Đậu Đậu ngẩng đầu, hai con mắt tròn xoe nhìn Hoài Nguyệt chằm chằm.

“Cô cơ và Leshy đều không đến, chú Cơ lái xe mang đến cho con”. Nhắc đến Cơ Quân Đào trước mặt cậu con trai bốn tuổi, Hoài Nguyệt cũng hơi đỏ mặt.

“Chú Cơ đến à?” Đậu Đậu lập tức hào hứng nói: “Vậy vì sao chú ấy không đến chơi với con? Con đã nói với các bạn rằng chú Cơ là một họa sĩ lớn, chú ấy vẽ chó sói rất giống nhưng các bạn đều không tin và bảo con khoác lác. Nếu chú ấy vẽ cho các bạn xem thì thật tốt”.

Hoài Nguyệt cố ý hỏi: “Đậu Đậu có thích chú Cơ không?”

“Thích”, Đậu Đậu ngồi ngay ngắn, bắt đầu xòe từng ngón tay: “Đậu Đậu thích mẹ nhất, sau đó là bà ngoại, ông ngoại”, Hoài Nguyệt vừa nghe đã mỉm cười, nhà mình ở xa, bố mẹ đều là bác sĩ và vẫn còn đi làm. Một năm ông bà chỉ gặp cháu ngoại một, hai lần, lần nào cũng chiều chuộng Đậu Đậu hết mức, mặc cho Đậu Đậu coi trời bằng vung thích làm gì thì làm. Cho nên trong cảm nhận của Đậu Đậu, ông bà ngoại là người tốt với cậu nhất sau mẹ, suốt ngày cậu nhắc đến ông bà ngoại khiến Hoài Nguyệt từng cảm thấy rất khó xử trước mặt bố mẹ chồng. Sau đó có lần cô đọc một tài liệu nghiên cứu của nước ngoài nói rằng đối với trẻ con, người thân nhất là mẹ, sau đó là bà ngoại, lúc đó cô mới biết thì ra quan điểm của Đậu Đậu cũng có căn cứ lý luận đàng hoàng.

“Sau đó là ông bà nội”, Đậu Đậu tiếp tục xòe ngón tay.

Hoài Nguyệt gật đầu. Sau khi về hưu, mặc dù vẫn còn dạy thêm và hướng dẫn các nghiên cứu sinh nhưng giáo sư Tần và giáo sư Lỗ rảnh rỗi hơn lúc còn đi làm rất nhiều. Vừa từ trường mầm non trở về, Đậu Đậu đã ngồi chơi với ông bà nên tự nhiên cũng rất gần gũi với hai người.

“Sau đó là bố”.

Hoài Nguyệt thở dài, thời gian này Lỗ Phong cũng xem như quan tâm đến Đậu Đậu.

“Sau đó là Leshy, sau đó là chú Cơ”.

Hoài Nguyệt cười, thì ra Cơ Quân Đào xếp sau Leshy.

“Không đúng, không đúng”, Đậu Đậu nhìn bàn tay mũm mĩm của mình, cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi có vẻ như khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm: “Hình như là Chú Cơ rồi mới đến Leshy”.

Hoài Nguyệt cười ôm Đậu Đậu vào lòng thơm một cái thật kêu: “Vì sao là chú Cơ rồi mới đến Leshy?”

“Vì mẹ không thích Leshy, nhìn thấy Leshy là mẹ lại sợ. Chú Cơ thích mẹ, luôn trông Leshy cho mẹ”.

Hoài Nguyệt giật mình, mặt lại đỏ lên: “Ai nói với con là chú Cơ thích mẹ?”

“Ông Cơ nói mà”. Đậu Đậu nói thờ ơ như không: “Ông Cơ nói suốt ngày chú Cơ nhìn mẹ rồi cười, chú ấy thật ngốc. Ông ấy còn hỏi con có muốn làm cháu ông ấy không, nếu con muốn thì ông ấy sẽ tặng Leshy cho con”.

“Vậy Đậu Đậu trả lời thế nào?” Hoài Nguyệt căng thẳng hỏi. Trong lòng thầm nghĩ ngài họa sĩ vĩ đại này già rồi mà còn không đứng đắn, không ngờ lại lừa cậu con trai Đậu Đậu sau lưng mình.

“Con nói không muốn, bởi vì mẹ sẽ không đồng ý. Trước kia không phải mẹ luôn nói nếu như nhà có chó thì mẹ sẽ không về nhà sao?” Đậu Đậu tiếc nuối nói: “Mẹ, thực ra con thích Leshy lắm”.

Hoài Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Vậy cũng không thể đưa mẹ cho người khác vì Leshy được đúng không?”

Đậu Đậu nghi hoặc nói: “Là con nhận làm cháu trai ông Cơ chứ có phải đưa mẹ cho người khác đâu. Mẹ à, thực ra có thêm một ông nội cũng không có gì không tốt, ông ấy còn biết vẽ tranh, vẽ đẹp hơn ông nội con nhiều. Sau này ở trường có bài tập, cứ nhờ ông ấy vẽ cho con là được”.

Hoài Nguyệt vội nói: “Mẹ cũng có thể cùng vẽ với Đậu Đậu mà!”

Đậu Đậu cười tinh nghịch: “Con biết, nhưng mà mẹ vẽ chỉ có chú Cơ khen đẹp thôi”.

Hoài Nguyệt cũng không nhịn được cười, cô bế Đậu Đậu nghĩ thầm, ai cần anh khen đẹp chứ, để bây giờ cô còn bị con trai cười cho nữa.

Sáng sớm hôm sau, Hoài Nguyệt đang cùng Đậu Đậu ăn sáng thì Cơ Quân Đào đã gọi điện thoại đến. Hoài Nguyệt không muốn để anh nhìn thấy vết thương trên đầu nên nói: “Dẫn trẻ con đi mua đồ mất thời gian lắm, anh vừa mới khỏe một chút, cứ ở nhà nghỉ thêm vài ngày đi. Sau khi Đậu Đậu khai giảng, chúng ta sẽ gặp nhau”.

Cơ Quân Đào nói: “Trước kia em toàn bảo anh nên ra ngoài gặp gỡ người khác, sao bây giờ lại bắt anh ở nhà nghỉ ngơi rồi? Đậu Đậu sắp khai giảng rồi, anh cũng muốn gặp cu cậu. Chờ một lát anh lái xe tới đưa hai mẹ con đi, không được đi xe buýt nữa”.

Hoài Nguyệt không làm sao từ chối được, vội tìm một chiếc mũ lưỡi trai vải mềm đội lên, cố gắng che miếng băng gạc trên trán, lại dặn Đậu Đậu lát nữa không được nói với chú Cơ chuyện mình bị đụng xe hôm qua.

Đậu Đậu rất vui vẻ vì Cơ Quân Đào lái xe đưa hai mẹ con đi mua đồ. Hồi lâu không gặp, Đậu Đậu tỏ ra rất thân thiết với Cơ Quân Đào. Rốt cuộc trẻ con vẫn rất ngây thơ. Đậu Đậu cũng không hỏi vì sao chú Cơ lại đưa hai mẹ con đi mua đồ mà chỉ ôm cổ thơm lên má Cơ Quân Đào. Cơ Quân Đào bị thơm cũng cảm thấy hơi xấu hổ, Hoài Nguyệt bên cạnh nhìn mà vui thầm trong lòng.

Ba người vào siêu thị, Cơ Quân Đào thấy Hoài Nguyệt vẫn đội mũ, vành mũ lại kéo xuống rất thấp che khuất nửa khuôn mặt, không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Lúc chọn quần áo cho Đậu Đậu, chiếc mũ lại càng tỏ ra bất tiện, Cơ Quân Đào không kìm được nói: “Em bỏ mũ ra đi. Hôm nay không phải chủ nhật, siêu thị cũng không đông người, sẽ không gặp phải người quen đâu, mà có gặp cũng đâu có vấn đề gì!” Anh cho rằng Hoài Nguyệt ngại đi cùng mình vì sợ bị người khác nhìn thấy.

Hoài Nguyệt nói: “Hôm qua em nằm điều hòa nên hơi đau đầu. Điều hòa trong siêu thị lại lạnh như vậy nên em không chịu nổi”.

Cơ Quân Đào tin là thật, nói: “Vậy thì cứ đội đi, cũng đẹp lắm. Lần sau nhớ phải cẩn thận, lúc ngủ đừng để bị lạnh”.

Hoài Nguyệt gật đầu, vết thương vẫn hơi đau nhưng cũng không tiện thể hiện ra mặt. Càng đi sắc mặt cô càng xấu, cô liền dẫn Đậu Đậu đến khu vui chơi trẻ em cho Đậu Đậu chơi còn cô ngồi ngoài xem. Cơ Quân Đào thì đi mua đồ uống cho hai mẹ con.

Ban đầu trong khu vui chơi chỉ có một cậu bé đang đùa, nhìn thấy Đậu Đậu đi vào, cậu bé liền cầm quả bóng nhựa trong góc ném Đậu Đậu. Đậu Đậu cũng không yếu thế, hai đứa bé vừa ném nhau vừa hò hét ầm ĩ. Càng chơi càng hăng, cậu bé đó cầm một quả bóng ném ra ngoài, mấy quả bóng ném trúng Hoài Nguyệt, bóng rất nhẹ nên Hoài Nguyệt cũng không để ý, chỉ nhặt lên ném vào trong. Ai ngờ cậu bé đó tưởng Hoài Nguyệt muốn chơi với mình nên lại lấy nhiều bóng ném cô, Đậu Đậu thấy vậy rất tức giận nên chạy tới tóm chân, kéo cậu bé ngã xuống đất rồi vung nắm đấm.

Hoài Nguyệt cuống lên, cố gắng kêu Đậu Đậu ngừng tay, nhân viên siêu thị chạy lại tách hai đứa bé ra, bọn trẻ chân yếu tay mềm nên cũng không đứa nào bị thương. Cậu bé đó khóc một lát, thấy bố mẹ mình không có ở đây, trong khi Đậu Đậu bên cạnh vẫn tỏ ra hung hăng còn Hoài Nguyệt thì không ngừng xin lỗi nên cũng ngoan ngoãn nín khóc, lườm Đậu Đậu rồi lại quay vào chơi tiếp.

Hoài Nguyệt kéo Đậu Đậu sang một bên, tức giận hỏi: “Đang chơi vui sao lại bắt nạt bạn làm gì? Còn đánh bạn nữa chứ!”

Đậu Đậu dậm chân, lớn tiếng nói: “Là nó không đúng”.

Hoài Nguyệt nói: “Mẹ nhìn thấy hết mà. Bạn ấy có trêu con đâu, là con vô duyên vô cớ lao tới đánh bạn ấy đấy chứ”.

Đậu Đậu xịu mặt không lên tiếng, Hoài Nguyệt giận quá nói: “Còn không chịu xin lỗi bạn ấy, con quên bình thường mẹ vẫn dạy con thế nào à?”

“Là nó không đúng, vì sao con phải xin lỗi?” Đậu Đậu vẫn ương ngạnh, cái miệng bắt đầu mếu máo muốn khóc nhưng vẫn cố kìm.

Hoài Nguyệt rất giận nhưng lại không nỡ đánh con chỉ trợn mắt nhìn Đậu Đậu: “Rõ ràng là con không đúng”.

Đậu Đậu tủi thân, vừa lúc đó Cơ Quân Đào đi mua nước về nên nhào vào lòng Cơ Quân Đào.

Cơ Quân Đào mỉm cười ôm Đậu Đậu hỏi: “Đậu Đậu sao thế? Sao lại làm mẹ giận như vậy?”

Đậu Đậu tủi thân nói: “Hôm qua mẹ bị đụng xe, chảy rất nhiều máu ở đầu, khâu hai mũi. Bà nội nói không thể để thứ gì va vào được. Nhưng bạn đó lại cầm bóng ném vào đầu mẹ. Cháu đánh nó mà mẹ còn nói cháu không đúng”.

Cơ Quân Đào vừa nghe đã biến sắc, quay sang hỏi Hoài Nguyệt: “Hôm qua em bị đụng xe à?”

Hoài Nguyệt vội bế Đậu Đậu lên nói: “Mẹ không biết Đậu Đậu quan tâm đến mẹ, cho mẹ xin lỗi. Có điều lần sau con phải nói chuyện với bạn đàng hoàng. Không thể chưa nói gì đã đánh bạn như thế được”.

Đậu Đậu gật đầu hỏi: “Đầu mẹ còn đau không?”

Hoài Nguyệt lắc đầu, lúc này mới nhìn Cơ Quân Đào nói: “Hết đau rồi, chỉ là vết thương nhẹ thôi mà”.

Cơ Quân Đào nhẹ nhàng gỡ mũ cô ra, thấy miếng băng gạc phía bên phải trán thì vừa giận vừa thương, nghiêm mặt nói: “Xảy ra chuyện như vậy mà em cũng không nói với anh một tiếng, rốt cuộc em coi anh là ai?”

Hoài Nguyệt đặt Đậu Đậu xuống, lần nữa đội mũ lên rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao mà, cũng không đau lắm, đừng nói chuyện này trước mặt trẻ con”.

Cơ Quân Đào không lên tiếng, Đậu Đậu kéo áo Cơ Quân Đào nói: “Mẹ nói dối. Bố nói hôm qua mẹ còn khóc ở bệnh viện nữa, vì mẹ sợ đau”

Hoài Nguyệt lúng túng nói: “Vị trí đó không tiêm thuốc tê nên phải khâu thường, đương nhiên sẽ đau. Mẹ lại không phải Quan Công, cạo xương chữa thương còn có thể đánh cờ nói chuyện với người khác. Mẹ là phụ nữ mà, lúc đau dù sao cũng phải khóc một chút chứ, Đậu Đậu thấy có đúng không?”

Cơ Quân Đào cố nén sự thương xót trong lòng, hỏi: “Khâu mấy mũi?”

“Vết thương rất nhỏ, chỉ có hai mũi”. Hoài Nguyệt không để ý: “Hôm qua thì hơi đau, hôm nay đã đỡ hơn nhiều rồi”.

“Buổi tối hôm qua đau đến không ngủ được à?” Cơ Quân Đào nhìn mặt Hoài Nguyệt chăm chăm, phát hiện sắc mặt cô quả thật không được như ngày thường, cảm thấy mình thật sự quá sơ ý, chỉ biết vui vẻ vì ba người có thể cùng đi chơi với nhau mà không hỏi xem hôm qua Hoài Nguyệt có vui không.

“Ôm Đậu Đậu, ngủ rất ngon. Đậu Đậu là thuốc giảm đau của mẹ”. Hoài Nguyệt an ủi anh rồi lại cười tủm tỉm, cầm tay Đậu Đậu. Đậu Đậu tự hào nhìn mẹ, cảm thấy mình rất hữu dụng.

Cơ Quân Đào không nói gì nữa, ba người mua rất nhiều đồ, cuối cùng còn chọn một chiếc ghế gập. Ba người ra ngoài ăn trưa rồi mới về nhà.

Đậu Đậu ra ngoài chơi cả buổi sáng và còn đánh nhau một trận nên vừa về nhà đã ngủ ngay. Hoài Nguyệt biết Cơ Quân Đào không vui nên cho con ngủ xong liền trở lại phòng khách, thấy anh cúi đầu ngồi trên sofa, trầm tư suy nghĩ liền đi tới, ngồi xuống cạnh anh.

Cơ Quân Đào ôm cô vào lòng nói: “Anh đúng là vô dụng, chuyện gì cũng không thể làm cho em được. Kể cả lúc bị thương em cũng không thể khóc trong lòng anh được. Hoài Nguyệt, lần sau có việc gì nhất định phải nói với anh, thấy em như vậy anh rất khó chịu”.

Hoài Nguyệt cầm tay anh, vừa nhẹ nhàng vuốt ve vừa cười nói: “Cơ công tử, bây giờ là thời bình, đâu có chuyện cần lên núi đao xuống biển lửa đâu. Nếu anh thích nhìn em khóc thì bây giờ cứ đánh nhẹ lên đầu em là được mà”.

Cơ Quân Đào hôn lên má cô, không lên tiếng.

Thấy anh không vui, Hoài Nguyệt giải thích: “Chỉ là em sợ anh lo lắng, ngủ không ngon, dù sao cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi mà. Lỗ Phong đón em về nhà giáo sư Tần ăn cơm. Trên đường em với anh ta cãi nhau, cũng một phần do em, em quên không thắt dây an toàn”.

Cơ Quân Đào nói: “Giấc ngủ của anh quan trọng hơn vết thương trên người em sao? Hay là em sợ anh căng thẳng? Hoài Nguyệt, em rất ngại vì bệnh tình của anh đúng không?”

Cả người Hoài Nguyệt cứng đờ, cô vội vàng nói: “Không đúng, không đúng, anh nghĩ đi đâu vậy?”

Cơ Quân Đào thở dài nói: “Đồ ngốc, có em ở bên cạnh anh thì anh còn có bệnh gì nữa. Anh sẽ không để em sống trong sợ hãi và không có chỗ dựa dẫm đâu. Hoài Nguyệt, em phải tin lời anh nói”.

Hoài Nguyệt gật đầu nói: “Em tin, em tin, anh đừng nghĩ lung tung nữa. Có thời gian anh đến phòng triễn lãm xem thế nào, nếu Tiểu Dã có thai thật thì không thể để cô ấy làm việc quá sức được” Cô vội chuyển đề tài.

Cơ Quân Đào biết thực ra cô không tin mình. Cảm thấy cực kỳ rầu rĩ, anh chỉ biết ôm cô mà không nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.