Em Là Độc Dược

Chương 8-2



Vì anh sao? Nháy mắt đó, trái tim của Mị thịch lên một nhịp. Tại sao? Tại sao anh lại nói với cô những lời này? Tại sao lại ngay lúc này? Đau! Nhưng cô lại nở nụ cười, nháy mắt cô đẩy anh ra, khóe môi nhếch lên cười phong tình, quay về bộ dáng quyến rũ thường ngày. Đem gương mặt xinh đẹp của bản thân kề sát với gương mặt anh, bàn tay vuốt ve sườn mặt cương nghị, đáy mắt sâu hun hút đánh giá anh, âm thanh vừa ngọt ngào vừa nũng nịu nói với anh. “ Thì ra người đàn ông lạnh lùng như anh cũng biết đùa. Em sẽ tưởng thật đó.” Bờ môi mềm mại lại cuối xuống ấn lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng, không quấn quýt môi lưỡi, không cọ sát cuồng nhiệt, chỉ là nhẹ nhàng chạm lấy cảm nhận sự ngọt ngào lẫn nhau, chậm chạp mút nhau, chỉ vậy, anh cũng không đẩy ra.

Thấy anh không chống đối, một tia khó xử hiện ra trong đôi mắt yêu mị, lóe lên rồi biến mất rất nhanh, không ai nắm bắt được, theo sau đó khóe môi cô nhếch lên cao hơn, cười càng phong tình hơn, đem thâm thể mềm mại áp lên người anh, hai chân dạng qua hông anh, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt anh, biểu tình phóng đãng ngản ngớn. “ Nếu anh không để ý cơ thể còn cùng một đám đàn ông ân ái qua, em cũng phải khiến anh thỏa mãn chứ.” Sau đó cười hì hì vén mái tóc đen mượt xỏa ra trước ngực, đem cái cổ thon dài trắng noãn lộ ra, gò má hây hây hồng, mái đầu hơi cuối, mi cong cong hạ xuống, hơi run run một chút cực kì trêu người, ngón tay mảnh khảnh và đôi mắt đen tuyền ma mị chăm chú cởi từng nút áo một trên người anh, tốc độ rất nhanh nhưng cả hai cảm thấy dài như một thế kỉ.

Đến cúc áo cuối cùng, cổ tay của cô cũng bị anh nắm lấy, gương mặt tuấn tú lạnh lùng đến đáng sợ. “ Tiểu Mị...” chất giọng anh khàn khàn, lạnh nhạt, nhưng nghe ra được sự uy hiếp, anh cũng là đàn ông, mặc dù anh lãnh cảm với phụ nữ nhưng lại không có sức chống cự với cô, chỉ cần đó là cô thì cô có thể đánh động được tâm lí của anh, thậm chí khơi gợi được dục vọng của anh, chưa bao giờ anh thấy một người phụ nữ có thể khó hiểu như cô, anh ngỡ như nhìn thấu cô rồi, nhưng rồi thực ra không phải. Một phút trước anh còn nghĩ cô cũng chỉ là một cô gái thanh xuân đôi mươi tuổi đầu chưa hiểu sự đời, mà một phút sau cô đã trở thành người phụ nữ thành thục, mị tình, hiểu rõ phương pháp trêu cợt đàn ông. Càng như vậy, cô có biết cô càng tỏa ra sức hút mãnh liệt khiến anh chú ý đến cô nhiều hơn, quan tâm cô nhiều hơn, thậm chí là muốn cô nhiều hơn không?

Nhưng giống như cô không nghe ra được sự nguy hiểm trong lời nói của anh, mặt ngẩn lên nhìn anh cười tà tứ. “ Anh nhớ nhẹ một chút, đám đàn ông kia còn làm em rất đau đó.” Nói rồi, rút tay ra khỏi sự kèm cập của anh, tự động kéo mối nối của áo ngủ ra, lớp vải trong suốt ngay lập tức buông thỏng ra hai bên, lộ ra gần hết đôi thỏ ngọc xinh xắn, thậm chí là cả nơi tư mật xinh đẹp kia nữa, cô cười mị mị, kề sát vành tay anh thổi khí. “ Em như vậy anh có hài lòng không?” Bàn tay xoa xoa lồng ngực tráng kiện săn chắc của anh, cười đến mê người.

Anh cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói. “ Tiểu Mị...” Ai cũng có giới hạn, anh cũng đã gần đi đến giới hạn của bản thân, đến lúc vượt qua nó anh chỉ sợ sự tức giận của anh sẽ làm tổn thương cô mà thôi, nhưng trên thực tế hoặc chính bản thân anh hiểu rõ, anh không phải không thể phản đối cô mà anh đang sợ hãi một sự thật. Sợ rằng anh sẽ giống như những kẻ kia, trở thành một người đàn ông trong số vô vàn người đàn ông của cô, cũng mờ nhạt đến nỗi cô chẳng nhớ là ai kia, cho nên anh không phản kháng cũng không thuận theo, vì anh có cảm giác bản thân làm như vậy mới đúng.

Nhìn ra sự bất đắc dĩ trong đôi mắt anh, nụ cười trên mặt cô cũng cứng lại, cánh tay rũ xuống, cũng không dùng giọng điệu cợt nhả để nói cười với anh nữa, ngồi phịch xuống trên chân anh, mái đầu cuối xuống, hốc mắt cũng đỏ trở lại; khi anh còn đang ngạc nhiên với thái độ thay đổi đột ngột của cô, thì bất chợt, một giọt nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt, thích thích rơi xuống, nhưng cô không thèm lau, cũng cố để không phát ra một âm thanh nức nở nào, ngoan cường và kiên định. “ Em biết, em nhơ bẩn, em tùy tiện. Nhiều khi em mong anh sẽ giống như đám đàn ông kia... Nhưng nếu như vậy thì đó không phải là anh.” Cô lạnh nhạt nói, trong giọng nói tràn ngập bi thương, tràn ngập chua xót, khóe môi cũng chẳng thể nâng nỗi nụ cười.

Nói xong cô toan từ trên người anh rời đi, đột nhiên bị anh kéo lại, cả cơ thể trong phút chốc rơi vào lồng ngực ấm áp, cô muốn tránh khỏi nhưng bất lực, cứ bị anh giam trong hai cánh tay rắn chắc. “ Buông em ra!!!” Cô thét lên rồi bật khóc. “... Nếu ban đầu anh không cứu em, nếu anh không chăm sóc em, nếu anh không bảo ban em... đều tại anh!!! Làm em yêu anh rồi anh lạnh nhạt với em, hờ hững với em, đến lúc em cần sự lạnh lùng đó của anh thì anh lại đến... hức hức...” Cô mới không cần sự thương hại của anh, mới không cần sự áy náy của anh, cái cô muốn chính là anh, nhưng cô không phải của chỉ mình anh, và anh cũng không phải của chỉ mình cô, vĩnh viễn không.

Giọng nói của anh dịu dàng đến cực hạn. “ Là anh sai, chúng ta làm lại từ đầu được không?” Ôm cô trong ngực, tiếng khóc của cô làm lòng anh đau, nước mắt của cô hòa tan trái tim anh, ngay lúc này, anh chợt nhận ra, anh không cần gì hết, anh chỉ cần cô, chỉ cần có cô là đủ. Nhưng anh đơn giản và không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, anh cũng không biết nên giải thích như thế nào để cho cô hiểu, cũng không biết diễn tả ra sao nữa.

“ Làm lại từ đầu?” Cô nấc lên rồi cười lạnh. “ Ngay cả chạm vào cơ thể bẩn thỉu này anh còn chán ghét...” Cô hiểu rõ anh, cũng hiểu rõ tư tưởng nước Y ăn sâu vào đầu anh như thế nào, bản thân anh sẽ không thể nào chấp nhận một người phụ nữ như cô, sẽ không và không bao giờ có ngày đó. Anh chán ghét sự nhơ bẩn và ô nhục của một người phụ nữ không có liêm sĩ, không có tự trọng, không có tự ái bản thân mà tùy tiện để đàn ông chà đạp. Cô kéo vạt áo ra hai bên vai, cho anh nhìn thấy cơ thể trần trụi xinh đẹp, nhưng trên da thịt trắng trẻo lại đầy vết xanh tím. “ Anh sẽ không để ý đến nó sao!!!”

Chết tiệt!!! Ngay khi cô vừa dứt lời cũng là lúc môi miệng bị chặn lại, lần này nụ hôn tràn ngập sự xâm chiếm, bá đạo hút sạch hơi thở trong khoang miệng, môi lưỡi trơn tru phấn khích quấn lấy nhau, yếu mềm và nhạy cảm, chúng tham lam lướt qua mỗi vị trí của khoang miệng, quét qua vòm họng, rồi thít chặc với nhau theo nhịp điệu của môi răng, hơi thở nóng hầm hập của anh phả lên mặt cô, khiến cô phút chốc sửng sốt, bị động bị anh hôn lấy hôn để, chỉ có thể bậc ra tiếng. “ Ưm ưm...” đứt quãng.

Trong nụ hôn nóng bỏng và đầy kích tình đó xen giữa là xúc cảm xa lạ từ bàn tay đang chu trên cơ thể cô truyền đến. Một tay lách vào trong vạt áo vừa ôm lấy cơ thể cô vừa vuốt ve tấm lưng trần mềm mại của cô, tay còn lại bao lấy gò má của cô rồi mang theo xúc cảm tê dại từ từ trượt xuống cổ, xuống xương quai xanh, vuốt ve bờ vai trần noãn nà láng mịn rồi áp lên một khối mềm mại của cô, bắt được bên dưới nó mà xoa nắn. “ A... ư...” Bàn tay to ấy dường như không bao hết được con thỏ nhỏ của cô, nó vừa ngốc nghếch vừa vô dụng nhưng lại vô cùng thành công trong việc khiến người ta thở dốc, cằm được, bàn tay thô sần trở nên bạo dạng hơn mà bắt đầu xoa nắn nó, khối mềm mại trong tay anh bị biến hóa thành nhiều hình dạng kích thích, xen lẫn hành động đó là tiếng rên rỉ khó cưỡng.

Một phút sau anh mới buông tha cho cô hít ngụm hơi thở, ánh mắt cô đục ngầu, sủng nước không có tiêu cự, đầu tựa vào vai anh thở gấp rút, cơ thể không còn chút sức lực ngồi phịch xuống bên người anh, lại nhạy cảm phát hiện nơi nào đó nhô cao, gương mặt cô thoáng chốc ngẩn ra, đó cũng là lúc anh kề tai xuống nói nhỏ. “ Tự làm tự chịu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.