Hoài Nguyệt mặc một bộ váy liền áo màu xám đậm, đi bốt da màu đen, quàng khăn sáng màu, vấn tóc, trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn Hoài Nguyệt rạng rỡ, tươi tắn, Trần Thụy Dương hài lòng nói: “Lát nữa em giơ thẻ, phải cho người khác thấy rõ biển hiệu của tòa soạn chúng ta.”
Hoài Nguyệt nói: “Em chưa tham gia đấu giá bao giờ nên hơi căng thẳng, không biết báo giá thế nào”.
Trần Thụy Dương bật cười vì sự trẻ con của cô: “Em không cần phải báo giá. Mỗi lần giơ thẻ là tăng một bước giá. Chỉ cần em không giơ liên tục là được, nếu không tòa soạn chúng ta sẽ phá sản mất”.
Hoài Nguyệt mỉm cười gật đầu, tò mò hỏi: “Hôm nay có những danh gia nào tới? Tác phẩm của danh gia đắt lắm đúng không?”
Trần Thụy Dương giải thích: “Gọi là danh gia nhưng đương nhiên không thể là đại danh họa như Cơ Trọng Minh được. Nếu mời được Cơ Quân Đào thì cũng đã giỏi lắm rồi. Hơn nữa, vẽ tranh trực tiếp tại đây cũng khác. Một bức vẽ vội vàng không thể hoàn hảo được, cho nên giá cả sẽ không cao lắm. Ngoài ra còn phụ thuộc vào kích thước nữa, kích thước nhỏ, giá sẽ thấp hơn một chút”.
Nghe thấy tên Cơ Quân Đào, Hoài Nguyệt sửng sốt hỏi: “Giám đốc Trần, anh định mua thứ gì? Chữ hay là tranh? Hay đồ cổ?”
Trần Thụy Dương vừa đi vừa nhận sách giới thiệu do cô lễ tân đưa, lật mấy trang rồi nói: “Không ngờ Cơ Quân Đào cũng đến, anh ta vừa về nước đã bị người khác theo sát rồi. Xem ra làm danh nhân không dễ chút nào. Chúng ta mua của anh ta vậy, tuy nhiên không nhất định phải mua cho bằng được. Sau triển lãm tranh của cha con nhà họ Cơ lần trước, danh tiếng của anh ta đã tăng mạnh. Nghe nói trong triển lãm tranh đó có một bức Xuân được người trong nghề đánh giá rất cao, có nhà sưu tầm năm lần bảy lượt tới nhà muốn mua với giá cao nhưng lần nào cũng bị từ chối. Người ta dành hết lời khen ngợi bức tranh đó. Có điều chẳng bao lâu sau anh ta lại đến Singapore, hơn một năm không có tác phẩm mới xuất hiện trên thị trường. Người ta vẫn thường nói có hiếm thì mới quý, hôm nay nếu anh ta chịu ra tay thì chắc chắn sẽ có nhiều người tranh đoạt, anh đoán rằng ít nhất có hơn một nửa số người ở đây đến vì anh ta”.
Hoài Nguyệt nói: “Vậy chúng ta mua bức khác đi, cũng không nhất định phải mua tranh của anh ta. Cứ để cho những người nhiều tiền đấu giá với nhau là được”.
Trần Thụy Dương liếc cô, gật đầu: “OK, lát nữa xem tình hình rồi tính”. Đưa tay nhìn đồng hồ, anh nói thêm: “Phải đi đăng ký đấu giá đã. Em chờ anh ở đây, anh sẽ quay lại ngay”.
Hoài Nguyệt gật đầu, đưa tay cầm chiếc áo khoác Trần Thụy Dương đang vắt trên tay rồi cười nói: “Em cầm áo giúp anh thôi, còn cặp thì không dám. Hôm nay trong cặp lãnh đạo chắc chắn là hàng tá thỏi vàng”.
Trần Thụy Dương nở nụ cười vui mừng nhìn cô vắt chiếc áo khoác còn ấm hơi mình lên cánh tay cùng với áo khoác của cô một cách rất tự nhiên. Lúc cầm áo Hoài Nguyệt không hề chần chừ nửa giây, dường như hành động này đã diễn ra hàng trăm, hàng ngàn lần.
Hoài Nguyệt nghe lời, đứng chờ trong góc đại sảnh nhìn những người đến tham gia đấu giá lục tục đi vào. Hôm nay quả thật có không ít người, cô thầm nghĩ, xem ra lần này Sở Văn hóa đã phải dùng hết vốn liếng để kêu gọi sự tham gia. Giới chính trị, giới văn hóa và giới doanh nghiệp đều có mặt, trong đó không thiếu người nổi tiếng, một số khuôn mặt có thể thường xuyên nhìn thấy trên ti vi.
Trần Thụy Dương quay lại rất nhanh, nhận lấy áo khoác, hai người cùng sánh vai đi vào trong: “Hoài Nguyệt, vừa rồi anh đứng nhìn em từ xa, phát hiện một năm nay em đã trở nên chín chắn hơn nhiều. Thế nào, em suy nghĩ xem có giúp anh được không?”
“Không phải chín chắn mà là già rồi”, Hoài Nguyệt thở dài. Cô biết Trần Thụy Dương có ý đề bạt mình, anh từng bóng gió mấy lần nhưng đều bị cô khéo léo từ chối. “Lúc em cưới, Duyên Duyên đã mắng em, chưa gặp được bao nhiêu người mà đã tùy tiện lấy một người rồi. Em còn cãi lại cô ấy rằng khi đi mua quần áo thì chiếc đầu tiên mình vừa ý sẽ là chiếc phù hợp nhất, ai ngờ em đã sai hoàn toàn. Có lúc em nghĩ, nếu Đậu Đậu không phải con anh ta thì tốt, đàn ông không cần ngoại hình đẹp, cũng không cần quá tài giỏi, chỉ cần phẩm chất tốt là được”.
Trần Thụy Dương nói: “Ngoại hình đẹp đương nhiên tốt, giỏi giang cũng vậy, những thứ này không quan hệ gì với phẩm chất. Chẳng lẽ em muốn sau khi lớn lên, Đậu Đậu sẽ trở thành một người mặt rỗ, mũi tẹt, mắt lác, chỉ còn lại một tấm lòng tốt thôi à? Em có thể cam tâm sao?”
Hoài Nguyệt trợn mắt nhìn anh, cười nói: “Sao có thể xấu đến mức ấy được? Anh nói nghe kinh quá!”
Trần Thụy Dương nói: “Đàn ông tốt có rất nhiều. Hoài Nguyệt, đừng vì một Lỗ Phong mà coi thường tất cả đàn ông, thế thì oan ức cho đàn ông bọn anh quá”.
Hoài Nguyệt nghe hiểu ý anh, cô chỉ cười mà không đáp. Có lẽ cô cũng nên cân nhắc một cách nghiêm túc về người đàn ông bên cạnh này. Người đàn ông này có thể che gió che mưa cho cô. Nếu không, bóng tối Lỗ Phong để lại chắc chắn vẫn đang bám theo cô.
Đây là lần đầu tiên Trần Thụy Dương thấy cô không từ chối ngay. Như được khích lệ, anh đưa tay nhẹ nhàng đỡ bên eo cô: “Chúng ta đi vào thôi, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi”.
Hoài Nguyệt ngẩng đầu mỉm cười với anh rồi sóng vai cùng đi vào hội trường, không phát hiện hai anh em Cơ Quân Đào đã đứng bên kia đại sảnh nhìn mình từ lâu.
Cơ Quân Dã lo lắng nhìn Cơ Quân Đào với sắc mặt tái nhợt: “Anh, đến giờ rồi. Chúng ta cũng vào thôi”.
Cô hết sức hối hận vì đã để anh trai tới tham gia hội đấu giá từ thiện này, không ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy Hoài Nguyệt và Trần Thụy Dương.
Tay trái Cơ Quân Đào nắm chặt cổ tay phải, cau mày nói: “Tiểu Dã, tại sao cổ tay anh lại đau như vậy, hình như sắp gãy đến nơi rồi ấy”.
Cơ Quân Dã liếc nhìn vết thương, thấp thoáng lộ ra trên cổ tay phải Cơ Quân Đào, cố nén nước mắt hỏi: “Hay vừa rồi anh va vào đâu? Có cần đến bệnh viện khám luôn không?”
Trán Cơ Quân Đào lấm tấm mồ hôi: “Buổi đấu giá sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mình hủy đột xuất không tốt lắm. Thôi cứ chờ đến khi kết thúc thì đến bệnh viện sau”.
“Tay anh đau như thế thì lát nữa cầm bút thế nào được? Có vào cũng không giải quyết được gì đâu. Việc này anh cứ để em xử lý, bây giờ chúng ta đến bệnh viện luôn”. Cơ Quân Dã không dám tưởng tượng cảnh anh trai ngồi vẽ tranh trên bục nhìn Hoài Nguyệt và Trần Thụy Dương ngồi cạnh nhau bên dưới, bây giờ đi luôn sẽ tốt hơn nhiều.
Cơ Quân Đào cảm thấy tay mình càng ngày càng đau, bất kể anh nắm chặt thế nào, nỗi đau cũng không hề thuyên giảm, cho dù chỉ là chút xíu, vì vậy đành phải gật đầu với em gái.
Anh rất muốn tìm một con dao, cắt một nhát, chảy chút máu, có thể sẽ đỡ hơn ít nhiều. Cũng giống như rất nhiều lần trước kia, mỗi lúc đau lòng, chỉ cần nhìn những giọt máu chậm rãi chảy xuống là anh sẽ không còn thấy đau nữa. Có điều sợ rằng từ nay về sau, anh sẽ không thể làm như vậy nữa.