Tạ Anh Tư chết lặng, thuận theo hướng chỉ tay của Chu Minh, cô
nghiêng đầu nhìn chiếc túi của mình, bộ não mệt mỏi cuối cùng cũng hiểu
ra lời châm biếm đó. Toàn bộ sức lực đều hội tụ ở nắm đấm đang siết chặt dưới gầm bàn, nhưng cái nắm đấm nhút nhát, rụt rè đó của cô lại có mắt, dù thế nào cũng không ra tay được, đành dùng một tràng cười để che đậy
sự ngượng ngùng: “Ha ha, tổng biên quả thật biết đùa, lần trước là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi.” Trừng mắt cười hỉ hả với Chu Minh. Chỉ thấy anh cũng cười nhẹ, không nói năng gì, Tạ Anh Tư không đấu lại, một lần
nữa đành chịu khuất phục. Nhân tố bạo lực bao phủ khắp không trung,
nhưng tức một nỗi là không mượn được cớ gì. Trước mắt người đàn ông này, hết lần này đến lần khác cô bộc lộ những thói xấu, càng nghĩ, Anh Tư
càng tức tối, cầm cốc trà trên bàn lên, không nghĩ nhiều, cô coi đó như
một bình chữa cháy. Hung dữ uống một hơi cạn sạch, không ngờ “bình chữa
cháy” đó không phát huy công hiệu, mà còn nhóm lên một ngọn lửa lớn nóng rát.
Anh Tư vội nhổ ngay cốc nước đó ra, trong khoảnh khắc Tạ Anh Tư cảm
thấy sao vàng trước mắt bay tứ tung, tay cầm cốc cứng đờ lại, môi mở
rộng, trong miệng như có một ngọn lửa nóng rát tấn công dồn dập, đến nỗi suýt nữa cô đau đớn khóc ròng.
“Lại sao thế?” Chu Minh nhình dáng vẻ đờ đẫn của Anh Tư, nhướn mày
hỏi, anh biết ngay mà, đừng có mong cô gái này ngừng gây chuyện, đến
uống nước cũng để xảy ra tai nạn.
“Nóng quá, nóng quá!” Anh Tư mở to miệng, hít lấy hít để không khí
lạnh mùa đông, cũng chẳng quan tâm đến lịch sự hay thất lễ, thè cả cái
lưỡi ra ngoài, dùng tay ra sức phẩy phẩy bên miệng. Nhưng ngọn gió bé tí ấy làm sao đối lại được sự bỏng rát của cốc trà nóng, hoàn toàn không
thể giải quyết được tình thế cấp bách này. Tạ Anh Tư càng quạt càng thấy xót xa, ai oán nhìn Chu Minh – một kẻ không có chút thiện cảm, lúc này
cô thực muốn biến thân thành con rồng phun lửa trong truyện cổ tích,
diệt luôn uy phong của gã đàn ông lòng dạ đen tối này.
Đương nhiên, đây hoàn toàn chỉ là một giấc mơ thôi.
Chu Minh mỉm cười nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tạ Anh Tư, đánh hơi
thấy sự tức giận sâu sắc kết tụ trong đôi mắt cô, tâm trạng anh vui vẻ
hẳn lên. Ung dung nhấc cốc trà trên bàn, anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm,
động tác vô cùng nho nhã, tựa như một vị khách từ trên trời xuống: “Lần
này coi như cô đã tiến bộ rồi, ít nhất cũng không cần dùng đến túi.” Tay cầm chiếc cốc, anh như đang thưởng thức hương vị trà thanh đạm, “Trà
này không tồi, lãng phí như vậy quả thật đáng tiếc.”
Cặp môi xinh đẹp của Chu Minh nói ra toàn những lời châm biếm, khiến
Anh Tư bị bỏng lại càng thêm bực tức, trong mưa bom lửa đạn, cô chịu đủ
nội thương, lẫn ngoại thương, nhưng chỉ có thể cười trừ đáp: “Đúng,
đúng, lãng phí… thật đáng xấu hổ.” Xấu hổ, hai chữ ấy bật ra một cách
khó khăn. Tên Chu Minh có trái tim bị chó gặm mất này đã nhắc nhở cô
thành công, lúc đầu bản thân cô thực đã lãng phí một đống cao lương mỹ
vị nhân gian.
“Cô Tạ có tư tưởng quý trọng đồ ăn như vậy, thật hiếm có.” Chu Minh
nhớ lại hình dáng quái vật của Anh Tư tối đó, nôn đến nỗi choáng váng
mặt mày, lại tiếp tục nhìn cô gái đang thè cả lưỡi ra quạt lấy quạt để
trước mặt, không kìm được nở một nụ cười. Tại sao cái lưỡi đỏ đầy mê
hoặc của phụ nữ lại có thể hài hước đến thế khi anh chứng kiến ở người
con gái này.
“Không dám, không dám, vẫn còn phải học hỏi nhiều ở tổng biên.” Tạ
Anh Tư vẫn tiếp tục cười gượng, cơ mặt đã mệt đến nỗi muốn co cứng lại.
Sau khi cười trừ, Tạ Anh Tư bị lửa trong lửa ngoài tấn công đến nỗi
không còn giận được nữa, càng phát ra ánh mắt ai oán nhìn bộ mặt châm
biếm của Chu Minh thì càng nguội lạnh trong lòng. Mẹ kiếp, cái đó gọi là mỗi lần ngã một lần bớt dại, lời cảnh báo của cổ nhân khắc cốt ghi tâm
biết bao, tối nay Tạ Anh Tư lại coi lời ấy không ra gì, lại còn vui vẻ
ngúng nguẩy trèo lên thuyền cướp biển sang trọng, lần này, báo ứng truy
sát cô rồi. Nghĩ đến đây, tư tưởng vung nắm đấm của Anh Tư cũng chấm
dứt, chỉ muốn nhanh chóng chia rẽ đôi ngả với hung tinh.
Đầu lưỡi tê dại, trận bỏng kinh hồn vừa rồi đã nâng cấp tinh thần
chiến đấu toàn thân của Tạ Anh Tư lên cao đến cấp mười. Đột nhiên Tạ Anh Tư phát hiện ra rằng, tên ác ma mang khuôn mặt giả dối này có hiệu quả
gây phấn chấn tinh thần rất lớn, không thể không thẳng lưng.
Chung quy thì hương vị thức ăn thơm ngon đã cứu vãn lại đôi chút cho
cuộc sống trượt dốc của Tạ Anh Tư, một mùi hương quen thuộc đến tận
xương tủy bay vào cái mũi cẩu của cô, đôi mắt đan phượng sáng lên, đó là món cá dưa chua.
“Cô Tạ, món cá dưa chua, thịt luộc của cô đây.” Bà chủ quán đích thân bưng đồ, “Các món khác sẽ được đưa lên ngay thôi.”
“Cám ơn cô, không gấp, không cần gấp đâu.” Cái gì cũng có thể gác
lại, nhưng cá dưa chua thì không thể. Thức ăn vừa dọn lên bàn, mắt không chịu rời khỏi miếng thịt cá trắng ngần tươi ngon trong đĩa, Tạ Anh Tư
vui vẻ cựa quậy mông, mông cô cũng chảy cả nước dãi rồi.
“Ngài đây cũng thử nếm món cá dưa chua này đi, là món cô Tạ thích ăn
nhất đấy, một nửa số cá trong cửa tiệm chúng tôi đều nằm trong bụng cô
Tạ rồi, ha ha.” Có lẽ bà chủ quán hiếm khi gặp được anh chàng đẹp trai
mặc vest đẳng cấp thế này, tối nay cười rất nhu mì, thoạt nhìn, khuôn
mặt không có gì nổi bật cũng như trẻ ra đến vài tuổi
“Vậy sao?” Chu Minh cười dịu dàng với cô chủ quán, sau đó liếc Tạ Anh Tư đã chết chìm trong bát canh cá, ý cười càng sâu thêm, “Vậy tôi phải
thử xem sao.”
“Tổng biên, anh thử chút đi, thử chút đi!” Tạ Anh Tư cầm đũa, lịch sự mời chủ nhân Chu Minh ăn trước. Trông mòn con mắt, chờ đợi Chu Minh
chầm chậm nhấc đũa rồi gắp một miếng cá bỏ vào miệng, cô nuốt nước miếng một cách khó khăn.
“Ha ha, tổng biên, không tồi chứ?” Nhìn cái miệng Chu Minh vận động,
vẻ mặt bình thản, không vui vẻ cũng không giận dữ, Tạ Anh Tư đột nhiên
hi vọng tên tiện nhân này nói câu “khó nuốt”, sau đó cô có thể đường
hoàng lấy cả đĩa cá dưa chua “khó nuốt” này lại. Nô tài mà, thay chủ
nhân thanh lí “cơm thừa canh cặn”, đó là việc nên làm.
Tuy nhiên, mộng đẹp bao nhiêu thì hiện thực lại phũ phàng bấy nhiêu.
“Không tồi, đồ ăn do cô Tạ giới thiệu rất ngon.” Chu Minh từ tốn nói, rồi đưa tay mời, “Cô Tạ ăn cùng đi!” khẩu khí trăm phần trăm theo kiểu
chủ nhân gọi nô tài.
“Vâng, vâng!” Tạ Anh Tư bị đĩa canh cá dưa chua hút hồn đến nỗi ngứa
ngáy không chịu được, run lẩy bẩy cầm đũa lên, sớm đã quên béng trong từ điển có từ “thục nữ”, cô gắp một miếng cá, bỏ vào cái miệng đã tê dại,
nhai một cách mãn nguyện. Miếng cá tươi ngon kết hợp với hương thơm hấp
dẫn của dưa chua lưu lại trong khoang miệng, phải than rằng, cá dưa chua chính là mẹ nuôi của cô, an ủi trái tim tổn thương của cô như mẹ đẻ
vậy.
Chu Minh bị cái tướng ăn của Tạ Anh Tư khiến cho sự thèm ăn của anh
cũng tăng cao. Anh là một người đàn ông tự chủ, không giống người con
gái trước mặt, ăn đêm, ăn đến nỗi như mất hồn, dường như từ trước đến
giờ anh chưa từng ăn đêm. Gắp một miếng dưa chua cho vào miệng, thứ này
nhìn thì không hấp dẫn lắm, có những người lần đầu thấy, ngay đến cảm
giác muốn thử cũng không có, nhưng một khi đã bỏ vào miệng và từ từ cảm
nhận, vị chua đặc biệt của nó cho ta một trải nghiệm chưa từng có, vị
chua khử đi mùi tanh của cá, thơm không gì sánh được. Sự kết hợp kỳ lạ
này không ngờ sinh ra một hiệu quả tuyệt vời.
Hóa ra cá và dưa chua là một đôi trời sinh.
Hai người ăn trong im lặng, đêm tối tỏa ra hương thức ăn thơm nức
khiến trái tim cô đơn quá lâu cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Bà chủ quán lần lượt mang đồ ăn lên, Anh Tư nhai dưa chua, đôi mắt
bận rộn nhưng vẫn cố bớt chút thời gian liếc nhìn bàn phía trước, hơi
nóng của nồi lẩu bốc lên quấn quanh đôi tình nhân trẻ. Nhìn từ xa, bữa
lẩu cực kỳ hấp dẫn.
Chu Minh để ý đến ánh mắt khát khao vô vạn của Tạ Anh Tư liền quay
đầu nhìn, trong lòng anh càng lâng lâng, cái gọi là no bụng đói con mắt
chính là để chỉ người con gái Tạ Anh Tư này.
“Cô chủ quán, nhà mình bán lẩu từ lúc nào thế?” Anh Tư quan sát nồi
lẩu, kìm nén hồi lâu, cuối cùng hỏi một cách ngốc nghếch nhưng không hề
để ý đến tia sáng lóe lên trong mắt Chu Minh. Nụ cười nhạt kéo dài đến
tận đôi mắt nhỏ, quả nhiên không nằm ngoại dự đoán của anh.
Bà chủ quán phấn khởi, bật luôn lời quảng cáo, “Vừa mới cho vào thực
đơn. Lẩu cay, lẩu hải sản, gọi món gì có món đấy, lúc này mà ăn thì
không còn gì thú vị hơn. Cô Tạ, lần sau cùng vị tiên sinh đây đến thưởng thức nhé.”
Tạ Anh Tư thầm trợn trừng mắt, thái độ khinh thị, lần sau? Lại còn
với Chu Minh nữa? Xí, cô chỉ hận một nỗi không thể đem cái miệng lưỡi
độc địa của Chu Minh quăng vào nồi lẩu mà nhúng ăn. Nếu còn lằng nhằng
với tên tiện nhân này, không cẩn thận cô lại gây chuyện điên khùng mất,
vì vậy, để thuận theo anh ta và vừa ý mình, giữ gìn hòa bình thế giới,
vẫn nên hạn chế đi.
Nghĩ như thế nhưng ngoài miệng, Anh Tư vẫn khách khí: “Ha ha, được
được, nhất định ủng hộ.” Một mình tôi sẽ đến. Lòng thấy bất an nghĩ đến
chuyện xấu hổ, ăn no đến phát ói như lần trước, cô quyết định, trước
tiên phải chuẩn bị sẵn thuốc tiêu hóa.
Trong việc ăn uống, Tạ Anh Tư luôn hưng phấn đến cực điểm, nhưng vì
chút tự tôn cuối cùng nên cũng đành tiếc nuối để lại nửa bát mỳ bò. Chu
Minh còn ăn ít hơn cô một chút, vì anh suy nghĩ đến vấn đề sức khỏe, có
điều trong mắt cô gái thô tục Tạ Anh Tư, gã Chu Minh này có cái dạ dày
của gà non, ăn còn không bằng con gái, trong lòng từ trên xuống dưới đều thấy khinh thường.
Cùng lúc với khinh thường, cô gái thô tục cũng phải thừa nhận tư thế
ăn uống của tên tiện nhân này, quả thật có vẻ gì đó… đẹp đến khó chịu.
“Cô chủ quán, tính tiền.” Rút ví tiền, Anh Tư chuẩn bị thanh toán.
Bát cháo tối lần trước Chu Minh trả, Gia Cát đời thứ hai – Tạ Anh Tư
quyết định hào phóng một lần.
“Không cần, không cần, là điều tôi nên làm mà, bình thường tổng biên
chăm sóc tôi như vậy…” Thực ra cô muốn nói, cái đồ tiện nhân nhà anh,
bình thường hay hành hạ tôi…
“Tôi chưa bao giờ để con gái trả tiền.” Một lời của Kim Quy khiến Tạ
Anh Tư hào phóng quá mức phải ngây người ra. Vừa định kiên quyết thêm,
nhưng bộ não nhanh nhạy chợt tính toán, nếu cô tranh trả tiền thì chẳng
phải thừa nhận mình không phải con gái sao? Mẹ kiếp, cô ấy – Tạ Anh Tư
đường đường là một nữ trung hào kiệt, tiền này tuyệt đối không thể rút
ra trả.
“Ha ha, vậy thì ngại quá!” Nhìn chăm chú vào dáng vẻ từ tốn khi Chu
Minh móc tiền trả, Tạ Anh Tư lẩm bẩm, hóa ra anh còn coi tôi là con gái, trước nay tôi lại cứ nghĩ rằng anh coi tôi là thái giám cơ.
Được Chu Minh đưa về đến tận cửa, Tạ Anh Tư vẫy tay tiễn chiếc xe
sang trọng của Chu Minh quay đầu rời đi. Tối ấy trước khi đi ngủ, cô gái kiên cường mơ mơ hồ hồ, ánh đèn nê-ông màu hồng ngoài cửa sổ chiếu rọi
vào, khiến một góc phòng sáng hồng lên, trái tim non nớt của cô đột
nhiên phát hiện ra mình và Chu Minh ăn chung một đĩa cá dưa chua, đó
chẳng phải là… hôn nhau gián tiếp ư?
Bị “nụ hôn gián tiếp” làm cho ngốc nghếch, như sợ bị lây lan cái gì
đó, Anh Tư phì lên hai tiếng, lấy chăn trùm kín mặt, nuốt nuốt nước bọt, mẹ kiếp, ngày mai tôi phải tìm Châu Minh hôn gián tiếp. Cô trở mình rồi nhắm nghiền mắt lại, hôn thì hôn, ai sợ ai chứ!