Em Là Độc Dược

Chương 2



Cô là được anh cứu về.

Lần đầu tiên gặp anh, lúc đó toàn thân cô chật vật đen nghẻm, người đầy vết thương, người phụ nữ mà cô gọi là thím kia chính là nguyên nhân gây ra tất thải những điều này. Năm năm sống bám chú ruột của mình, chưa một lần cô ăn được một bữa ăn ngon, chưa một lần được ngủ trên giường êm nệm ấm, nếu tâm tình của những chủ nhân ngôi nhà kia vui, cô có thể ăn cơm thừa của họ nằm ngủ cạnh lò sửi, nếu họ bực mình, cô chắn chắn sẽ bị bỏ đói và ngủ ngoài mái hiên nhà. So với cơm, roi đòn cô còn chịu đựng nhiều hơn, nhưng rồi, cuối cùng cũng đến một ngày bị hất khỏi nhà.

Đó là một ngày mưa tầm tả, sấm chớp vang rền, chú cô trên đường trở về nhà bị tai nạn giao thông, thím lấy cớ nhà cần tiền để chạy chữ cho chú nên không đủ tiền để nuôi thêm nhân khẩu thừa thải trong nhà. Cô càng vang xin ở lại, bà thím kia càng tức giận lên rồi đánh cô bằng chổi chà rất nhiều rất nhiều lần như thỏa thê cảm giác phải chứa chấp một đứa không cha không mẹ từ lâu. Đến khi cô kiệt sức không còn đủ tinh lực để chịu đựng nữa, thì bà ta sai người đem một cô bé mới mấy tuổi đầu, bị đánh, bị mắng, bị thương tích đầy mình vứt ra bãi tha ma.

Cho đến sau này cô mới biết, chú cô làm gì có bị tai nạn, cũng chỉ là bọn họ thông đồng đóng kịch để danh chính ngôn thuận đuổi cô đi mà thôi.

Ngoài trời mưa như trút nước, lạnh lẽo mà u ám, bãi tha ma giờ này đều đen tối tĩnh mịch, dường như tai nghe thấy âm thanh gọi hồn của những người nằm dưới nắm mồ, bọn họ nói cô hãy buông tha sinh mệnh này đi, hãy từ bỏ cuộc sống không bằng chết này đi. Chết đi để đau đớn trên da thịt không còn, chết đi để đi tìm cuộc sống tốt đẹp hơn, hai người thân đã mất của cô cũng dường như xuất hiện trước mắt cô, mẹ cô thì khóc, ba cô thì ôm lấy cô như xua tan lạnh lẽo. Nhưng càng lúc cô càng thấy lạnh hơn.

“ Ba mẹ tìm đến con sao? Cho con đi cùng?” Cô thều thào nói

“ Con gái, chúng ta xin lỗi con. Nhưng chúng ta không thể mang con đi được, con đừng buông bỏ, phải sống, phải sống tốt. Đừng buông bỏ.”

Rồi sau đó bóng dáng bọn họ đồng thời biến mất. Đó cũng là thời điểm cô nhìn thấy được một vầng ánh sáng nho nhỏ đang đo về phía bên này, cô biết, chỉ cần có thể gây chú ý, cô sẽ có cơ hội được cứu, chỉ cần còn sống, có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của ba mẹ, có thể báo thù những người đã đối xử tệ bạc với mình, có thể đáp trả mọi đau đớn trên cơ thể, do vậy, cô cất tiếng gọi yếu ớt.

Bước chân của anh nhanh chóng dời về phía tiếng kêu, ngồi nhổm lên mặt đất, dùng ánh đèn heo hắt rọi lên gương mặt cô, ánh mắt to trong veo của cô cũng cố sức hé ra nhìn anh. “ Có muốn sống không?” Giọng nói của anh lạnh lẽo vang lên, dùng con ngươi sắc lạnh tìm tòi đánh giá cô.

Còn cô yếu ớt đến mức chỉ còn có thể dùng khẩu hình miệng nói chuyện với anh.

Sau khi được cứu về, được chữa thương, cô mới biết thiếu niên cứu mình khỏi cái chết kia chính là tân Ám lĩnh của nhóm Ám Vệ nhân của Hắc Long bang, là một người đàn ông quyết tuyệt, vô tình, lạnh lùng, cũng là một người rất chu đáo và cẩn thận, từ lúc anh nhận cô, tự tay chăm sóc cho cô lúc cô dưỡng thương, nói lời lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm tới cô, hình ảnh đó chậm chạp gieo hạt giống vào lòng cô và từ từ sinh sôi nhiều hơn.

Một năm sau đó, cô dưỡng bệnh tốt, anh cũng chạy cho cô tất cả mọi thủ thuật cần có của một ám vệ thì cũng là lúc cô được đưa đến chỗ một người khác, người thầy chân chính dạy cho cô bản lĩnh giết người.

Đó là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, trên người vẫn còn tỏa ra hơi thở thanh xuân tươi mới, môi nở nụ cười, mi rung mày nhíu vẫn lộ ra được vài phần phong vận khi xưa. Người phụ nữ đó từ lần đầu nhìn thấy cô, mắt đã sáng lên và nhận định cô sẽ là học trò chân truyền mọi kĩ thuật của bà. Nhưng cái bà dạy đầu tiên không phải là phương pháp kết liễu cuộc đời một con người như thế nào, mà lại là cách trở thành một loại độc dược, một loại độc dược mà đàn ông vây vào sẽ không dứt ra được, cũng tình nguyện chết dưới tay mình, giống như một loại ma túy cao cấp có sức hút mãnh liệt khiến con người ta tham lam chiếm đoạt.

Bài học đầu tiên là học cách khống chế và điều khiển mắt, chỉ cần liếc mắt đưa mày một động tác đơn giản cũng tỏa ra sức lôi kéo trí mạng, con ngươi phải vừa trong suốt vừa đơn thuần, lại lộ ra được vẻ suồng sã và tùy tiện, vừa thờ ơ, lại vừa ngượng ngùng. Khi đối mắt với đàn ông phải lộ ra vẻ thành thật, trong thành thật lại có vài tia nhộn nhạo bối rối, trong bối rối lại có vài phần thẹn thùng, trong thẹn thùng lại có vài phần phấn khích. Chỉ bằng một ánh mắt xuất thần quyến rũ cũng khiến cho trái tim đàn ông giật thót vì sung sướng, cũng không tùy tiện nhìn đàn ông quá lâu quá chăm chú vì như vậy sẽ khiến bản thân trở nên quá dễ giải, phải khiến cuộc tình với họ trở nên vừa dễ dàng vừa khó khăn, đó mới khiến cho hiệu quả càng tăng cao.

Bài học thứ hai chính là sử dụng ngôn ngữ, chất giọng không thể quá ngọt cũng không thể quá thô, độ lớn vừa phải khiến cho chất giọng vừa êm ái dễ nghe mà vừa đánh động được tới màn nhĩ người ta những âm thanh mê tình, lúc cần ngả ngớn thì càng rỡ một chút, lúc cần mềm yếu thì trở nên dịu dàng đi, hơn nữa phải khiến cho đàn ông có thể thấu hiểu việc bất đắc dĩ của bản thân trong lời nói, đồng thời thể hiện sự táo bạo và thử thách trong ngôn từ.

Bài học thứ ba và là bài học quan trọng nhất, đó chính là vứt bỏ tự tôn cá nhân, vứt bỏ mọi sự ngại ngùng, vứt bỏ mọi tư tưởng truyền thống, để có thể vượt qua rào cản để biến thân thể của mình trở thành một công cụ vừa chấp nhận mọi gã đàn ông manh động trên người mình, bất kể người đó là ai, xa lạ hay quen biết, là bạn hay là thù, chỉ cần đạt được mục tiêu, mọi giới hạn đều có thể vượt qua cả.

Chính mình có thể vận đồ ngủ gợi cảm mỏng tan thấy rõ ràng da thịt bên trong là gì, rồi sà vào lòng một gã đàn ông dùng thân thể mềm mại cọ sát với hắn ta, có thể chủ động đem bàn tay của hắn ta chạm lên cơ thể mình, để bàn tay xa lạ của hắn ta ngao du khắp toàn cơ thể, chạm đến những nơi yếu mềm, có thể dùng môi miệng để trêu chọc hắn ta, có thể ngồi trên người hắn ta phấn khích khoe mẻ cơ thể xinh đẹp, thậm chí là tùy ý để lộ cơ thể hoan ái ngay trước mắt biết bao gã đàn ông khác đang vây xung quanh đánh giá, đang thèm thuồng nhìn cơ thể mỹ miều của mình.

Đàn ông cũng có giới hạn, cũng có thị hiếu, bọn họ thích chiêm ngưỡng cơ thể xinh đẹp một cách trần tục nhất, nhưng lại không biết phụ nữ trong bộ dáng chật vật nữa kín nửa hở mới là thứ đẩy dục vọng lên đến cao trào nhất, bọn họ thích tham hoan với một người phụ nữ bốc lửa nhưng không biết, bộ dạng ngây ngô, tùy ý mới là chân chính kích thích. Một người phụ nữ quyến rũ là người có thể dùng đôi mắt ngây thơ trong trẻo, nằm lên mình một người đàn ông một cách đơn thuần nhất, nửa ỷ lại, nửa tin tưởng ôm chằm lấy hắn ta, vừa đơn giản vừa ngốc nghếch dân tới miệng hắn ta cơ thể mềm mại, mà không chút xấu hổ nào, giống như một đứa trẻ lớn xác, tùy ý bị hắn ta chiếm đoạt.

Cái mà Mị học chính là như vậy, học cách khiêu khích đàn ông, học cách khiến đàn ông trở nên mê mẩn trong sắc đẹp của mình, học cách phóng túng, học cách trở nên xích lõa trần trụi, học cách tự động dâng hiến, học cách bị người khác vọng động trên cơ thể, học cách bị chiếm đoạt, thậm chí là học cả cách rên rỉ dưới cơ thể một gã đàn ông xa lạ, học cách cầu hoan... học tất cả những điều đó để mỗi vụ ám sát đều hoàn hảo.

Thậm chí, cô còn phải học tác phong phóng đãng, tùy tiện từ hành động đến sinh hoạt. Cũng vì như vậy, người ta thầm đoán có phải là một người ít khi ra ngoài chỉ khi thi hành nhiệm vụ như cô thì phải chăng bộ dáng ở nhà của cô cũng rất quyến rũ như vậy, mặc đồ ngủ mỏng manh, hành động tùy tiện tóc dài xõa ra sau lưng, mỗi cái giơ tay nhất chân đều lộ ra nét phong tình, chỉ cần hay cử động hớ hênh là cảnh xuân sẽ lộ ra.

Nhưng không ai trong số họ biết được nhà của cô là ở đâu, là ở địa phương nào, nhưng có một số người truyền miệng nhau, bắt gặp cô trong quán bar, trên người mặc áo ngủ mỏng tan, không dây, không nội y, không biết là cô đang hay không thi hành nhiệm vụ, cùng một gã đàn ông cười nói, ánh mắt mọi gã đàn ông trong phòng bao gồm cả người chứng kiến kia đều tập trung trên người cô, thì cô kéo vạt áo phía trước xuống dúi đôi nhũ hoa mềm mại vào miệng gã đàn ông kia, sau đó cả hai lâm vào triền miên mặc kệ mọi ánh nhìn đến. Kể từ tin này truyền ra, đàn ông muốn cùng cô hoan ái càng không thể đếm xuể...

Và bài học cuối cùng chín là phương thức giết người, dùng cơ thể bản thân làm mồi nhử, dùng lời ngon tiếng ngọt để làm lưới câu, dùng ánh mắt quyến rũ để gợi tình, để từng bước từng bước đưa đàn ông lên đỉnh của cuộc giao hoan rồi mạnh mẽ một chiêu kết liễu. Học hỏi bà, cô biết, khi hai thân thể xích lõa giao triền đến cực hạn, cũng là thời điểm người đàn ông rũ bỏ mọi phòng tuyến để dùng sức phun trào trong cơ thể người phụ nữ, cơ thể mềm yếu co rụt lại tiếp nhận kích thích, chỉ cần động tác cẩn thận một chút là dễ dàng kết liễu mạng hắn ta.

Sau khi truyền thụ tất cả, bà cũng thực nhiệm vụ ám sát cuối cùng, giết chết được kẻ thâm thù đại hận của bà, người từng giết chết người đàn ông mà bà yêu thương nhiều năm trước đây, bà nhìn ông ta tắt thở một cách tức tửi, trên bờ môi nở ra một nụ cười rồi tự vẫn.

Người trong giới hay nội bộ Hắc Long bang đều biết rằng, kẻ đầu tiên mà cô ám sát không ai khác chính là gã đàn ông có chung dòng máu cuối cùng của cô trên cuộc đời mình, chú cô.

Người ta kể rằng cô giả vờ gặp người đàn ông kia trong một quán bar mập mờ trong ánh đèn nhiều màu, không khí u ám đầy màu sắc hoan dục, những người phụ nữ ngả ngớn khiêu khích đàn ông, thì khi cô vừa bước vào mọi ánh mắt các gã đều tập trung lên người cô, nhưng trong mắt cô dường như chỉ liếc qua một người đàn ông duy nhất, chính là ông ta, một giây giao nhau, sự mê hoặc trong ánh mắt liền khiến ông ta mê say, bắt chuyện, bồi rượu, chẳng mấy chốc ông ta đã đưa ra chủ ý lên giường, rồi đưa cô về nhà mình trong bộ dáng say xỉn.

Nhìn thấy thím, bà ta đã già đi nhiều, cô âm thầm cười lạnh, trong ánh mắt ghen ghét và phẫn hận của bà ta được ông ta dìu vào phòng, cửa để hở khiến bà ta tận mắt nhìn thấy được bộ dáng giao hoan của bọn say đắm như thế nào. Cho đến ngày hôm sau người ta mới phát hiện ba người trong nhà kia đều đã chết...

Nhưng so với việc đáng sợ mà cô làm, đàn ông lại càng thích cùng cô ân ái hơn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.