Em Là Định Mệnh Đời Anh

Chương 6



Tiểu Cẩm đã không thể ngờ rằng, chiều hôm sau, người đàn ông tên là Lỗ Phong kia lại đến. Ngoại hình của ông ta cũng sắp sánh kịp thầy giáo Cơ của cô rồi. Có điều bình thường thầy Cơ luôn tỏ ra mềm mỏng, mặc dù đằng sau sự mềm mỏng đó rõ ràng là sự xa cách.

Ở trường, cô thuộc top ba hoa hậu giảng đường, không cần nói đến các bạn học nam mà ngay cả các giáo viên đứng lớp, bất kể ít tuổi hay nhiều tuổi, lúc nói chuyện với cô đều rất nhỏ nhẹ, dịu dàng hơn vài phần. Họ đều là người làm nghệ thuật, tâm tình lãng mạn, thương hương tiếc ngọc chưa bao giờ thiếu.

Cô tận dụng ưu thế tự nhiên của mình rất tốt, lúc có thể lười biếng thì cũng lười biếng một chút, dù sao nhà cô cũng có một công ty quy mô không nhỏ. Bố mẹ cô không trông chờ con gái sẽ có thành tựu lớn gì trên phương diện nghệ thuật, chỉ hy vọng có thể mượn nghệ thuật để tăng thêm vài phần “vốn liếng” cho cuộc hôn nhân tương lai của cô mà thôi. Cô biết bố đã âm thầm bỏ ra không ít tiền mới giúp cô vượt qua được môn năng khiếu khi thi đại học. Sau khi vào trường học, thành tích của cô ở các môn chuyên ngành cũng rất tầm thường. Vốn cô cũng không để ý lắm, nhưng cuối năm thứ nhất, Cơ Quân Đào đến lớp giảng bài, cô đã lập tức mê mẩn thầy giáo của mình đến mức ăn không biết ngon, ngủ không yên giấc.

Gia thế, điều kiện, danh tiếng trong giới hội họa và ngoại hình đẹp trai, nho nhã của Cơ Quân Đào khiến anh đi đến đâu cũng có vô số người theo đuổi. Những cô bé đam mê nghệ thuật đó khá mạnh dạn và cuồng nhiệt khi theo đuổi tình yêu, tỏ tình giữa công chúng cũng có, gửi gắm tình ý trong tranh chữ cũng có, nghe nói còn có người tuyệt vọng đến độ phải tự sát vì sự lạnh lùng của anh.

Tiểu Cẩm không dám làm như vậy, tranh của cô không lọt vào mắt anh, mà cô cho rằng tỏ tình nơi công cộng là loại phương thức tỏ tình có xác suất thành công thấp nhất. Còn tự sát? Đó chẳng phải tự nhiên nhường lại cơ hội cho người khác sao?

Một ông chú của cậu bạn học Tiểu Trần từng là đồng sự của A Thích, bạn trai Cơ Quân Dã. Sau khi biết thông tin này, Tiểu Cẩm đã dùng trăm phương ngàn kế lôi kéo Tiểu Trần cùng đến phòng triển lãm làm thêm, nói cho dễ nghe là phải mở rộng tầm nhìn, tích lũy kiến thức. Từ lâu, trong lòng Tiểu Trần đã thầm mến người đẹp này, nay được đúng ý nguyện nên chẳng bao lâu đã hoàn thành nhiệm vụ người đẹp giao cho.

Cô âm thầm đắc ý hồi lâu, nhưng sau khi đến đây làm rồi mới thở dài vì thất vọng. Thầy Cơ rất ít khi đến phòng triển lãm, mà có đến cũng chẳng nói được lấy vài câu.

Bình thường, trừ chiều thứ Hai lên lớp thì hầu như cô không nhìn thấy bóng dáng thầy Cơ bao giơ. Qua Cơ Quân Dã, cô được biết thầy giáo đã chuyển nhà. Hiện nay, thầy thường ở căn nhà liền kề, địa chỉ cô đã thuộc làu từ lâu nhưng khổ nỗi vẫn không tìm được cơ hội. Bây giờ người đàn ông gọi là Lỗ Phong này lại đưa cơ hội đến cho cô.

“Ngài yên tâm, nhất định tôi sẽ đưa tới và treo đàng hoàng cho ngài vào sáng thứ Bảy”.

Tiểu Cẩm nhận tờ giấy A4 mà Lỗ Phong đưa cho, trên đó vẽ sơ đồ phòng sách, vị trí sẽ treo, bức tranh được đánh dấu rõ ràng, trên dưới trái phải bao nhiêu centimet, nhìn là thấy ngay. Cô nghĩ thầm, đúng là giấu vợ tặng má hồng tri kỷ rồi. Ông ta quan tâm đến người này như vậy, rõ ràng là hơn hẳn bà vợ khó tính khó nết kia. Ông ta còn nhiều lần dặn dò phải treo tranh lên luôn, chắc là vì không nỡ để giai nhân phải vất vả. Tiểu Cẩm không khỏi tò mò về người đẹp đó. Nhìn đến địa chỉ, bất ngờ lại là khu Kim Đô, nhà số 28B. Nhà thầy Cơ chính là số 28A, vậy chẳng phải là cạnh nhau sao? Tiểu Cẩm vui như mở cờ trong bụng, mỉm cười ngọt ngào với Lỗ Phong.

Lỗ Phong bị nụ cười của cô làm ngây ngất một hồi lâu mới định thần lại được, vừa rút danh thiếp ra vừa nói: “Làm phiền cô, hôm nào cho phép tôi mời cô đi ăn cơm để cảm ơn được chứ?”

“Đương nhiên là được. Tôi cảm ơn Lỗ tiên sinh trước”. Gương mặt Tiểu Cẩm vẫn tỏ ra rất ngây thơ, nhưng cô vừa nhìn theo bóng Lỗ Phong vừa nghĩ thầm, đã ăn trong bát còn trông trong nồi, vậy mà vẫn còn không biết đủ, đúng là kém xa thầy Cơ của mình.

Đúng lúc đó Cơ Quân Dã đi ngang qua, nhân tiện hỏi: “Sao người này còn quay lại đây?”

Tiểu Cẩm nói qua quýt: “Ông ta lại đến mua bức Ánh trăng của thầy Cơ, yêu cầu cuối tuần đưa đến nhà”.

Cơ Quân Dã nhếch miệng nói: “Bức tranh sơn dầu đó to thế mà ông ta còn tự mang đi được, bức này nhỏ hơn nhiều lại yêu cầu đưa hàng đến nhà, cái ông này đúng là loằng ngoằng”.

Tiểu Cẩm cười cười sáp đến gần nói nhỏ: “Hình như là tặng một người phụ nữ khác”.

“Đừng nói liên thiên”. Cơ Quân Dã cau mày. May là Cơ Quân Đào không có ở đây, nếu anh biết bức tranh được treo trong phòng một cô bồ nhí thì anh không đánh chết mình mới là lạ. “Em và Tiểu Trần đi đưa hàng đi, mấy hôm nay đang thiếu người làm”.

Chỉ mong có vậy, Tiểu Cẩm gật đầu, nghĩ thầm phải đợi đến gần trưa mới mang đi, như vậy có thể cùng ăn trưa với thầy giáo một cách hợp lý nhất.

Thứ Bảy, Cơ Quân Đào tìm được một tác phẩm đã gần hoàn thành trong phòng vẽ. Anh lật xấp tư liệu xem một lát, cảm thấy cũng không tồi nên định tranh thủ hoàn thiện bức tranh này. Đã nhận lời với Vân Vân rồi thì phải vẽ xong sớm cho người ta mới được.

Hôm nay, anh không ăn sáng, sắp đến trưa, anh dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị đến quán nhỏ ở cổng tiểu khu ăn bát mì, nhân tiện thả lỏng cơ cổ đã cứng đơ một chút. Mở cửa ra, anh rất ngạc nhiên khi thấy Tiểu Cẩm và Tiểu Trần đang đứng ở ngoài.

Vừa nhìn thấy anh, Tiểu Cẩm đã vui vẻ nói: “Thầy Cơ, quả nhiên là thầy ở đây. Lần trước em nghe cô Cơ nhắc đến địa chỉ này nhưng không dám chắc chắn. Hai đứa em do dự hồi lâu mà không dám gõ cửa”.

Cơ Quân Đào khẽ nhíu mày, nhẹ đến nỗi người khác khó có thể nhận ra. “Tại sao hai đứa lại đến đây?”

Tiểu Trần vội nói: “Bọn em đến đưa tranh. Mấy ngày hôm trước, một khách hàng đã đặt mua, dặn buổi sáng hôm nay đưa đến. Sáng nay Tiểu Cẩm có chút việc nên đi hơi muộn, bọn em đang định đến chỗ thầy ăn chực bữa cơm đây”.

Cơ Quân Đào thoải mái nói: “Tôi cũng đang định ra ngoài ăn. Đi thôi, muốn ăn cái gì?”

Tiểu Cẩm cười nói: “Khu nhà liền kề cao cấp như vậy, nhất định có không ít nhà hàng. Thầy Cơ, thầy dẫn bọn em đến nhà hàng nào cao cấp nhất đi”.

Cơ Quân Đào phân vân: “Không biết nhà hàng nào cao cấp nhất, hay là để thầy gọi điện hỏi Tiểu Dã đã”.

Trước vẻ nghiêm túc của Cơ Quân Đào, Tiểu Cẩm thấy ấm áp trong lòng, cô tiến lên một bước, nói: “Thầy Cơ, bọn em nói đùa thôi mà. Cứ đến nhà hàng nào thầy vẫn đến là được, để bọn em được biết bình thường thầy ăn uống như thế nào”.

Cơ Quân Đào không quen với việc có phụ nữ đến quá gần mình, anh nhíu mày lui ra phía sau một bước, Tiểu Cẩm không nhận ra, lại tiến lên một bước, nói: “Thầy Cơ, cậu bé nhà hàng xóm của thầy xinh thật, lại nói chuyện rất hay, đáng yêu cực kỳ”.

Cơ Quân Đào dừng lại, xoay người hỏi: “Hôm nay hai đứa đưa tranh đến nhà bên cạnh à?”

“Đúng vậy, chính là bức Ánh trăng của thầy”, Tiểu Trần nói: “Lúc đầu người phụ nữ đó còn không chịu nhận, nhất quyết bắt bọn em mang về. May mà Tiểu Cẩm nhanh trí lén gọi điện thoại cho vị Lỗ tiên sinh kia. Lỗ tiên sinh nói chuyện điện thoại với cậu bé đó một lúc, cuối cùng cậu bé nói thích bức tranh nên mẹ cậu mới miễn cưỡng đồng ý cho bọn em treo trong phòng sách. Người phụ nữ này hẳn là thiếu hiểu biết, bức tranh đáng giá như vậy mà lại không muốn nhận”.

Cơ Quân Đào nhìn cậu, tỏ vẻ không vui.

Tiểu Cẩm biết thầy giáo không thích Tiểu Trần ăn nói thô lỗ, vội nói: “Người phụ nữ này thoạt nhìn có vẻ rất có văn hóa, em đoán không phải cô ấy không thích bức tranh đó, mà có thể là đang giận dỗi Lỗ tiên sinh. Thầy nghĩ xem, vị Lỗ tiên sinh kia đã bỏ ra nhiều tiền mua tranh của thầy như vậy mà chính mình lại không dám mang tới, còn phải nhờ con trai thuyết phục giúp cô ấy mới chịu nhận. Đúng là cô ấy biết điều hơn vợ ông Lỗ kia nhiều”.

Tiểu Trần thầm thì: “Đã làm bồ nhí còn làm cao gì chứ”.

Tiểu Cẩm nói: “Có điều ngoại hình người phụ nữ này quả thật xinh đẹp hơn bà Lỗ kia nhiều. Thảo nào Lỗ tiên sinh còn không nỡ để cô ấy phải đóng đinh treo tranh nữa, nhất định yêu cầu bọn em tự tay treo tranh lên cho cô ấy”.

Tiểu Trần khinh khỉnh, nói: “Phụ nữ bao giờ chả thích hư vinh, có đối xử tốt với cô ấy đến mấy thì cuối cùng cũng không thể công khai được. Chỉ tiếc cho một cậu bé xinh xắn như vậy”.

Tiểu Cẩm gật đầu, nói: “Đúng thế, em chưa từng thấy cậu bé nào xinh như thế. Đúng là nó đã tập trung được tất cả ưu điểm của hai người bọn họ”.

Cơ Quân Đào không nói câu nào mà chỉ nghe hai học trò bàn tán. Nhớ tới cậu bé đáng yêu kia, nhớ đến đôi mắt sáng ngời trong veo kia, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Bây giờ nhớ lại, hôm đó thực ra Thương Hoài Nguyệt vẫn tránh né không nói đến chồng, cũng không chịu thừa nhận mình là bà Lỗ, thì ra là quan hệ bí mật.

Cơ Quân Đào tiễn hai học trò rồi chậm rãi đi về nhà mình, nghĩ lại cảnh Đậu Đậu cầm một túi đậu đứng ngoài cửa, nũng nịu nói muốn tặng quà cho mình, giống hệt một tiểu thiên sứ làm người ta không nỡ từ chối. Một em bé đáng yêu như vậy mà sao mẹ nó lại nhẫn tâm bắt nó mang một thân phận không rõ ràng cơ chứ. Sau khi lớn lên, biết rõ tất cả mọi chuyện thì nó sẽ có cảm giác như thế nào?

Anh không quên được ánh mắt sợ hãi của Tiểu Dã khi cô khóc lóc đòi kéo bố đi làm xét nghiệm ADN năm mười bảy tuổi, càng không quên được vẻ mặt ngày càng cô quạnh, trống rỗng của mẹ suốt mấy chục năm trời. Cô có nghĩ rằng những gì mình đang làm vừa thương tổn một người phụ nữ khác, lại vừa thương tổn đến chính con mình hay không?

“Cơ tiên sinh ăn cơm rồi chứ?” Hoài Nguyệt đang chăm sóc vườn rau, thấy Cơ Quân Đào đi tới, liền chào hỏi một câu cho có lệ. Đậu tằm đã sắp già rồi. Hôm nay, sau khi hái hết chỗ còn lại, nhân lúc Đậu Đậu ngủ trưa, cô ra vườn nhổ hết mấy gốc đậu để trồng một ít bầu và bí đỏ.

Cơ Quân Đào lạnh nhạt đáp lời rồi bước thẳng lên bậc thềm.

“Cơ tiên sinh, xin chờ một chút”. Hoài Nguyệt gọi anh lại, xách một túi đậu tằm tới đưa cho anh qua bức tường vây: “Vừa hái sáng nay, là lứa đậu cuối cùng năm nay đấy”.

Cơ Quân Đào chần chừ một hồi lâu rồi mới đi đến nhận lấy chiếc túi, nghiêm nghị cảm ơn một tiếng rồi đi vào nhà, không quay đầu lại.

©STENT

Hoài Nguyệt hơi sững sờ. Mặc dù có thể thấy người hàng xóm này không phải một người thân thiện nhưng từ sau khi mọi người cùng ăn cơm thì lần nào gặp mặt, anh ta cũng rất lịch thiệp, có lúc còn dừng lại nói chuyện với Đậu Đậu, tại sao hôm nay vẻ mặt lại lạnh lùng như vậy? Xem ra anh ta bị bệnh trầm cảm thật, không muốn tiếp xúc, nói chuyện với người khác. Đây chính là triệu chứng rõ ràng nhất của bệnh trầm cảm.

Cô thở dài, những người ở khu nhà liền kề này đều là loại người không phú thì quý, khi ra ngoài có bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị, nhưng ai biết lúc đóng cửa lại thì cũng mỗi nhà mỗi cảnh, không khác gì những gia đình bình thường.

Cô lại nhớ tới bức tranh Lỗ Phong đưa tới buổi sáng. Anh ta còn nhớ hôm nay là sinh nhật cô, những năm trước đều là quần áo, trang sức và một bữa tiệc trong ánh nến, bây giờ đã chia tay lại càng cố tỏ ra phong nhã. Mặc dù cô không hiểu gì về hội họa nhưng cũng có thể thấy bức tranh đó không phải là loại được họa sĩ vẽ hàng loạt để lừa người nước ngoài. Lại để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của hai thanh niên đưa tranh đến khi thấy mình không chịu ký nhận, đặc biệt là anh chàng còn tỏ rõ vẻ khinh thường mình có mắt mà không thấy Thái Sơn, cô biết bức tranh này nhất định rất có giá trị.

Có điều bây giờ cô là gì của anh ta chứ? Giấu vợ đi tặng quà sinh nhật cho mình sao? Thời gian đúng là thích trêu đùa người ta, hình như hết thảy đều đã đảo lộn. Cô đứng bần thần suy nghĩ, ánh mặt trời chói chang chiếu lên người cô nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lạnh buốt.

Cơ Quân Đào đi thẳng vào phòng bếp, tiện tay ném túi đậu Hoài Nguyệt đưa vào thùng rác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.