Con
chim dậy sớm thì có sâu ăn, Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu từ sáng sớm đã vội trở về
nơi đóng quân, doanh trại cũng đã phái người tới sân bay đón họ.
Cánh
cửa doanh trại sư đoàn 1 đã ngày một rõ nét, Ưu Ưu mở cửa kính xe ra, thò đầu
nhìn ra bên ngoài. Tuy trời đã vào mùa xuân từ rất lâu rồi, nhưng gió ở cái
vùng đất này vẫn lạnh thấu xương, cành cây vẫn còn trơ trụi, không có một chút
sức sống nào.
“Em cứ
tưởng rằng, kịch liệt yêu cầu anh trở về như vậy thì họ sẽ kéo một dải cờ đỏ
chứ?”
Trử
Tụng cười buồn, từ lúc xuống máy bay tới giờ anh chỉ nhắm mắt lại để nghỉ ngơi,
nghe xong câu nói của Kiều Ưu Ưu, mở mắt ra nhìn doanh trại bộ đội mà anh đã
sống mười mấy năm qua, hình ảnh bây giờ cũng không có gì khác so với mấy tháng
trước, thỉnh thoảng vài người mặc quân phục xanh ung dung đi lại, đây là một
doanh trại “sư tử” sẽ chẳng bởi vì thiếu anh mà có bất cứ sự thay đổi nào.
Chiếc
xe đưa thẳng họ tới tòa nhà trung tâm, Trử Tụng kéo Kiều Ưu Ưu cùng tới văn
phòng sư đoàn trưởng, trên đường đi cũng gặp vài lãnh đạo sư đoàn 1, mỗi người
khi gặp lại Trử Tụng đều tỏ ra vui mừng nhưng cũng hơi buồn vì phải chia tay
một người phi công ưu tú như vậy, chắc cũng là việc đáng buồn nhất đối với họ.
“Cốc,
cốc, cốc.”
“Vào
đi!”
Nghe thấy
giọng nói của sư đoàn trưởng, Trử Tụng đẩy cánh cửa phòng sư đoàn trưởng ra,
kéo tay Kiều Ưu Ưu đi vào. Sư đoàn trưởng Ngụy ngồi sau bàn làm việc, ngước mắt
lên nhìn họ: “Tới rồi à?”
“Vâng,
chúng tôi tới rồi.”
“Khi
nào thì đi?”
“Chút
nữa sẽ đi luôn.”
Sư đoàn
trưởng nghe vậy, cuối cùng cũng dừng bút, chống vào bàn làm việc đứng lên, châm
một điếu thuốc rồi chậm rãi đi tới đứng bên cửa sổ. Trử Tụng nhìn bóng lưng đã
không còn trẻ của ông, thấy đau lòng. Năm đó anh vẫn là một anh lính quèn, sư
đoàn trưởng Ngụy đã chọn anh từ trong đám tân binh về sư đoàn 1, không có con
mắt của sư đoàn trưởng, có lẽ cũng không có Trử Tụng của ngày hôm nay.
Trử
Tụng xoa mũi, cố gắng kiềm lại và cười nói: “Sư đoàn trưởng, đã lâu rồi không
gặp, không cho tôi hút thuốc thì thôi, chẳng nhẽ cũng không cho cốc nước sao?”
“Muốn
uống thì tự rót.”
Kiều Ưu
Ưu lè lưỡi nhìn Trử Tụng, cũng may là cô cùng tới đây với anh, nếu như không có
cô ở đây thì Trử Tụng có khi lại phải chịu phạt rồi cũng nên. Kiều Ưu Ưu hạ
thấp giọng nói vào tai anh: “Sư đoàn trưởng của anh tính khí khó chịu thật.”
Trử
Tụng nghe vậy liền ra dấu im lặng với cô. Tuy sư đoàn trưởng đã già rồi, nhưng
trước đây cũng xuất thân là phi công, tai ông vô cùng thính nhạy bén, âm thanh
cho dù nhỏ cỡ nào thì cũng khó thoát được khỏi tai ông.
Sư đoàn
trưởng Ngụy quay lại bàn làm việc, lấy từ trong ngăn kéo ra một túi giấy da bò
lấy tài liệu trong đó ra, cầm bút lên kí. “Bút sa gà chết” dù có là ai thì cũng
không có cách nào thay đổi.
“Cầm về
đi, cái cậu muốn đó.”
Sư đoàn
trưởng Ngụy đưa túi da bò ra giữa không trung đợi Trử Tụng tới nhận. Nhưng lúc
đó Trử Tụng lại do dự. Anh không muốn rời xa nơi này, Kiều Ưu Ưu chỉ là một trong
những nguyên nhân, nhưng phần nhiều là do anh không muốn chào từ biệt chiếc máy
bay ở chính nơi anh đã nhận được bao vinh quang, thật quá đau đớn, vậy mà khi
sự thực đúng như anh mong đợi thì trong lòng anh lại toàn là sự hụt hẫng khó
hiểu.
“Còn
chần chừ gì nữa? Mau nhận lấy đi!”
Trử
Tụng tiến lên mấy bước, cầm túi giấy tờ thật nặng nề, ngón tay nắm lại và tự
nói một cách châm biếm: “Mười mấy năm đổi lại là một tờ giấy A4.” Trử Tụng nhìn
sư đoàn trưởng: “Cảm ơn sư đoàn trưởng đã dìu dắt, tôi đi đây.”
Nói
xong, anh kéo Kiều Ưu Ưu quay người định đi nhưng lại bị sư đoàn trưởng gọi
lại.
Trử
Tụng đứng ở cửa, không quay đầu lại.
“Ăn bữa
trưa xong hẵng đi, chắc cậu không định đến bữa cơm cũng chẳng muốn mời tôi
chứ?”
Sư đoàn
trưởng Ngụy mặc áo khoác vào, đi tới cạnh Trử Tụng và Kiều Ưu Ưu: “Món dân dã,
thịt lợn hầm mỳ, bánh chẻo nhân dưa muối.”
Trử
Tụng không hiểu có phải mọi người muốn cố ý tránh anh không, những đồng đội đã
cùng anh phấn đấu bao nhiêu năm qua lại chẳng thấy bóng ai. Thực ra anh cũng
không biết phải đối diện với họ ra sao, ngưỡng mộ hay đố kị? Hay là oán hận tự
thương mình? Nhưng lúc này khi anh không được gặp họ, Trử Tụng lại thấy có chút
không cam lòng.
Trong
căn phòng riêng ăn bữa trưa, vẫn là nơi trước đây sau khi Kiều Ưu Ưu thu xong
chương trình, được sư đoàn trưởng và chính trị viên mời “yến tiệc”. Khi đó hình
như họ có rất nhiều điều để nói, nhưng hôm nay, một bữa cơm họ lại gần như
không giao tiếp với nhau. Món ăn dù có ngon thế nào đối với họ cũng chẳng có
mùi vị gì.
Trử
Tụng biết rằng, sau khi kết thúc bữa ăn này, anh sẽ chẳng còn lí do nào để ở
lại đây. Trước khi từ biệt để lên xe, anh còn không nhịn nổi và đưa ra một
thỉnh cầu: “Sư đoàn trưởng! Tôi, có thể tới sân bay xem một chút được không?”
“Ừ!” Sư
đoàn trưởng hắng giọng, ánh mắt nhìn Trử Tụng như đang muốn lột da anh không
bằng, từng chữ như được đi ra từ trong kẽ răng: “Tôi tưởng rằng, tên tiểu tử
như cậu thực sự nhẫn tâm như vậy, không muốn xem lại cái máy bay của cậu một
lần nào nữa.”
“Sư
đoàn trưởng!” Trử Tụng cười đau khổ: “Có được không?”
Trước
khi lên xe, Ưu Ưu còn kéo tay Trử Tụng nói nhỏ: “Em biết anh không nỡ, không đi
nữa có được không? Em cùng anh chuyển về đây.”
Trử
Tụng dí tay vào mũi cô lắc đầu.
“Anh có
thể hối hận, cho dù có kí tên rồi thì cũng chẳng sao, em đi tìm bố để nói
chuyện, ông ấy chắc chắn sẽ không làm gì em đâu.”
“Đừng
nói những lời ngốc nghếch đó nữa, đây là con đường anh đã chọn, sẽ không có sự
thay đổi.”
“Hai
người lẩm bẩm làm cái gì thế? Lên xe!” Sư đoàn trưởng Ngụy lên giọng, tâm trạng
người già như ông vốn đã không được vui vẻ gì, vậy mà cái người khiến ông không
vui lại đang thì thầm với vợ trước mặt ông giống như đang nói xấu ông thì phải,
cái cảm giác này rất khó chịu, vô cùng khó chịu!
Tại sân
bay, đây là nơi mà Kiều Ưu Ưu có nằm mơ cũng không muốn tới, lần trước để vào
đây xem, Trử Tụng đã bị chịu phạt, bản thân cô còn phải đền bù một chương
trình. Khi đó cô kiêu ngạo và liều lĩnh, chỉ muốn xem rốt cuộc cái máy bay như
thế nào mà khiến cho Trử Tụng nhớ mong tới vậy, thậm chí cô còn ấu trĩ muốn
biết, trong lòng anh rốt cuộc là máy bay quan trọng, hay là cô quan trọng.
“Kiều
Ưu Ưu.”
“Dạ!”
Kiều Ưu Ưu đang ngồi nhìn ra cửa sổ và nghĩ ngợi thì bất ngờ nghe thấy tiếng
gọi cô tỉnh táo lại thì phát hiện đó là sư đoàn trưởng đang ngồi ở ghế phụ, “Sư
đoàn trưởng Ngụy.”
“Lần
đầu tiên gặp cô, chính là ở đây.”
“Vâng!”
“Trử
Tụng chỉ vì muốn cho cô xem máy bay mà không tiếc thân mình làm trái quy định,
khi đó cho anh ta chịu phạt chắc cô vẫn nhớ chứ?”
Kiều Ưu
Ưu gật đầu: “Nhớ ạ!”
“Chắc
là Trử Tụng chưa nói với cô, chương trình của cô không thể đổi lại hình phạt
cho cậu ta, trước khi chương trình bắt đầu, cậu ta đã một mình ngoan ngoãn nhận
phạt rồi.”
“Không
nói với tôi, nhưng tôi vẫn đoán ra.” Kiều Ưu Ưu quay sang nhìn Trử Tụng. Cô
biết Trử Tụng không phải là người để một người phụ nữ ra chịu phạt thay cho
mình. Từ nhỏ tới lớn, Trử Tụng dám làm dám chịu, nói là làm được, mãi là cái
người sau khi làm chuyện xấu xa thì vẫn thản nhiên nói rằng: “Đúng là tôi làm
đấy, cậu có thể làm được gì nào?”
“Được
đấy, đôi vợ chồng này, khi đó ai đã bảo tôi rằng, Trử Tụng kết hôn nhưng không
hợp với vợ nên cả năm chẳng thèm về nhà, điện thoại cũng rất hiếm khi gọi, ai
nói vậy? Lần sau để tôi chặt tay anh ta đi.”
Kiều Ưu
Ưu thất vọng, hóa ra đàn ông trong doanh trại cũng thích buôn chuyện như vậy.
Ngón tay véo Trử Tụng mạnh hơn, nhưng vẫn hoàn toàn không thể thu hút được sự
chú ý của anh, anh quay đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lưu luyến thân thiết.
Bên
ngoài cửa sổ là một dãy máy bay chiến đấu xếp thành hàng J-10, J-11 còn có cả
máy bay trực thăng. Kiều Ưu Ưu cuối cùng cũng có thể nhìn một cách thoải mái
những chiến đấu cơ mà cô luôn hằng ao ước được nhìn thấy. Bộ dạng yên tĩnh
giống như những con mãnh thú đang chờ thời cơ, sau khi nhắm chuẩn mục tiêu sẽ
quyết không cho đối tượng một chút cơ hội để thoát thân.
Chiếc
xe chầm chậm dừng lại, Trử Tụng vẫn ngồi yên trong xe không nhúc nhích. Sư đoàn
trưởng tức giận đập mạnh cánh cửa: “Cậu cút ra khỏi xe cho tôi!”
Dù có
cách xa một đoạn nhưng vẫn có thể nhìn thấy những người bận rộn trên sân bay,
người thì mặc trang phục phi công, người thì mặc trang phục rằn ri trên mặt
đất, họ đều bận rộn chuẩn bị cất cánh, nhưng tất cả những điều này lại hoàn
toàn chẳng liên quan tới Trử Tụng.
Trử
Tụng vừa nhìn qua đã có thể nhận ra máy bay J-10 đã gắn bó với anh bao nhiêu
năm, chiếc máy bay chiến đấu đời thứ ba đầu tiên do Trung Quốc chế tạo nên,
vinh dự của anh đều là do nó mang lại, vậy mà từ giờ về sau, anh sẽ phải nói
lời từ biệt với nó. Tầm nhìn của anh ngày một mờ đi, nhưng anh lại nhìn thấy
một hình ảnh đang thành thục bám vào thang cuốn máy bay đó, Trử Tụng vội dụi
mắt, muốn nhìn người đó được rõ hơn đang làm gì? Các phi công cũng lần lượt lên
máy bay, có vẻ như họ chuẩn bị cất cánh.
“Sư
đoàn trưởng?”
“301
nói rằng phải tiễn biệt cậu, tôi đã phê chuẩn.”
Trử
Tụng kích động không thể kiềm chế được, chỉ có thể cố gắng kìm nén tình cảm
trong lòng mình, anh sợ mình không kìm nén được mà chạy tới trước máy bay.
Máy bay
bắt đầu xuất phát, tiếng động cơ lớn phát ra khiến Kiều Ưu Ưu chau mày, ngay
sau đó là gió lớn khiến cô không thể mở được mắt ra, qua một quãng chạy ngắn,
bảy chiếc máy bay đã xếp thành chữ nhân và đồng loạt bay lên. Rất nhanh sau đó
liền len vào tầng mây, trong không khí còn nguyên mùi nhiên liệu. Thì ra, mùi
nhiên liệu mà Trử Tụng nhắc tới là như thế này, Kiều Ưu Ưu phải thừa nhận đúng
là rất khó ngửi.
Cô
tưởng rằng máy bay sẽ không xuất hiện nữa, nhưng chỉ một tích tắc sau, bảy
chiếc máy bay lại cùng lọt vào tầm mắt. Bọn họ treo ống khói lên máy bay, đây
vốn là việc mà họ rất hiếm khi làm, vì chiến đấu cơ đối với phi công mà nói thì
hoàn cảnh sử dụng của nó chỉ là tác chiến chứ không phải để biểu diễn bay.
Nhưng hôm nay họ đã phá lệ, để tiễn biệt người đồng đội tốt nhất của họ.
Mấy
chiếc máy bay lượn qua lượn lại ở giữa khoảng không, Kiều Ưu Ưu nhìn thôi cũng
hoa cả mắt. Gần như là cùng một lúc, đuôi của năm chiếc máy bay đồng loạt phun
ra một làn khói màu xanh lam, đến khi cô nhìn kĩ mới phát hiện ra hình dáng của
làn khói đó là CS301. Hai chiếc máy bay bay ở vùng ngoại vi còn lại thì phi
thẳng từ vị trí thấp lên cao, sau đó tỏa đi ra những hướng khác nhau, làn khói
ở đuôi màu đỏ đã tạo thành một hình trái tim xung quanh dòng chữ CS301.
Kiều Ưu
Ưu đã khóc, vì món quà quá bất ngờ này, cũng vì hình ảnh đẹp đẽ kia. Tuy làn
khói tan đi rất nhanh, nhưng nó đã lưu lại trong trái tim mỗi con người có mặt
ở đó. Trử Tụng và đoàn 301 mãi mãi ở bên nhau.
Khi máy
bay hạ cánh, Trử Tụng và Ưu Ưu đã ngồi lên xe và rời đi. Môi Trử Tụng mím chặt
lại, có phần trắng bệch, anh đang cố gắng kìm nén, anh không muốn thể hiện sự
yếu đuối này của mình trước mặt Kiều Ưu Ưu, càng không muốn đối diện với những
đồng chí từng vào sinh ra tử với mình như vậy.
Kiều Ưu
Ưu quay đầu lại, qua cửa kính sau xe, cô nhìn thấy một hàng người nhỏ, họ đang
nhìn theo Trử Tụng. Họ không được gặp mặt, không kịp nói câu tạm biệt.